Nói đến chuyện xưa của phụ mẫu ta, cũng lãng mạn như trong tiểu thuyết vậy. Hai người bọn họ chưa bao giờ kể tỉ mỉ cho chúng ta nghe nhưng từ những lần cãi vã vô tình nói hớ, cộng thêm việc chúng ta gặng hỏi và từ miệng dì Mai, nha hoàn hồi môn của mẫu thân, nay đã là quản gia nội viện, chúng ta cũng biết được đại khái.
Tổ tiên của mẫu thân ta từng đỗ Võ Trạng Nguyên, đời sau gia đạo sa sút, may mắn là truyền thống rèn luyện thân thể, lấy võ làm đức của dòng họ vẫn được kế thừa nên đã mở võ quán. Đến đời phụ thân của mẫu thân ta, trong tộc có nhiều người không theo nghiệp võ nữa, người thì đi buôn bán, người thì làm ruộng, tóm lại võ quán cũng lụi tàn.
Mẫu thân ta tuy là nữ nhi nhưng lớn lên trong võ quán, cũng học được chút võ nghệ. Ngày thường được một đám võ phu chăm sóc, không biết thêu thùa nấu nướng, ngược lại lại phóng khoáng, nhanh nhẹn như nam tử.
Phụ thân ta là một tú tài nghèo, nhà nhiều thế hệ làm ruộng, chỉ có mỗi ông ấy là người đọc sách. Trên đường lên kinh ứng thí, tiền bạc bị một đám ăn mày vây quanh cướp mất gần hết. Không chỉ có tiền, bọn chúng thấy phụ thân ta đi một mình, dáng vẻ yếu đuối nên định cướp luôn cả quần áo và chăn màn. Phụ thân ta tức giận, liều mạng phản kháng nhưng không địch lại, bị đánh hội đồng.
Đúng lúc này, mẫu thân ta thấy chuyện bất bình, ra tay cứu giúp. Theo lời phụ thân ta kể, mẫu thân ta lúc đó giống như hổ xuống núi, quỷ đói vồ mồi, ta thấy còn đáng sợ hơn cả đám ăn mày kia.
Mẫu thân đang ngồi bên cạnh vá y phục cho ông ấy: “Hừ, nếu không phải thấy chàng có chút nhan sắc nếu không ta sẽ để chàng ngủ ngoài đường, không xen vào chuyện của chàng.”
“Nương tử dạy phải, vi phu không có gì đáng giá, nếu không nhờ dung mạo tuấn tú này, sao có thể khiến nương tử động lòng.” Phụ thân ta vừa nói vừa đứng dậy, giả vờ giận dỗi đến bên mẫu thân, ôm lấy vai bà ấy dỗ dành.
Mấy tỷ muội chúng ta đã quen nhìn cảnh này, không hề ngạc nhiên, tự động lui ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-12.html.]
Sau đó, tuy đã cứu phụ thân ta khỏi đám ăn mày nhưng tiền bạc và quần áo đều bị cướp sạch, đám ăn mày kia đã chạy toán loạn, cũng không thể đuổi theo. Người học võ, coi trọng nghĩa khí nên mẫu thân ta đã đưa phụ thân về võ quán, sau khi nói rõ tình hình với phụ mẫu mình, bà ấy sắp xếp cho phụ thân ta ở tạm trong sân phụ. Ngày nào cũng cung cấp cơm nước, quần áo cho ông ấy, đối xử rất tốt.
Trong võ quán toàn là những võ phu thô lỗ, không hiểu gì về thơ ca, nhạc phú. Còn phụ thân ta, một thư sinh nho nhã, lễ phép, biết thiên văn địa lý, đã tạo nên sự khác biệt so với những người thô kệch mà mẫu thân ta từng tiếp xúc. Phụ thân ta tuy gầy yếu nhưng nhìn dung mạo hiện tại của ông ấy, chắc hẳn hồi trẻ cũng tuấn tú. Còn mẫu thân ta tuy hành sự lỗ mãng, không biết thêu thùa nhưng lại có nét đáng yêu, ngây thơ, tràn đầy sức sống. Hơn nữa, theo lời mẫu thân ta kể, hồi đó bà ấy cũng là mỹ nhân nổi tiếng khắp vùng, chỉ là những người đến cầu hôn đều là con nhà thương nhân, bà ấy chê bọn họ chỉ ham mê sắc đẹp của mình nên đều từ chối.
Hai người, một người trầm tính, một người ngây thơ, lâu ngày nảy sinh tình cảm cũng không có gì lạ. Nghe nói, vào một ngày nọ, phụ thân ta học theo câu thơ trong vở kịch, lén lút kéo mẫu thân ta đi bắt đom đóm, ngắm sao ở bãi lau sậy, kết quả không thấy con đom đóm nào, ngược lại còn ngã xuống bùn lầy, lăn lộn đầy người bùn. Phụ thân ta lấy bức tranh ông ấy vẽ tặng mẫu thân ta ra nhưng đã bị bùn làm mờ hết, không nhìn thấy gì nữa. Hai người cứ thế ngồi trong vũng bùn cười vang, bôi bùn lên người nhau. Bôi xong rồi thì hẹn ước trăm năm.
Sau đó, phụ thân ta thi đỗ, làm quan huyện lệnh, đúng như lời hứa, đến cưới mẫu thân ta.
Nghe nói lúc đó tổ mẫu không đồng ý hôn sự này nhưng phụ thân ta cả đời hiếu thuận, chỉ duy có chuyện này không chịu nhượng bộ, cuối cùng đã rước mẫu thân ta về nhà trong tiếng trống kèn rộn rã. Tổ mẫu chê con đầu lòng là con gái, lại bắt đầu tuyệt thực, ép phụ thân ta nạp thiếp. Phụ thân ta không đồng ý nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn bà cụ đói chết. Mẫu thân ta bèn nghĩ ra cách, diễn một vở kịch với ông ấy. Mẫu thân đến trước mặt tổ mẫu nói thẳng:
“Nghe nói người muốn nạp thiếp cho An Lang, được thôi, vậy thì hãy hưu con đi.”
“Hưu thì hưu, hưu xong rồi ta sẽ cưới cho con trai ta một người tốt hơn.”
“Hưu con rồi thì bảo ông ấy cẩn thận khi ra khỏi cửa, con gặp một lần sẽ đánh một lần, đánh c.h.ế.t không tha. Người cũng biết tính cách của con, con nói là làm. Không đánh c.h.ế.t được thì con cũng khiến ông ấy tàn phế, suốt ngày nằm liệt giường. Hoặc là người từ bỏ ý định nạp thiếp, con vẫn sẽ kính trọng người như mẹ. Hoặc là, người sẽ mất đi An Lang, đứa con trai duy nhất này, tuyệt tự tuyệt tôn.”
Từ đó về sau, tổ mẫu không bao giờ nhắc đến chuyện nạp thiếp nữa. Năm sau, mẫu thân ta sinh đôi một trai một gái, tổ mẫu thấy An gia đã có con nối dõi, cũng không nhắc đến nữa, đối xử với mẫu thân ta cũng ngày càng tốt hơn.