Nhìn bộ dạng lúng túng của hắn, một người ngày thường luôn lạnh lùng, cứng rắn, bị ta nói đến mức luống cuống tay chân như một đứa trẻ phạm lỗi, thật sự là nhịn không được mà bật cười.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ta đùa ngươi đấy!! Ha ha ha ha ha!"
Mặt hắn đỏ bừng, quay phắt đi, hừ một tiếng thật mạnh. Ta không ngờ hắn cũng có lúc đáng yêu như vậy, nhìn hắn mà cười không ngừng.
"Khi ở bên ta, nàng cũng nên cười nhiều như vậy."
Ta đột nhiên ngừng cười, đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
"Vậy chuyện của muội muội ta, ngươi định giải quyết thế nào?"
"Nàng xem nàng kìa, căn bản là không có thành ý. Tối nay nàng làm món sở trường của nàng hầu hạ ta ăn, hầu hạ ta vui vẻ rồi ta sẽ giúp nàng."
Nói xong, hắn quay người lại tiếp tục xem tấu chương.
Ta nhìn hắn, thấy hắn cười vui vẻ, tức giận dậm chân.
Sau khi về phòng suy nghĩ một chút, vẫn nên làm một bữa cơm, xem như c.h.ế.t đuối vớ được cọc rơm vậy. Hắn đúng giờ thật, ta bày biện đầy bàn, chỉ làm duy nhất một món thịt kho tàu. Tay nghề nấu nướng thật sự không tinh tế, tâm ý đến là được rồi.
Ta đã cho Yên Nhi ăn rồi, bây giờ chỉ còn mình ta ở đây đợi hắn. Ta nhiệt tình gắp cho hắn một miếng: "Ngươi nếm thử xem, ta đích thân xuống bếp làm đấy."
"Ọe...??"
"??????????"
Hắn nhai ba cái, lông mày nhíu chặt, miệng chu lên.
"Ngươi nuốt xuống cho ta!!!!!"
Ta tức giận đập bàn đứng dậy, nhìn chằm chằm hắn. Lão nương làm cả buổi chiều, dám phun ra, hôm nay ta xé xác hắn.
Hắn nhìn ta vẻ mặt uất ức, cố nén khó chịu nuốt xuống, sau đó vội vàng ăn thêm mấy miếng cơm, gọi nha hoàn lấy cho hắn một cốc trà để súc miệng.
Ta càng tức giận hơn, lấy đũa gắp một miếng.
"Ngon vậy sao?! Ta làm cả buổi chiều!! Ọe..."
Ta trực tiếp nôn ra bàn, suýt chút nữa thì ói ra cả cơm tối hôm qua, cũng bắt đầu vội vàng ăn cơm. Làm cái thứ gì vậy, thịt ta làm bị đột biến gen thành dưa muối rồi sao????? Hả???
"Tiểu Hạ, dọn đồ đi. Bếp còn món gì khác không, lấy cho Thái tử chút đồ ăn được."
"Hôm nay ta dẫn nàng ra ngoài ăn nhé? Nàng từ khi gả đến đây cũng đã được ba bốn tháng rồi, ngoài việc về nhà mẹ đẻ dường như chưa từng ra khỏi phủ."
"Tiểu Hạ, mau thay quần áo cho ta!!!"
Lúc ra ngoài, Yên Nhi uất ức dựa vào cửa.
"Tỷ tỷ, tỷ bảo muội ăn trước, hóa ra là muốn cùng tỷ phu hai người ra ngoài ăn riêng sao."
"Yên Nhi, tỷ sợ tên Liễu công tử kia quấy rối muội, tỷ sẽ chọn món muội thích mang về cho muội được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-27.html.]
"Nếu tỷ quên, ngày mai muội sẽ không để ý đến tỷ nữa."
"Được rồi được rồi."
Nói xong mới vui vẻ quay về phòng.
Đi đến hội Xuân lâu.
"Lần trước sinh nhật Oanh Oanh, ta thấy nàng ăn rất vui vẻ."
Không nhắc đến chuyện đó thì thôi.
Hắn cũng tự biết mình lỡ lời, liền ngoan ngoãn không nói nữa, bao trọn một phòng lớn ở Xuân lâu, trên tầng cao nhất, từ cửa sổ lớn có thể nhìn thấy toàn cảnh kinh đô lung linh như sao trời, nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt của trần gian.
Quả nhiên, hơi thở cuộc sống phồn hoa đô thị, ấm áp lòng người nhất.
Bữa ăn này rất vui vẻ, suýt chút nữa đã quên mất chuyện của Yên Nhi. Khi ăn no đến mức bụng tròn xoe, dựa vào ghế thở hổn hển, ta mới nhớ ra chuyện này.
"Chuyện của Yên Nhi, ngươi rốt cuộc có cách nào không?"
"Nàng bảo cha nàng kéo dài thêm vài ngày, sắp có biến rồi, Liễu gia không lâu nữa sẽ có chuyện lớn xảy ra."
"Hả????????? Chuyện lớn gì?"
"Nàng không cần biết, nàng chỉ cần biết, một thời gian nữa chắc chắn sẽ rối ren đến mức không còn tâm trí đâu mà nạp thiếp, nàng chỉ cần bảo cha nàng kéo dài thêm thời gian cho hắn là được."
"???? Vậy ngươi không giúp nhà bọn họ sao? Tiên Tiên vẫn còn ở đó mà."
"Ta sẽ bảo vệ Tiêm Tiêm an toàn nhưng Liễu gia thì ta không thể quan tâm được, Liễu gia những năm này ngày càng ngang ngược, kết bè kết phái làm không ít chuyện mờ ám, Hoàng thượng muốn chấn chỉnh Liễu gia cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ là đang chờ một cơ hội, bây giờ cơ hội này đã đến."
Ta nghe mà như mây mù, không hiểu hắn đang nói gì.
"Tóm lại Yên Nhi có thể không cần gả cho hắn đúng không? Tiêm Tiêm có thể được bảo toàn nhờ gả cho ngươi, vậy ta cũng sắp thoát khỏi sự uy h.i.ế.p của bọn họ rồi."
"Nàng ghen rồi à?"
"Ta ghen cái gì? Ta vui mừng còn không hết."
"Nàng vui mừng cái gì??"
"Nếu Liễu gia thật sự sụp đổ, ta có thể không làm Thái tử phi nữa rồi, ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên u ám, cúi đầu hồi lâu không nói gì.
"Gả cho ta, khiến nàng khó chịu đến vậy sao? Khiến nàng cứ một lòng muốn rời xa ta, làm Thái tử phi có gì không tốt? Nữ nhân thiên hạ ai mà chẳng muốn gả cho ta? Ngoại trừ nàng."
"Ngươi rất tốt, vị trí Thái tử phi rất tốt, thiên hạ này cũng rất tốt. Nhưng, những gì ta không muốn thì không thể coi là tốt được."
Ta đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía rừng núi ngoại ô, nơi có vài ngôi làng nhỏ với những ngôi nhà im lìm, chờ ta rời khỏi đây, ta cũng muốn đến một nơi sơn thủy hữu tình, có một ngôi nhà nhỏ của riêng mình.
"Vậy rốt cuộc nàng muốn gì?"