Hai chữ "Đại lý tự" cuối cùng khiến người ta giật mình, Đại lý tự khanh hiện giờ, chính là Tạ Phong.
Thẩm Thác cúi người xuống, nụ cười hiện lên trên khóe miệng.
Hắn rất ít khi cười, trước mặt mọi người luôn lạnh lùng, từ khi ta vào Đông cung, số lần ít ỏi nhìn thấy hắn cười đều là lúc hắn đang xem ta như trò cười.
"Cô vừa nhìn đã có thể nhận ra manh mối của chuyện này, nàng đoán xem Tạ Phong có thể không? Nếu để Đại lý tự điều tra, cô sẽ bị luận tội hậu viện bất hòa, còn lớp mặt nạ đạo đức giả của nàng cũng sẽ do chính người trong lòng nàng tự tay lột xuống. Nàng nói xem, cô có nên cùng nàng cá c.h.ế.t lưới rách không?"
"Thẩm Thác, ngươi khốn nạn!" Ta tức giận nói.
Thẩm Thác cũng cong môi cười: "Nói nhau cả thôi, vậy, Hạ Đãi Tuyết rốt cuộc đang ở đâu?"
"Không thể nói cho ngươi biết!" Ta biết rõ Thẩm Thác sẽ không đắc tội Chung gia vào lúc này, nhưng ta càng không dám nghi ngờ tấm chân tình của hắn dành cho Hạ Đãi Tuyết.
Nếu hắn thật sự muốn cá c.h.ế.t lưới rách vào lúc này, vậy ta càng không thể tiết lộ tung tích của Hạ Đãi Tuyết.
"Hay cho câu không thể nói cho ngươi biết." Hôm nay Thẩm Thác vậy mà vẫn chưa tức giận, nhưng ngay sau đó, cả người ta bỗng nhiên lơ lửng trên không.
Ta bị Thẩm Thác vác lên vai đi ra ngoài, cung nhân qua lại đều cúi đầu.
Thẩm Thác luôn luôn tự kiềm chế, giữ lễ nghĩa, sao có thể hoang đường đến vậy?
Ta vùi mặt vào lưng hắn, thấp giọng mắng: "Thẩm Thác, ngươi muốn làm gì?"
Thẩm Thác im lặng, cho đến khi hắn đưa ta đến thiên điện mà hắn thường dùng để tắm rửa.
Chưa kịp để ta suy nghĩ kỹ, thắt lưng đã bị hắn cởi ra, áo ngoài cũng rơi vào tay hắn.
Gả cho Thẩm Thác ba năm, ta đã sống như quả phụ ba năm, ngay cả đêm tân hôn cũng là ta tự chích m.á.u ngón tay để qua loa lấy lệ, chẳng lẽ hôm nay...
"Thẩm Thác, ngươi, ngươi muốn làm gì?" Ta hai tay che chắn trước ngực, lần đầu tiên nói năng mất tự tin.
Chỉ thấy Thẩm Thác ném y phục của ta vào lò sưởi, sau đó đẩy ta vào bồn tắm.
Ta không kịp phòng bị, bị sặc mấy ngụm nước, ho sặc sụa.
Đột nhiên phía trên tối sầm lại, chỉ thấy Thẩm Thác y phục chỉnh tề đứng bên bờ, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là rửa sạch mùi dầu hỏa trên người nàng, Thái tử phi sẽ không nghĩ rằng cô muốn sủng hạnh nàng chứ?"
Nói xong, hắn đứng dậy, như muốn che giấu nụ cười ranh mãnh nơi khóe miệng.
2.
Từ ngày hôm đó, ta bị Thẩm Thác giam lỏng trong viện, hắn còn ra lệnh cho cung nhân không được đưa cơm cho ta.
Một ngày trôi qua, ta đã đói meo ruột.
Nhưng Tạ Phong không tra ra được ta, cuối cùng kết luận là lửa trong lò sưởi quá mạnh, lúc đó Hạ Đãi Tuyết đang ngủ say, nha hoàn canh giữ bên cạnh, không để ý đến lò sưởi, lại thêm dầu hoa quế dùng để trang điểm trên bàn trang điểm ở gần lò sưởi khiến lửa càng thêm dữ dội, dẫn đến hai người bị mắc kẹt trong biển lửa, không thể thoát thân.
Người có thể sắp xếp nhiều như vậy, chỉ có thể là Thẩm Thác.
Hắn giam ta lại, chẳng qua là muốn ta tiết lộ tung tích của Hạ Đãi Tuyết.
Chỉ là hắn đã xem thường ta, từ nhỏ mẫu thân không được sủng ái, ở Chung phủ ta sống còn không bằng một người hầu, bữa đói bữa no, ta đã từng đói lâu hơn thế này.
Bị giam cũng buồn chán, ta dứt khoát ngủ để đỡ phải chịu đói.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu đã bị người ta lay tỉnh: "Lạc tỷ tỷ, Lạc tỷ tỷ?"
Mùi thơm của hạt dẻ theo tiếng gọi truyền đến, ta bị dụ dỗ mở mắt ra.
Nhìn kỹ, người đến vậy mà lại là Hạ Đãi Tuyết cải trang thành cung nữ!
"Sao muội lại quay về?" Ta sợ hãi ngồi bật dậy, lẽ ra lúc này Hạ Đãi Tuyết đã cùng người trong lòng rời khỏi kinh thành rồi mới đúng. Hơn nữa, trong cung canh phòng nghiêm ngặt, vụ án Đông cung bị hỏa hoạn lại gây xôn xao dư luận, nếu bị người ta phát hiện...
"Trong cung canh phòng nghiêm ngặt, nếu bị người ta phát hiện, chúng ta sẽ hỏng việc mất!"
Hạ Đãi Tuyết cười nhẹ: "Lạc tỷ tỷ yên tâm, muội đến đây đều tránh thị vệ và cung nhân, không ai phát hiện ra đâu. Nghe nói Thái tử ca ca bỏ đói tỷ cả ngày rồi, tỷ mau ăn đi."
Nói xong, nàng ta đẩy hạt dẻ đến trước mặt ta.
Ta nghe xong thở dài một tiếng, chỉ nói: "Xong rồi."