Ngày hôm sau, sáng sớm nghe thấy tiếng động sột soạt, ta liền bò dậy nhìn hắn mặc quần áo.
"Làm ồn đến ngươi rồi à?"
Hắn không mặc hỷ phục màu đỏ tươi mà mặc một bộ áo màu đen, hoa văn màu đỏ sẫm thêu viền vàng. Thắt lưng một cái, cả người trông thật oai phong, nhanh nhẹn.
"Ta muốn xem ngươi lúc thành thân trông như thế nào."
Hắn lộ vẻ áy náy, đến ngồi bên mép giường cạnh ta, kéo chăn lên cao hơn một chút.
"Nếu ngươi thấy tiếc nuối, ngày khác ta sẽ bù cho ngươi một buổi lễ."
Ta lăn một vòng chui vào trong chăn, bĩu môi.
"Phiền phức c.h.ế.t đi được, không cần đâu."
Hắn cười cười, véo nhẹ vào mặt ta.
"Ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
Đi đến cửa phòng, ta gọi hắn lại.
"Những ngày qua, đa tạ đã quan tâm chăm sóc. Gặp gỡ ngươi một lần, ta không oán không hối. Đi đường cẩn thận."
Nói xong, ta nở một nụ cười thật tươi, vẫy tay chào hắn.
Hắn có vẻ nghi ngờ.
"Tiểu Hạ, ngươi trông chừng nàng ấy cho kỹ, ta sẽ gọi thêm vài người canh giữ ở ngoài cửa."
Vừa bước ra khỏi cửa, lại quay trở vào.
"Chỉ một ngày này thôi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, nghe chưa. Sau này con trai ta ra đời còn phải nhờ vào ngươi đấy! Không được làm loạn!"
Ta chỉ cười rạng rỡ nhìn hắn, nhìn hắn ra hiệu cho Tiểu Hạ, rồi ra khỏi cửa gọi thêm người canh gác.
Hắn ra ngoài đóng cửa lại, ta mới thôi cười.
"Tiểu Hạ, những gì ta dặn dò ngươi đã sắp xếp xong chưa?"
"Rồi ạ, phu nhân ở nhà đã được báo rồi, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, tiền bạc cũng đã chuẩn bị đầy đủ."
"Tốt, vậy thì chờ một lát nữa."
"Tiểu thư, vậy còn Tống thái y? Có cần báo cho hắn một tiếng không?"
"Không cần."
Tiểu Hạ nhìn ta, muốn nói lại thôi, mím môi cuối cùng cũng không nói gì.
Ta biết nàng ta muốn nói gì nhưng ta nào còn mặt mũi nào để gặp hắn, tìm hắn, bảo hắn cùng ta ẩn cư, nếu ta lại cho hắn hy vọng hão huyền, đến lúc đó chỉ thấy ta là một cái xác thì phải làm sao. Ta sao có thể để hắn từ bỏ tất cả rồi đi theo ta, làm người sao có thể ích kỷ đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-42.html.]
"Tiểu Hạ, nha đầu thối nhà ngươi nhất định phải đi theo ta, ngươi nghe thấy chưa."
"??? Tiểu thư, sao ngươi không hỏi ta có nguyện ý hay không?"
"Hả??? Ngươi không muốn???"
"Nếu ta không muốn thì tiểu thư sẽ làm gì?"
"Sau này đánh ngất ngươi rồi bắt cóc."
"Sau này ta có thể ngủ nướng mỗi ngày không?"
"Có thể."
"Vậy ta đồng ý, chúng ta đi ngay bây giờ."
Hai người nhìn nhau cười, như hai kẻ ngốc.
Ta bảo Tiểu Hạ đỡ ta dậy trang điểm, lấy ra viên thuốc đã giấu kỹ, cất bên mình.
"Tiểu thư, sao lúc trước người không uống thuốc này, hà tất phải làm hại bản thân như vậy."
“Bởi vì lúc đó, ta thật sự muốn chết, một lần c.h.ế.t là hết cho xong chuyện. Bây giờ ta lại cảm thấy, đã đến rồi thì cứ sống trước đã, sớm muộn gì cũng chết, không vội.”
Trang điểm ăn mặc xong, nghe thấy bên ngoài dần dần náo nhiệt, liền đẩy cửa phòng ra ngoài xem thử.
Phòng chính ta và Thái tử ở không hề treo đèn kết hoa đỏ, chắc là Thái tử cố ý dặn dò, sợ ta nhìn thấy sẽ buồn lòng.
Tuy nói là nạp thiếp nhưng chắc hẳn cũng muốn cho Liễu cô nương một lời giải thích, bên ngoài phủ không hề phô trương, bên trong phủ lại được bài trí theo quy cách giống như lúc chúng ta đại hôn. Đỏ đỏ xanh xanh một mảnh, quả thật là vui mừng.
Nghĩ đến lúc trước ta cũng gả vào như thế này, trải qua những nghi thức rườm rà trong tâm trạng thấp thỏm, vậy mà đến mặt Thái tử cũng không nhìn thấy, thật sự là buồn cười.
Chỉ mới vài tháng nhưng khi nhớ lại cứ ngỡ như đã trải qua cả một đời dài đằng đẵng. Nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy m.ô.n.g lung mệt mỏi, thở dài một hơi, liền gọi Tiểu Hạ đỡ ta về phòng.
Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đi vài bước đã thấy mệt, về phòng lại nằm xuống ngủ một giấc.
Lần nữa tỉnh dậy, đã là hoàng hôn.
Nhìn đồng hồ, bên kia chắc cũng đang náo nhiệt lắm rồi.
Còn chưa kịp động thủ, bên ngoài có một tiểu nha hoàn đi vào, ta hỏi nàng đến đây có việc gì.
“Thái tử lo lắng cho Thái tử phi nương nương, đặc biệt sai nô tỳ đến xem nương nương một chút rồi nhanh chóng quay về bẩm báo.”
Quả thật là bị ta dọa sợ rồi.
“Tình hình bên đó thế nào?”
Tiểu nha hoàn ấp úng, không biết phải nói thế nào mới không chọc giận ta, chính thất đang nhìn phu quân nạp thiếp.
Ta cũng không muốn làm khó nàng, liền bảo nàng lui xuống. Chỉ thấy nàng lui ra khỏi cửa phòng, một mạch chạy về phục mệnh.
Đã đến lúc rồi.