Thái Tử Phi Chung Lạc

Chương 6

Ai ngờ hắn lại nhìn ta mặt xanh mét, từng chữ từng chữ nói: "Bọn chúng khai lúc chuẩn bị mạo phạm nàng, nàng đã nói với bọn chúng rằng cô lưu luyến chốn thanh lâu, mắc bệnh kín, còn nói cô không thể thoả mãn nàng?"

 

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thác, ta không nhịn được bật cười, vết thương vừa mới lành lại suýt chút nữa thì bật ra.

 

"Điện hạ tức giận như vậy, chỉ vì chuyện này? Chẳng qua là lời nói để bảo toàn thanh danh, điện hạ đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ không để ý đâu nhỉ?"

 

"Nàng có biết phụ hoàng rất coi trọng vụ án này, lời khai sẽ được Đại Lý tự trình lên tận tay phụ hoàng." Thẩm Thác tức giận đập bàn, "Thanh danh của nàng thì được bảo toàn, còn thanh danh của cô thì sao?"

 

"Nếu không phải cô bảo Tạ Phong xoá những lời khai không liên quan, ngày mai cô sẽ thành trò cười cho cả Trường An!"

 

"Điện hạ có biết cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng không?" Thẩm Thác rất ít khi nổi giận, ngày thường luôn tự kiềm chế, chỉ có lúc tức giận mới hơi thú vị một chút. Ta cười nói thêm dầu vào lửa: "Chàng vội vàng bảo Tạ Phong xoá đi như vậy, ngược lại càng giống như chột dạ."

 

Thẩm Thác bị ta chọc cười, hơi thở lạnh lẽo phả xuống từ trên đỉnh đầu: "Có cần cô tự chứng minh trong sạch ngay bây giờ không?"

 

"Chàng... Thẩm Thác, ta còn đang bị thương..." Thẩm Thác ra vẻ thật sự muốn tự chứng minh, ta sợ đến mức nói năng lộn xộn.

 

Chỉ nghe thấy trên đầu vang lên tiếng cười khẽ: "Cô chỉ dọa nàng thôi, nàng lại tưởng thật? Nàng yên tâm, loại như nàng, cô không thích."

 

Bóng tối trước mắt biến mất, Thẩm Thác ngồi lại đối diện ta, nghiêm túc ăn cua ngâm rượu, cố tình ăn một cách ngon lành.

 

Khiến ta cả bữa trưa chỉ nhìn hắn nuốt nước miếng, cháo trắng trước mặt gần như không động đến.

 

Kết quả tên Thẩm Thác này trước khi đi còn dặn dò Bích Thanh: "Vết thương của Thái tử phi chưa lành, đồ ăn dùng càng thanh đạm càng tốt."

 

Bích Thanh lại là kẻ đầu gỗ, bị cảm động đến rối tinh rối mù: "Thái tử phi, người xem điện hạ thật sự quan tâm người."

 

 

 

Nửa tháng sau, Dung phi nghe ngóng được tin ta đã khỏi liền lập tức triệu kiến.

 

Dung phi xưa nay không thích ta, mỗi lần đến đều phải giáo huấn ta một trận, thậm chí bắt ta đứng nửa ngày cũng là chuyện thường.

 

"Tham kiến Dung phi nương nương..."

 

Mới hành lễ được nửa chừng, giọng nói bất mãn đã truyền đến tai:

 

"Thái tử phi đây là dưỡng bệnh dưỡng lâu quá, ngay cả quy củ trong cung cũng quên rồi sao?"

 

Ta đành phải quỳ xuống hành đại lễ với bà ta: "Nhi thần nhất thời sơ suất, Dung phi nương nương dạy dỗ phải."

 

"Theo bản cung thấy, Thái tử phi ngươi càng làm càng hồ đồ. Bệnh chưa khỏi đã chạy ra ngoài cung, còn gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy, khiến Thái tử chưa tan cung yến đã phải dẫn binh đi cứu ngươi. Chuyện Đông cung cháy đã khiến người ta bàn tán xôn xao, mới chưa được mấy ngày ngươi lại gây thêm chuyện, ngươi đây là chê vị trí Thái tử hiện giờ ngồi quá vững chắc sao?"

 

Đối mặt với Dung phi giáo huấn một trận, ta chỉ có thể im lặng chịu đựng, thỉnh thoảng đáp lại một câu "Dung phi nương nương nói chí phải, tất cả đều là lỗi của thiếp".

 

Dù sao bà ta cũng là mẫu thân của Thẩm Thác, dù có thất sủng thế nào, Thẩm Thác vẫn thiên vị bà ta.

 

Trước đây mỗi lần quỳ, Thẩm Thác đều là người đến xem trò vui cuối cùng, nhân tiện mỉa mai ta vài câu.

 

Nhưng sau chuyện kia một năm trước, hắn rất ít để ta quỳ.

 

Dung phi vừa bắt ta quỳ xuống, hắn đã vội vàng chạy đến, có lẽ là nhớ đến ta đã từng vì hắn quỳ hai canh giờ trong tuyết.

 

Nhưng hiện giờ đang là giờ thượng triều, Thẩm Thác căn bản không thể đến.

 

Hơn nữa, hắn còn hận không thể để ta chịu thêm chút đau khổ.

 

Có lẽ là do trước đó bị thương, mới quỳ một lúc hai đầu gối đã đau nhức không chịu nổi.

 

Nhưng Dung phi không có ý định dừng lại: "Ngươi cũng đã gả vào Đông cung ba năm rồi, Thái tử vẫn chưa có con cái gì, ngươi thân là Thái tử phi cũng không biết tự kiểm điểm bản thân."

 

"Là nhi thần vô dụng." Ta dùng hết sức lực mới nói ra được mấy chữ này.

 

"Đã biết mình vô dụng thì nên nhường chỗ cho người có năng lực, người trong Đông cung cũng không còn mấy ai, ngươi nên thay Thái tử tìm thêm người tốt. Làm Thái tử phi nên càng hiểu đạo lý “ mưa chia đều”." Dung phi cao giọng nói, còn ta đã không còn sức lực đáp lại.

Bình Luận (0)
Comment