Thái Tử Phi Công Lược Thất Bại Rồi!

Chương 1

1

Những hàng chữ nhấp nháy trước mắt khiến ta khựng lại.

Thì ra… Trình Hoài đã sớm biết ta là kẻ công lược.

Thấy ta đứng lặng không bước,thị vệ trước phủ ngần ngại chốc lát, rồi không khám người, trực tiếp để ta đi qua.

“Nương nương theo hầu điện hạ bao năm, cũng chẳng dễ gì.”

Họ thì thầm phía sau.

Ta câm lặng, siết chặt tay nải trên vai.

Trong đó chỉ có một cây trâm bạc rẻ tiền.

Ấy là món quà sinh thần đầu tiên Trình Hoài tặng ta.

Thà mang nó theo, còn hơn để lại khiến Lâm Tiếu khó chịu; ta nhất thời không nén được mà đem đi.

Ta bước giữa con đường cung dài hun hút.

Gặp nhiều thái giám, cung nữ, nhưng khi thấy ta họ chẳng buồn cúi đầu.

Ai ai cũng biết, vị Thái tử phi từng được sủng ái đến tận mây trời nay đã thất thế rồi.

Đi được nửa đường, vừa vặn gặp kiệu của Thái tử.

“Nguyệt Kiến, nàng thật muốn đi sao?”

Hắn không buồn vén rèm, giọng lạnh lùng.

“Sáng nay triều sớm, huynh trưởng của nàng còn cầu cô nới tay cho nàng vài phần.”

“Điện hạ cứ nói… là thiếp tự nguyện rời đi.”

Ta bỗng nhớ ra điều gì.

“Thường ngày bài vở của Nam Nhi cần để tâm hơn, nó còn…”

“Những việc ấy không cần ngươi lo. Lâm trắc phi sẽ dạy dỗ nó cho tốt.”

Hắn nhàn nhạt ngắt lời.

Tựa như để nhìn cho rõ thần sắc của ta,Trình Hoài bước xuống khỏi kiệu, đứng cách ta không xa, tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt.

“Nó còn nhỏ, rất nhanh sẽ quên ngươi thôi.”

“Vậy… cũng tốt.”

Ta cụp mắt, khẽ cười tự giễu.

Quả nhiên mấy lời “bình luận” kia đều là lừa người cả.

Nhìn dáng vẻ dứt khoát của Trình Hoài lúc này, ta thực không tìm thấy lấy nửa phần tình ý.

Mà độ hảo cảm, kể từ trận cãi vã lớn ba tháng trước, vẫn luôn dừng ở mười phần, chưa từng nhích thêm một điểm.

Ta cúi đầu, hành lễ thật sâu.

“Điện hạ… bảo trọng.”

Khi ta quay người rời đi. Hắn gọi ta lại.

“Khoan đã.”

Cung nữ bên cạnh nâng một chiếc hộp tinh xảo.

Ta vô thức liếc nhìn.

Trình Hoài lạnh giọng:

 “Không phải cho ngươi.”

Hắn ngẫm nghĩ chốc lát, rồi nói:

 “Ta chỉ muốn hỏi… nữ nhi thường thích loại điểm tâm nào.”

“Đây đều là món mới của Lâm Phương Trai, muốn chọn vài thứ tặng cho trắc phi.”

Tim ta như bị kéo mạnh một cái.

Ta giữ vẻ bình thản, bước lên, tùy ý chỉ mấy món.

“Lâm trắc phi tính tình thẳng thắn, rộng rãi. Lần sau điện hạ có thể hỏi trực tiếp.”

“…Ừm.”

Giọng Trình Hoài thấp khẽ, như có chút nghiến răng.

Bình luận lập tức nổ vang.

【Tôi nói chứ Nam chính đừng có kiêu ngạo như vậy, nhìn Nữ chính bình thản thế kia sắp khóc ch*t mất rồi đó!】


【Rõ ràng là tự mình ra ngoài mua về muốn tặng cho bảo bối nhà mình, lại còn bày đặt nói tặng nữ phụ.】


【Hay là bảo bối Nữ chính chủ động thơm Nam chính một cái đi, ...】

Khuôn mặt hắn thoáng đỏ lên.


Những món điểm tâm ấy quả thực phần lớn đều là loại ta thường thích.

Ta khựng lại, ngước mắt nhìn Trình Hoài đang đứng trước mặt.

Hắn lập tức nghiêng đầu né tránh ánh nhìn ấy.

“Cút mau. Ta không muốn thấy ngươi thêm nữa.”

Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.

Độ hảo cảm −1.

Cú giật điện khiến chân ta mềm nhũn,suýt ngã quỵ xuống đất.

Trình Hoài không buồn quay đầu, cứ thế lạnh lùng bước đi, bỏ ta lại phía sau.

Bình Luận (0)
Comment