Từ nhỏ mẫu hậu đã dạy ta, bậc đế vương, phải đoạn tuyệt thất tình lục dục, không d.a.o động trước bất cứ điều gì, vui buồn không thể hiện ra ngoài, khi cần thiết có thể từ bỏ tất cả, tuyệt đối không được để người khác khống chế, đặc biệt là tình cảm nam nữ.
Nhưng ta đã sai một lần, rồi lại sai thêm một lần nữa.
Lần đầu rung động, người ta yêu, là Tiêm Tiêm.
Nàng lạnh lùng, xa cách, tựa như tuyết ngàn năm trên núi cao, trăng sáng ở Trường An, không màng danh lợi, không ham phú quý, nàng khác biệt với tất cả mọi người.
Nhưng ta lại lo lắng, liệu nàng có thật sự giống như những gì ta thấy được hay không. Vậy nên ta đã che giấu thân phận để tiếp cận nàng. Cơ hội ta xuất cung cũng không nhiều, lần đầu tiên ra ngoài đã bị mẫu hậu phát hiện. Ta không lừa bà, thành thật khai báo. Bà cũng không ngăn cản, chỉ nói Liễu gia có lợi cho ta, nếu ta thích, sau này bà sẽ cưới nàng cho ta, ngàn vạn lần đừng để tình căn sâu đậm.
Ta hiểu ý bà, Liễu gia có thể khiến con đường đăng cơ của ta thêm bằng phẳng. Trước mắt phụ hoàng vẫn còn do dự, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng vẫn chưa thể biết. Cưới Liễu Tiêm Tiêm, có được sự trợ giúp của Liễu gia, chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Nhưng mẫu hậu không biết Liễu gia từ lâu đã là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của phụ hoàng, sớm muộn gì cũng bị diệt trừ. Phụ hoàng tuy chưa nói rõ nhưng đã có ý định từ lâu. Bà lại không nghe, chỉ nói hai người bọn họ ân ái nhiều năm, bà hiểu rõ ông ấy.
Ta không phản bác, có lẽ vậy. Nhưng ta không muốn lợi dụng Tiêm Tiêm, nàng ấy là nàng ấy, Liễu gia là Liễu gia. Ta muốn đường đường chính chính để phụ hoàng nhìn thấy năng lực của ta chứ không phải dựa dẫm vào người khác để leo lên ngôi vị này, nếu không sau này khó tránh khỏi bị uy hiếp.
Được sự đồng ý ngầm của mẫu hậu, ta có thể đến tìm nàng ấy nhiều hơn. Nàng ấy tính tình hồn nhiên, vì thân thể yếu ớt nên rất ít khi ra ngoài. Nàng ấy đọc nhiều sách vở, rất biết phép tắc lễ nghĩa, việc vượt quá khuôn phép nhất mà nàng ấy từng làm, chính là lần đầu tiên trốn ra ngoài sau mười mấy năm trời.
Cho dù có trốn ra ngoài, nàng ấy vẫn giữ phong thái của một tiểu thư khuê các, đối xử với ai cũng dịu dàng như gió xuân mưa móc, trên mặt luôn nở nụ cười ngọt ngào nhàn nhạt. Ai nói chuyện với nàng ấy, nàng ấy sẽ nghiêng đầu, buông việc trong tay xuống, chăm chú lắng nghe, sẽ cảm ơn tiểu thương, cảm ơn tiểu nhị quán trà. Ở chốn phồn hoa đô hội náo nhiệt, nàng ấy cũng không đánh mất phong thái, dịu dàng trong làn váy thong thả bước đi, có người vô tình đụng phải thì nàng ấy cũng không hề khó chịu.
Có lẽ những năm tháng bị bệnh tật dày vò đã tạo nên tính cách kiên cường, lạc quan cho nàng. Khuôn mặt ôn nhu, yếu đuối như vậy, lại giống như cây chuối trong mưa rào, dây leo trong gió lớn, nhìn thì có vẻ mong manh nhưng lại có khí chất mặc cho mưa gió bão bùng, ta vẫn vững như Thái Sơn.
Chỉ khi nhìn thấy những món đồ chơi mới lạ, nàng ấy mới giống như đứa trẻ vỗ tay nhảy nhót, cười vui vẻ không chút phòng bị. Tuổi thơ của nàng ấy hẳn là bị gò bó và buồn tẻ, mới khiến nàng ấy say mê, lưu luyến thế giới bên ngoài như vậy.
Niềm vui của nàng ấy giống như sao băng, có ánh sáng xé tan màn đêm, bởi vì ta đã nhìn thấy, nên ta muốn bảo vệ nó. Ta muốn nàng ấy mãi mãi vui vẻ như vậy, tỏa sáng như ban ngày. Không muốn nàng ấy phải âm thầm mạnh mẽ, trái với bản tính, ta muốn bảo vệ sự yếu đuối của nàng ấy, cũng che chở cho sự ngây thơ của nàng ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/ngoai-truyen-thai-tu-1.html.]
Không biết từ lúc nào, ta đã yêu nàng ấy say đắm.
Ta bắt đầu vô thức nhớ đến nàng ấy, khi nghe Thái phó giảng bài luận đạo sẽ nhớ đến dáng vẻ nàng ấy đọc sách, khi theo phụ hoàng phê duyệt tấu chương sẽ nhớ đến nàng ấy đang mơ gì vào đêm khuya, trong mơ có ta hay không. Khi ăn cơm cũng nhớ, khi đi bộ cũng nhớ.
Lần đầu tiên rung động trong đời, đến mãnh liệt bất ngờ, ta không có sức chống đỡ. Nhưng ta là Thái tử, nàng ấy là con gái của Tể tướng. Gặp nhau quá khó khăn, tương tư chi bằng đừng tương tư. Ta bắt đầu viết thư cho nàng ấy.
Không nói nhớ nhung nhưng câu nào cũng là nhớ nhung.
Ta viết cho nàng ấy rằng đêm nay trăng tròn, là muốn nói với nàng ấy rằng, nếu nàng có thể cùng ta ngắm trăng thì tốt biết mấy. Ta viết cho nàng ấy những món ngon ta đã ăn, chỉ muốn nói với nàng ấy rằng, nếu nàng gả đến đây, ta nhất định sẽ cho nàng nếm thử. Trong cung có diễn tuồng, có ca hát, nếu nàng có thể cùng ta thưởng thức, chắc hẳn sẽ thú vị hơn.
Nàng ấy cũng viết thư trả lời ta, cũng chỉ là những chuyện vụn vặt hàng ngày. Nhưng chúng ta đều hiểu, điều muốn nói nhất chính là:
Nhân gian vạn vật đều đẹp, chỉ tiếc là nàng không có ở đây, ta rất nhớ nàng.
Lúc đó ta nghĩ, ta sẽ không bao giờ gặp được người con gái thứ hai khiến ta nhớ nhung đến vậy nữa. Có lẽ một ngày nào đó khi ta làm Hoàng đế, sẽ có vô số nữ nhân được đưa đến nhưng ta chỉ cho họ danh phận, chứ sẽ không động lòng nữa.
Mãi cho đến khi nàng ấy biết được thân phận của ta, gặp nàng ấy trong bữa tiệc, tuy ta xấu hổ nhưng cũng không để tâm. Ta nghĩ nếu ta là một tên thư sinh nghèo, bị phát hiện thì mới bị khinh thường, ta là Thái tử, thân phận này đối với nữ nhân chỉ là thêu hoa trên gấm, họ sẽ càng vui mừng mới phải.
Nhưng ta đã sai và đây không phải là lần sai duy nhất.
Thân phận Thái tử, thân phận Hoàng đế, sẽ khiến nữ nhân thiên hạ đổ xô đến nhưng lại khiến ta mất đi hai người mà ta trân trọng.
Sau khi trở về, ta mãi không nhận được thư của nàng ấy, lúc này ta mới hoảng sợ. Ta trằn trọc không ngủ được, ăn không ngon. Cuối cùng không nhịn được nữa, ta đội mưa đêm đi tìm nàng ấy, ta không muốn mất nàng ấy, cũng không thể mất nàng ấy.
Nàng ấy có chút oán trách, ta bày tỏ lòng mình.
Ta cho rằng sau đó sẽ nhanh chóng đón nàng ấy về, cho dù lời đồn đại nổi lên bốn phía, ta cũng không quan tâm, bởi vì ta sẽ sớm cưới nàng ấy làm vợ.
Nhưng sự việc không như ý muốn, ta gặp Linh Lung.