Thái Tử Phi Chung Lạc

Chương 16

14.

 

Ban đêm, mưa bão ập đến bất ngờ. Vì mắc bệnh hàn, ta rất sợ lạnh, cả người co rúm lại thành một cục.

 

Tia chớp chợt lóe lên khiến đất trời sáng rực như ban ngày, ngay sau đó là tiếng sấm ầm ầm.

 

Có một bàn tay đã che tai ta trước cả khi ta kịp phản ứng, ta mở mắt ra nhìn thấy mẫu thân.

 

Giống như đêm mưa bão nhiều năm về trước, bà bị phu nhân lôi đi, nói rằng bà đã ăn trộm thuốc của đích huynh, khiến huynh ấy sốt cao không hạ.

 

Nhưng mẫu thân chỉ lấy đi một thang thuốc, bởi vì ta bị đích huynh đẩy xuống ao bị cảm lạnh.

 

Người hầu trong Chung phủ cố ý cắt xén tiền tiêu vặt của bà, thậm chí không cho phép lang trung chữa bệnh cho ta, bất đắc dĩ bà mới phải ăn trộm một thang thuốc.

 

Đích huynh rõ ràng có lang trung túc trực, của hồi môn của phu nhân có cả một tiệm thuốc, chỉ là một thang thuốc, có thể bốc thêm bất cứ lúc nào.

 

Nhưng Chung phu nhân lại cố tình nắm lấy điểm này, giữa đêm mưa gió hành hạ mẫu thân.

 

Còn ta chỉ có thể bị người hầu ấn chặt trong chăn, từ tiếng sấm sét mà đoán ra tiếng kêu la thảm thiết của mẫu thân.

 

"Mẫu thân!"

 

Ta giật mình tỉnh giấc, trong bóng tối chạm phải ánh mắt của Thẩm Thác.

 

"Chàng..." Ta nghiêng đầu nhìn bàn tay hắn đang đặt bên tai ta, nước mắt nơi khóe mi theo đó lăn xuống lòng bàn tay hắn.

 

"Không ngờ ngoài sợ rắn, nàng còn sợ sấm sét nữa à." Thẩm Thác nheo mắt, lau đi nước mắt trên mặt ta.

 

"Liên quan gì đến chàng." Ta hất tay hắn ra, "Chàng vượt quá giới hạn rồi."

 

Ta đẩy hắn ra, ý bảo hắn trở về vị trí của mình.

 

"Chăn hơi nhỏ, cách xa quá ta không đắp được."

 

"Thẩm Thác..."

 

"Hơn nữa, vừa rồi ta cũng coi như là ra tay giúp đỡ đấy chứ? Chung Lạc, nàng ghét bỏ ta đến vậy sao?"

 

Tay Thẩm Thác đặt lên mặt ta, hai người gần sát nhau, tiếng thở dồn dập át cả tiếng mưa bão ngoài cửa sổ, nhưng lúc này đây, trong lòng ta chẳng phải cũng đang có một cơn bão tố hay sao?

 

"Ầm ầm!"

 

Tiếng sấm lại vang lên, khi ta kịp hoàn hồn thì đã vùi mình trong lòng Thẩm Thác, xuyên qua lớp áo, ta nghe rõ ràng từng nhịp đập trong lồng n.g.ự.c hắn.

 

Ngẩng đầu lên, nụ hôn rơi xuống như mưa bụi.

 

Giống như cơn mưa xuân tràn đầy sức sống, ta không hề từ chối.

 

Trước khi gả vào Đông cung, trong cung đã phái ma ma đến dạy ta phòng the, nhưng giờ phút này trong đầu ta chỉ còn một mảng trống rỗng.

 

Ta chỉ cảm thấy mình như đám mây trôi nổi trên bầu trời, mặc cho gió cuốn đi.

 

Hơi thở quấn quýt, hòa quyện thành làn gió ấm áp. Gió xuân mưa  ngâu, lại trở về với đất mẹ.

 

Chúng ta cùng với mưa gió, triền miên suốt đêm.

 

Lúc mở mắt ra lần nữa, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt.

 

Thẩm Thác đã đi săn trở về, thấy ta vẫn còn trên giường, hắn mỉm cười trêu chọc: "Ngày nào đó nàng nên tập luyện cùng ta, thân thể này dù sao cũng quá yếu ớt."

 

"Đôi chân này của ta không thể nào đứng tấn được, có lẽ nên cân nhắc việc trực tiếp đánh chàng - bao cát sống này để luyện tập." Ta cố gắng ngồi dậy, chiếc giường hỗn độn là dấu vết của cơn bão đêm qua.

 

Con người ta khi yếu đuối nhất khó tránh khỏi những lúc bốc đồng, chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao ta và Thẩm Thác, hai người vốn ghét nhau như chó với mèo, lại có thể ngủ chung giường.

 

"Tạ đại thẩm nhà bên cạnh làm bánh quế hoa, cho ta hai cái. Rửa mặt xong nhớ qua ăn, cũng muộn rồi đấy." Thẩm Thác không nhận ra sự khác thường của ta, còn lấy nước cho ta rửa mặt.

 

"Đường đường Thái tử điện hạ vậy mà cũng có lúc hầu hạ người khác chu đáo thế này, thật hiếm thấy." Ta nhận lấy khăn ướt.

 

"Ở đây không có Thái tử, cũng không có Thái tử phi, chỉ có một đôi vợ chồng bình thường." Thẩm Thác vừa nói, vừa đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán ta.

 

Vợ chồng bình thường...

 

Ta nhìn Thẩm Thác đang mỉm cười, trong lòng rối bời.

 

Trên đời này, nơi nào cũng có thể dung chứa một đôi vợ chồng bình thường, duy chỉ có chốn cung đình là không.

 

Những ngày tháng bình yên nhanh chóng bị phá vỡ, binh lính truy đuổi đã tìm đến làng, chúng cầm đao, ép hỏi dân làng.

 

15.

 

Ngay lúc ta đang trốn trong nhà, do dự không biết nên làm gì, một mũi tên bay vụt qua mắt ta, xuyên thẳng vào tim những tên truy binh đó.

 

Ta chạy ra ngoài, nhìn theo hướng mũi tên bay đến, đó là ám vệ của Thẩm Thác, còn Thẩm Thác đang đứng phía trước, giương cung b.ắ.n tên.

 

Xác c.h.ế.t nằm la liệt trong làng, Thẩm Thác ra lệnh cho ám vệ dọn dẹp sạch sẽ.

 

Ánh mắt dân làng nhìn ta và Thẩm Thác không còn thiện cảm như trước, thay vào đó là sự cảnh giác.

 

"Truy binh đã bị tiêu diệt hết rồi, sẽ không còn ai đến quấy rầy sự yên bình của mọi người nữa." Thẩm Thác xin lỗi tộc trưởng.

 

Vị tộc trưởng già vuốt râu: "Xem trận thế của thuộc hạ Phạm công tử, chắc hẳn không phải là con cháu nhà thường dân chứ?"

 

"Tộc trưởng đoán không sai, ta là Thái tử Thẩm Thác, đi tuần phía Nam, trên đường gặp thích khách truy sát, suýt mất mạng. Để bảo toàn tính mạng, chúng ta bất đắc dĩ phải che giấu thân phận, mong mọi người thứ lỗi." Thẩm Thác nói rất chân thành, nhưng ánh mắt dân làng nhìn chúng ta lại càng thêm kính sợ.

Bình Luận (0)
Comment