Thái Tử Phi Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 16

"Ta biết không phải lỗi của nàng, nàng không cần buồn phiền, nàng xưa nay không phải người thích làm khó người khác."

"Ta đương nhiên không phải, nếu ta có ý, ta đã trực tiếp hất thẳng chén trà vào mặt nàng ta, để cả mặt nàng ta đỏ bừng lên vì bỏng!"

Ta nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, đặt chén trà sang một bên.

"Ta lại không biết nàng là người ác độc như vậy? Vậy ta phải cẩn thận rồi."

"Cẩn thận còn đến đây ngủ, ngày mai Oanh Oanh của ngươi không chừng ghen tuông đến trước cửa phòng ta treo cổ tự vẫn."

"Ta tuy là Thái tử nhưng cũng có nhiều điều bất đắc dĩ."

"Không muốn nghe, ngủ."

Hắn tức giận đánh nhẹ vào đầu ta một cái.

Ngày hôm sau lúc thức dậy bên cạnh trống không, ta đứng dậy chỉ cảm thấy đầu choáng váng muốn chết, cố gắng đến cạnh bàn muốn uống một cốc nước, liền ngã quỵ xuống.

Tỉnh lại nằm trên giường, trong phòng có một người đang quay lưng viết phương thuốc.

Tiểu Hạ đang nói: "Tống thái y, tiểu thư khi nào mới tỉnh lại?"

"Tống thái y?"

Ta chỉ cảm thấy bóng lưng kia nhìn quen quen nhưng nhất thời lại không nhớ ra rốt cuộc là ai.

Bóng người kia nghe vậy liền xoay người lại, là Thanh Thu.

Thanh Thu vẻ mặt lo lắng, thấy ta tỉnh lại liền ôm chầm lấy ta rồi lại tự biết không hợp lễ nghi, liền lặng lẽ lui về sau vài bước, cung kính đứng một bên.

Giọng ta khàn khàn, Tiểu Hạ đưa cho ta một cốc nước. Ta thật sự quá khát, ừng ực uống cạn.

"Thái tử phi không có gì đáng ngại, chỉ là gần đây suy nghĩ quá nhiều lại nhiễm chút phong hàn, thần viết phương thuốc, uống vài lần là khỏi."

"Tiểu Hạ, Thái tử đâu."

Ta chống người dậy dựa vào đầu giường.

"Thái tử hôm nay còn chưa hồi phủ."

"Tiểu Hạ, ngươi ra ngoài canh chừng, ta có vài lời muốn nói với Tống thái y."

"Vâng, tiểu thư."

Ta nhìn Thanh Thu, sắc mặt tốt hơn lần trước ta gặp hắn, chỉ là khi nhìn ta với ánh mắt thâm tình ấy thì mỗi lần đều khiến ta cảm thấy hổ thẹn bất an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-16.html.]

"Thanh Thu, ngươi ngồi gần chút, ta có vài lời muốn nói với ngươi."

Thanh Thu bê ghế ngồi bên giường ta, cho dù xung quanh không có ai, hắn vẫn giữ đúng lễ nghi, không có bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào.

"Là Tiểu Hạ mời ngươi đến sao?"

"Ừ, Tiểu Hạ cô nương nói nàng ngất xỉu, ta liền gác lại công việc đang làm."

Hắn vẫn ôn nhu nhỏ nhẹ như vậy, luôn coi ta như đứa trẻ không hiểu chuyện, kiên nhẫn dỗ dành, ta không dám nhìn hắn.

"Thanh Thu, tình hình hiện tại ngươi cũng biết, ta không thể nào cho ngươi thêm lời hứa hẹn nào nữa, mọi chuyện phát triển đến nước này, thật sự không phải bản ý của ta."

"Ta đều hiểu, ta tin nàng, vẫn luôn tin."

"Bây giờ nếu lợi dụng ngươi làm việc gì đó cho ta, hình như thật sự có chút không biết xấu. Nhưng Thanh Thu có một việc, ta chỉ có thể cầu xin ngươi, việc này liên quan đến tính mạng cả nhà ta, nếu ta không phải bất đắc dĩ, sẽ không mở miệng cầu xin ngươi."

"Nàng cứ nói."

"Nghe nói có một loại thuốc, có thể khiến người ta giả chết, không có mạch đập hô hấp, giống như c.h.ế.t thật, vài ngày sau có thể tỉnh lại. Ngươi có biết không?"

"Ta nghe sư phụ nói qua, gọi là Kim Thiền Đan."

"Ngươi có thể luyện chế loại thuốc này không?"

"Ta đi hỏi sư phụ, sư phụ có lẽ biết. Nàng gặp chuyện gì, nguy hiểm đến vậy sao?"

"Cha ta bị nhà Liễu gia nhắm đến, ta sợ ngày sau cha sẽ vì ta bị uy h.i.ế.p tính mạng, bây giờ ta không thể tự mình thoát thân, nếu không sinh được con, Thái tử e rằng cũng sẽ không dễ dàng buông tha ta. Nếu sinh con thì Liễu gia cũng sẽ không để ta lớn mạnh, tiểu thư nhà bọn họ làm thiếp. Ta sẽ không sinh con cho Thái tử, ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có giả c.h.ế.t là con đường duy nhất. Nếu ta chết, nhà chúng ta sẽ không còn bị uy h.i.ế.p tính mạng nữa. Cái vị trí Thái tử phi này, mặc kệ bọn họ tranh giành đi, mặc kệ là ai, ai muốn ngồi thì ngồi."

"Được, ta thay nàng đi tìm loại thuốc này. Dù lên trời xuống đất, ta nhất định sẽ thay nàng làm được."

Ta kỳ thật trong lòng cũng đã chuẩn bị tâm lý hắn sẽ từ chối, giúp Thái tử phi giả chết, nếu bị phát hiện, là tội c.h.é.m đầu. Nhưng ta ngoại trừ Thanh Thu, không quen biết ai tinh thông dược lý. Hắn đồng ý sảng khoái như vậy, ta trong lòng ngược lại càng thêm khó chịu. Thôi, mạng này của ta cũng chẳng đáng là bao, cùng lắm thì c.h.ế.t đi cho xong, hà tất phải liên lụy người khác nữa.

"Thôi, Thanh Thu, việc này quá nguy hiểm, chúng ta bàn bạc kỹ hơn. Ta không thể liên lụy ngươi, ta vừa rồi là hồ đồ rồi, nói lung tung, ngươi đừng để trong lòng."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn đối diện với ánh mắt hắn. Thiếu niên ôn nhu như nước, thâm tình sâu đậm. Khóe miệng lại mang theo nụ cười như băng tuyết tan chảy.

"Ngươi cười cái gì?"

"Thái tử thần võ phi phàm, tuấn tú lịch lãm, ta chỉ sợ nàng đã thay lòng đổi dạ, vừa rồi nghe nàng nói xong mới biết, nàng không thay lòng, ta rất vui."

Lời còn chưa nói hết, miệng đã cười ngoác đến mang tai, tên ngốc này.

"Ngươi thật biết nắm trọng điểm, ta đều nghĩ đến chuyện c.h.ế.t quách cho xong rồi, ngươi còn đang nghĩ ta có thay lòng hay không."

Ta bị hắn chọc cười, sao lại có tên ngốc đầu óc kỳ lạ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment