"Mẫu phi rốt cuộc đã nói gì với nàng?" Thẩm Thác không cãi lại ta, thật hiếm thấy.
"Còn không phải tại chàng, gần đây ngày nào cũng đến chỗ ta. Bà ta cho rằng chàng bị ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cảm thấy ta sẽ hại chàng, cho nên bảo ta rộng lượng một chút, tìm thêm mỹ nhân cho chàng, cùng nhau hại chàng."
Thẩm Thác liếc mắt nhìn ta với vẻ ghét bỏ: "Ta thấy câu này của nàng chỉ có một câu là thật."
"Câu nào?"
"Nàng sẽ hại cô."
"Vậy thì xin điện hạ sau này đừng đến chỗ ta nữa, để tránh bị ta hại." Ta chỉ thiếu nước đưa tay ra véo mạnh hắn hai cái.
"Được thôi, cô vốn định sai người mua cho nàng hạt dẻ rang đường, gà sen và sữa chua anh đào, còn định nói nàng đã khỏe rồi thì cùng nhau thưởng thức, bây giờ xem ra không cần nữa." Thẩm Thác nhướng mày, cười nói.
"Chàng tốt tâm như vậy sao? Ta thấy vẫn là thôi đi." Ta đoán câu này của Thẩm Thác chắc chỉ có câu cuối cùng là thật.
"Thật sự không cần nữa?" Hắn không thấy ta tức giận, có chút bất ngờ.
"Không cần. Thái tử điện hạ ngày ngày bận rộn, đừng lãng phí tâm tư cho ta nữa."
"Thật sự không muốn ăn?" Hắn vẫn cố chấp hỏi.
"Không ăn."
Đêm đó, Thẩm Thác quả nhiên không đến, nhưng lại sai người đưa hạt dẻ rang đường, gà sen và sữa chua anh đào tới.
"Điện hạ nói, đã mua rồi, không thể lãng phí."
7.
Thẩm Thác vẫn đánh giá thấp Dung phi. Tuy bà không bắt ta quỳ nữa, nhưng mỗi khi đến thỉnh an, bên cạnh bà lại có thêm một nữ tử trẻ trung xinh đẹp.
Ta từng gặp nàng ta trong cung yến, là Triệu Lộ Dao, muội muội của Triệu Đông tướng quân.
Trong cung của Dung phi hiếm khi có nữ quyến xa lạ lui tới. Triệu phủ là họ hàng xa của Dung phi, cũng là nhờ gần đây Triệu Đông lập nhiều chiến công nên mới thân thiết trở lại.
"Thỉnh an Dung phi nương nương."
"Chân cẳng bất tiện thì đừng quỳ nữa, kẻo Thái tử lại hiểu lầm bản cung." Dung phi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hờ hững lướt qua ta.
"Tạ Dung phi nương nương thấu hiểu." Ta đứng dậy, lui sang một bên.
Triệu Lộ Dao khom người hành lễ với ta: "Lộ Dao bái kiến Thái tử phi."
Giọng nói ôn nhu, cử chỉ đoan trang.
Dung phi hài lòng nhìn nàng ta: "Khổ cho con phải đặc biệt vào cung bầu bạn với bản cung."
"Nương nương nói gì vậy, có thể vào cung bầu bạn với nương nương là phúc phận của con." Triệu Lộ Dao dỗ dành Dung phi rất khéo.
"Hiện giờ Đông cung cũng chẳng còn mấy người, Đãi Tuyết đứa nhỏ bạc mệnh, những kẻ khác cũng không an phận, chỉ còn lại vài Hồ cơ đến từ Tây Vực, thành ra thể thống gì nữa?" Dung phi khơi mào câu chuyện.
"Nương nương nhớ nhầm rồi, mấy Hồ cơ đó đều bị con đuổi khỏi Đông cung vì dung mạo không hợp lễ nghi, những kẻ không an phận cũng đã bị con chỉnh đốn cả rồi, hiện giờ Đông cung có thể nói là một mảnh hòa thuận." Ta mỉm cười tiếp lời Dung phi. Đã làm Thái tử phi, đương nhiên không thể tránh khỏi những tranh đấu ngầm, ta chẳng qua chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi.
Còn về mấy Hồ cơ kia, các nàng vốn đã bị ép rời xa quê hương, gả cho một người đàn ông chưa từng gặp mặt, chi bằng bịa đại một cái cớ cho các nàng tự do, khỏi phải chịu uất ức ở Đông cung, còn hơn là bị giam cầm ở Đông cung chờ chết.
"Người cũng chẳng có, lấy đâu ra hòa thuận?" Dung phi bị ta chọc tức không nhẹ, nhưng trước mặt Triệu Lộ Dao không tiện nổi giận, "Bản cung chỉ sợ con một mình xử lý chuyện Đông cung quá vất vả thôi."
"Tạ mẫu phi quan tâm, nhưng mấy ngày nay Lạc nhi đều đang dưỡng thương, chuyện Đông cung do cô thay nàng xử lý, mẫu phi không cần lo lắng." Giọng Thẩm Thác từ phía sau truyền đến, cùng với tiếng bước chân có phần vội vã.
Sắc mặt Dung phi hơi sa sầm, có chút khó chịu: "Thái tử đến rồi."
"Lộ Dao bái kiến Thái tử." Triệu Lộ Dao thấy Thẩm Thác thì rất vui vẻ.
"Con là Thái tử, việc triều chính vốn đã cần con phụ tá, giờ lại ôm đồm cả chuyện vụn vặt của Đông cung, lỡ mệt mỏi thì sao?" Dung phi rất bất mãn.
"Lạc nhi mấy ngày nay thân thể đã khỏe nhiều rồi, cô cũng có thể buông tay được rồi, mẫu phi cứ yên tâm." Thẩm Thác nói rồi, đến ngồi bên cạnh ta.
"Thái tử phi bệnh nặng mới khỏi, kiêng kỵ nhất là làm việc quá sức." Dung phi nói, giọng điệu dịu lại, "Lộ Dao đứa nhỏ này từ bé đã bắt đầu quán xuyến việc nhà, đến Đông cung cũng có thể giúp được việc."
Triệu Lộ Dao vội vàng thu hồi ánh mắt đang nhìn Thẩm Thác, e lệ cúi đầu.
"Mẫu phi nói vậy là sao? Cô nương Triệu phủ đến Đông cung làm nha hoàn chẳng phải quá ủy khuất rồi sao?" Thẩm Thác hoàn toàn không có ý định tiếp lời, Dung phi nghe vậy sắc mặt đại biến, Triệu Lộ Dao càng cắn chặt môi, vẻ mặt lúng túng.
Lời này ngay cả ta là người ngoài cuộc nghe cũng thấy có phần quá đáng, trước mặt mọi người làm nhục muội muội ruột của Triệu Đông, Thẩm Thác chẳng lẽ không sợ mình sống quá lâu sao?
"Thời gian cũng không còn sớm nữa, Lạc nhi nên về Đông cung uống thuốc rồi, nhi thần xin cáo lui trước." Nói rồi, Thẩm Thác không cho ta thời gian phản ứng, trực tiếp kéo ta đứng dậy rời đi.