Thái Tử Phi Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 5

Một lúc sau Tiểu Hạ cầm hòm thuốc gõ cửa, Thái tử đi ra giật lấy, đóng sầm cửa lại. Và dặn dò không được đến quấy rầy nữa, hắn sẽ bôi thuốc cho ta.

Ngồi trên giường, bầu không khí càng thêm ngại ngùng. Ta chỉ mặc một lớp áo lụa mỏng manh dùng để ngủ, quần áo xộc xệch khiến ta phải luôn kéo cổ áo mới không bị lộ hàng.

Thái tử lấy gạc và thuốc mỡ từ trong hòm thuốc ra, bắt đầu lau vết thương và bôi thuốc cho ta. Hắn áp sát vào ta, hơi thở phả vào trán ta, ấm áp đến mức có chút ngứa ngáy.

Ta vô thức lắc lư, muốn tránh xa hơi thở này một chút. Hắn liền nâng mặt ta lên, nói: "Nàng đừng có lộn xộn, đau một chút là khỏi thôi, nếu không sẽ để lại sẹo đấy."

Ta lần đầu tiên nhìn kỹ khuôn mặt hắn ở khoảng cách gần như vậy, lông mày sắc nét, đường nét cứng cáp, môi mỏng, nhìn là một khuôn mặt hung dữ nhưng ánh mắt lại rất trong veo. Làn da hơi thô ráp vì ở trong quân doanh nhưng lại càng thêm mạnh mẽ. Một khuôn mặt anh tuấn nam tính như vậy, võ nghệ cao cường lại còn thân phận cao quý, làm sao mà phụ nữ không động lòng cho được.

Nữ chính thật là số hưởng.

Vừa nhìn, tim ta bắt đầu đập loạn xạ, thậm chí còn bắt đầu nuốt nước bọt. Sợ bị hắn phát hiện ra ý đồ xấu xa của mình, ta dứt khoát nhắm mắt lại, trong lòng niệm lại bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học: Hydro Heli Liti Beri Bo, Cacbon Nitơ Oxi Flo Neon, Natri Magie Nhôm Silic Photpho...

Qua một lúc lâu động tác trên đầu dừng lại, xung quanh yên tĩnh, ta suýt chút nữa thì ngủ thiếp đi cũng không nghe thấy hắn gọi ta. Ta len lén mở mắt trái ra, thấy hắn đang nhìn ta với vẻ mặt trêu chọc.

"Nàng không cần phải sợ nữa, hôm nay ta sẽ không động vào nàng, đại trượng phu không ức h.i.ế.p người bị thương" Hắn nói xong thì cũng tự mình nằm xuống đắp chăn.

Ta cảm thấy ngại ngùng, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi cũng nằm xuống. Chỉ là trên giường chỉ có một cái chăn, ta đắp một góc nhỏ, lạnh muốn chết.

Hắn kéo ta vào trong chăn, lưng ta áp vào cánh tay hắn, người này sao toàn thân đều ấm áp như vậy chứ.

"Đã quyết định nàng sẽ làm mẹ của con ta rồi, cũng không cần phải giả vờ nữa, nàng là chính thất của ta, ta cũng sẽ không bạc đãi nàng, người khác có gì nàng cũng sẽ có, nếu có một ngày ta đăng cơ, nàng sẽ là Hoàng hậu."

"Ờ."

"Chỉ ờ thôi à?? Nàng không vui sao?"

"Vui cái rắm, ngủ đi."

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cả người ta cuộn tròn trên người hắn.

"Ta còn tưởng nàng thật sự không quan tâm đến vị trí Thái tử phi này, không ngờ cũng nhiệt tình ghê, ta thật sự đã nhìn lầm nàng."

Tại sao hôm qua ta lại không bị cái tách trà đó đập c.h.ế.t chứ???

Mấy ngày sau là tiệc mừng thọ của Hoàng hậu nương nương, yến tiệc chiêu đãi quan lại trăm họ.

Ta là con dâu nên nhất định phải chuẩn bị một món quà ra trò nhưng ta lại không có tiền cũng không có bảo vật quý hiếm gì, cho nên chuyện này làm ta lo lắng không thôi.

Thái tử mấy ngày nay đều ở trong phủ, ban ngày đến doanh trại luyện binh, buổi tối về ăn cơm ngủ nghỉ. Ừm, là kiểu ngủ nghỉ rất trong sáng, chỉ nằm cạnh nhau thôi.

Lúc ăn cơm tối hắn thấy ta lại có vẻ trầm ngâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-5.html.]

"Mấy ngày nay nàng sao cứ hồn bay phách lạc vậy, ngày thường lúc ăn cơm thấy nàng vui vẻ nhất, sao gần đây lại ăn ít như vậy?"

Ta nhìn món thịt kho tàu yêu thích của mình, thở dài một hơi.

"Hoàng hậu sắp đến ngày sinh thần rồi, ta cũng không chuẩn bị được món quà nào ra hồn, vốn đã bị người ta gièm pha, lần này càng bị chê cười cho xem."

"Nàng bị gièm pha như thế nào? Nàng đường đường là Thái tử phi, sao lại bị gièm pha?"

Hắn nhìn ta, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"Ồ, Thái tử chẳng lẽ không biết ta gả cho ngươi như thế nào sao."

Ta thấy hắn vậy mà lại tỏ vẻ không biết gì, đột nhiên cảm thấy tức giận, ta gánh chịu những lời gièm pha vô cớ này vì hắn, vậy mà hắn lại không biết sao?

"Là lỗi ở bản vương, mắng nàng làm gì."

"Thái tử thân phận cao quý, dung mạo phi phàm, còn ta thì khác biệt một trời một vực với ngươi, không có nhan sắc hơn người cũng không có gia thế hiển hách, ai mà tin là ngươi đã cưỡng bức ta, chứ không phải ta hao tâm tổn trí để mưu tính ngươi."

"Tuy nàng không hơn người nhưng cũng coi như xinh đẹp, không cần phải quá tự ti, ta biết nàng như thế nào là được rồi, không cần phải quan tâm đến những lời đàm tiếu bên ngoài."

"Không, ta xuất chúng hơn người."

"??? Nàng tự nói nàng không xuất chúng hơn người mà."

"Đó là ta khiêm tốn thôi."

"... Ăn cơm đi."

Cho đến lúc đi ngủ ta cũng không nghĩ ra được nên tặng gì, lăn qua lăn lại không ngủ được, lo lắng đến mức thở dài liên tục.

Hắn có lẽ bị ta làm phiền đến mức bực bội, cũng không ngủ được, thấy ta lăn qua lộn lai, liền kéo tay ta lôi ta đến bên cạnh hắn, xoay đầu ta lại đối diện với hắn.

"Lễ vật của mẫu hậu ta đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nàng đừng lo lắng."

Ta hất tay hắn ra, tức giận ngồi bật dậy quát.

"Sao ngươi không nói sớm, thấy ta sầu não đến ăn không ngon ngủ không yên, ngươi có ý đồ gì!"

Hắn day day thái dương.

"Ta thấy nàng ăn như heo vậy, gầy đi một chút cũng tốt."

Ta càng tức hơn, giật phăng chăn của hắn.

"Ngươi chê ta béo phải không!! Vương phủ to thế này, ta ăn của ngươi hai miếng thịt mà ngươi cũng xót! Ta cứ ăn đấy!"

Bình Luận (0)
Comment