Hai người họ lôi lôi kéo kéo, dìu ta ra khỏi cửa cung. Thanh Thu dù sao cũng là nam tử, còn ta đã là nữ tử có chồng, hắn không dám thân mật quá mức với ta. Ta gần như dựa hết người vào Tiểu Hạ, Thanh Thu chỉ hơi đỡ một chút để ta khỏi đập đầu xuống đất mà c.h.ế.t thôi.
Con đường này gập ghềnh, xa xôi. Vừa phải đi đường nhỏ để tránh người qua lại, vừa phải kéo theo một khối thịt đồ sộ như ta, mãi mới lê lết đến được cửa cung.
Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn bắt đầu le lói.
May mà xe ngựa của phủ vẫn còn ở đó, Thanh Thu không tiện đi theo nữa.
Chỉ nghe thấy giọng hắn nhỏ dần, nhét vào tay ta một thứ gì đó: "Linh Lung, ta biết nàng chưa say, lời hứa của ta với nàng vẫn có thể thực hiện. Ta không quan tâm thiên hạ này ra sao, ta chỉ muốn nàng được bình an."
Ta nhịn không được mở mắt nhìn hắn. Ánh đèn lập lòe, hai má hắn hóp lại, thân hình gầy gò, gương mặt vốn luôn mang theo ý cười giờ đây tràn đầy nỗi buồn. Ta thật sự đau lòng, không kìm được nước mắt tuôn rơi.
Vì còn cách xe ngựa một đoạn, trời lại tối. Thanh Thu ngẩn người, tay giơ lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng vẫn len lén dùng tay áo lau nước mắt cho ta.
"Đừng khóc, ngoan."
Đến cửa cung, Thanh Thu không tiến lên nữa. Tiểu Hạ vất vả lắm mới kéo ta đến trước xe ngựa, gọi người đánh xe giúp một tay. Lời còn chưa dứt, một người từ trong xe chui ra, chính là Thái tử.
"Sao giờ này các ngươi mới ra?"
Hắn đưa tay bế thốc ta lên. Hắn là người luyện võ, đương nhiên không thể so sánh với cánh tay nhỏ bé của Tiểu Hạ. Hắn liếc mắt một cái đã thấy Thanh Thu dưới cửa cung, ánh mắt chợt dừng lại, lạnh lùng.
"Kẻ đi cùng các ngươi là ai?"
Tim ta thắt lại, nếu đội mũ xanh lên đầu Thái tử, e là sẽ tru di cửu tộc!
"Tiểu thư uống hết một chén rượu, vốn nô tỳ muốn dìu tiểu thư về phủ nhưng tiểu thư nhất quyết muốn đợi điện hạ, nô tỳ đành phải dìu tiểu thư đến tẩm điện chờ. Chờ hồi lâu không thấy điện hạ đến, nô tỳ đành phải đi trước. Tiểu thư ra ngoài nhiễm phải gió lạnh, ngất xỉu ngay tại chỗ. Người vốn không chịu được rượu, lại ốm yếu. May sao gặp được một vị ngự y, nô tỳ lo lắng nên cầu xin ngự y xem tiểu thư có sao không, tiện thể nhờ hắn hộ tống đến đây, tiểu thư nặng quá, nô tỳ thật sự kéo không nổi."
Tiểu Hạ! Bình thường sao không thấy ngươi lanh lợi như vậy! Làm tốt lắm!
"Ồ, vậy lên xe về phủ thôi, ta sẽ mời đại phu xem Thái tử phi có sao không." Nói xong, hắn khẽ gật đầu ra hiệu với Thanh Thu rồi bế ta lên xe quay về phủ.
Việc đã đến nước này rồi......?
Khi về đến phủ, trời đã khuya. Ban nãy ta tuy giả say nhưng cũng có tám phần là thật, trên đường đi lắc lư rồi thiếp đi lúc nào không hay. Khi Thái tử đặt ta lên giường, ta mới tỉnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-10.html.]
"Tỉnh rồi? Nàng không chịu được rượu còn uống nhiều như vậy, hồ đồ."
Thái tử đặt ta xuống, cởi giày, cởi áo khoác ngoài, đắp chăn cho ta, dặn Tiểu Hạ bảo nhà bếp nấu một bát canh giải rượu.
"Nàng còn thấy khó chịu ở đâu thì nói cho ta biết, ta sẽ gọi thái y đến xem, đừng cố gắng gượng."
Hắn ngồi bên giường, vẻ mặt áy náy.
"Vừa rồi Tiêm Tiêm đột nhiên phát bệnh, ta không thể bỏ mặc nàng ấy nên chăm sóc nàng ấy một lúc mới chậm trễ, ta..."
"Ta không sao, không cần giải thích."
Ta đau đầu như búa bổ, người mệt mỏi rã rời.
Ta ngẩng đầu nhìn Thái tử, mày kiếm mắt sáng, đẹp trai ngời ngời. Dưới ánh đèn mờ ảo, ta vẫn có thể nhìn thấy rõ đường nét cứng cỏi, sắc sảo trên gương mặt hắn. Hắn nhìn ta đầy quan tâm, dùng mu bàn tay áp vào má ta xem ta có bị sốt không.
Bàn tay hắn thô ráp vì chinh chiến sa trường, lướt qua da ta tạo cảm giác hơi gai gai, không giống như tay của Tống Thanh Thu.
Tống Thanh Thu, Tống Thanh Thu.
Tống Thanh Thu của ta.
Sự quan tâm trong mắt Thái tử là bởi vì hắn đã phụ bạc ta vì người con gái khác. Còn ta lại phụ bạc chàng trai tuấn tú chỉ có ta trong lòng, chỉ thuộc về ta. Ta không biết những ngày qua hắn đã sống như thế nào, nghe những lời đồn đại bên ngoài, tận mắt nhìn thấy kiệu hoa đỏ rực rỡ của ta tiến vào phủ Thái tử, chàng trai thuần khiết như nước kia sẽ ra sao?
"Nàng khóc?"
Ta đau đầu như muốn nứt ra, lòng đau như cắt.
Từ khi xảy ra chuyện, ta chưa từng khóc. Ta chỉ xem như đời người vô thường, nữ nhi nhà ai cũng thân bất do kỷ. Người đời nhục mạ ta, cười nhạo ta, ta không khóc, người đầu ấp tay gối không phải ta, ta cũng không khóc. Nhưng cố tình hôm nay, chỉ với vài lời dịu dàng của Tống Thanh Thu, mỗi lần nhớ lại ta đều muốn khóc lớn một trận. Nếu hắn là phu quân của ta, chắc chắn sẽ không để ta chịu thiệt như vậy.
Ta càng khóc càng to, đến mức không thể kiềm chế, khóc nức nở. Thái tử chỉ biết ta ủy khuất vì hắn, hoặc có lẽ chưa từng thấy nữ tử nào mất kiểm soát đến vậy, luống cuống dùng tay áo lau nước mắt cho ta. Nào ngờ càng lau càng nhiều, hắn bối rối, thấy ta khóc đau đớn, liền ném tay áo sang một bên, ôm chặt lấy ta, một tay vuốt tóc ta, một tay vỗ nhẹ vào lưng ta.
Ta mặc kệ hết, nắm lấy cổ áo hắn khóc sướt mướt, khóc đến nỗi sau này ta cũng quên mất mình khóc vì điều gì, chỉ biết mình phải khóc, phải khóc thật to, khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đi, cho đến khi nghe thấy tiếng bát sứ rơi xuống đất "loảng xoảng" mới giật mình tỉnh giấc.
Tỉnh dậy đã là nửa đêm, ngoài cửa sổ tĩnh mịch, tiếng côn trùng kêu râm ran, trăng sáng vằng vặc, trong phòng ánh sáng dịu nhẹ, bóng cây lay động.
Hóa ra Tiểu Hạ nấu canh giải rượu về, thấy ta gục trên vai Thái tử ngủ say, liền đặt canh lên bàn đứng bên cạnh canh chừng, sợ ta tỉnh dậy đau đầu muốn uống mà không có. Kết quả nàng ta ngủ gật, làm rơi bát xuống đất đánh thức ta.