Ta chẳng dám rời nàng ấy nửa bước, mệt mỏi quá độ nên thiếp đi lúc nào không hay. Bỗng dưng rùng mình một cái, tỉnh dậy thì thấy cổ tay nàng ấy loang lổ một mảng đỏ tươi chói mắt. Máu toàn thân ta như đông cứng lại, đầu óc trống rỗng. Đời này là lần đầu tiên ta ho đến hỗn loạn và bất lực đến vậy, ta sắp mất nàng ấy rồi, ý nghĩ ấy rõ ràng và cấp bách đến mức khiến ta không thể cử động trong mấy chục giây.
Cuối cùng ta cũng nhận ra, nàng ấy rất quan trọng với ta.
Ngự y được giữ lại trong phủ cũng có lúc phát huy tác dụng, may mà phát hiện kịp thời, xử lý vết thương xong thì không còn gì đáng ngại nữa. Ta không ngờ nàng ở bên cạnh ta lại bất hạnh như vậy, ta cứ một lòng hướng về Tiêm Tiêm, cho rằng nếu Linh Lung đã gả cho ta thì sẽ luôn ở đây, chỉ cần cho nàng thời gian, nàng sẽ yêu ta.
Nhưng ta chưa từng nghĩ đến những ấm ức mà nàng ấy phải chịu đựng khi ở bên ta, nàng ấy không nói gì cả, chỉ ngày ngày cười nói bên cạnh ta, thế mà ta lại chẳng làm gì cả. Ta đã tàn nhẫn bóp c.h.ế.t ý chí sinh tồn của một thiếu nữ tươi đẹp như hoa, thứ ta mang đến cho nàng ấy chỉ là sự ấm ức và nhẫn nhịn vô tận. Giờ đến cả đứa con cũng không giữ được, tất cả đều là do ta lơ là mà ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/ngoai-truyen-thai-tu-5.html.]
Ta canh nàng ấy ngủ, không dám chợp mắt, ta sợ chỉ cần nhắm mắt một cái là nàng ấy sẽ biến mất thật. Nhân lúc nàng ấy ngủ say, ta truyền lệnh xuống, canh chừng người của Liễu phủ, từ nay về sau, người của Liễu phủ không được ra vào Thái tử phủ nữa. Đợi khi Tiêm Tiêm vào cửa, hãy biến Liễu phủ thành lồng giam. Sẽ không cho bọn họ cơ hội làm tổn thương Linh Lung dù chỉ một chút nào nữa.
Linh Lung tỉnh lại, tuy hơi thở yếu ớt nhưng tinh thần lại tốt hơn nhiều. Mỗi lần nhìn thấy cổ tay nàng rỉ m.á.u là ta lại thấy xót xa, bình thường nàng là một cô gái yếu đuối như vậy, va vào góc bàn cũng khóc, canh nóng quá cũng khóc, khóc xong lại ăn uống tiếp. Ban đầu ta còn lo lắng, tưởng nàng bị thương nặng gì đó, sau này cũng quen rồi, mỗi lần chỉ cần diễn kịch an ủi nàng vài câu là được, nàng khóc chán rồi lại ăn tiếp. Nhưng lần này nàng lại tự tay rạch một vết thương sâu như vậy, đau đến nhường nào, thế mà nàng không hề kêu ca, thậm chí một giọt nước mắt cũng không rơi.
Từ khi vào phủ, nàng hiếm khi yếu đuối như vậy. Đi lại bất tiện, với tay cũng khó khăn. Ba bữa cơm, ta đều tự tay đút cho nàng. Ta biết mình đã làm nàng tổn thương quá nhiều, mấy câu an ủi không đủ để xoa dịu. Vậy thì hãy hóa những áy náy và tình cảm vào cuộc sống, để nàng từng chút một cảm nhận được sự ấm áp. Ngày tháng còn dài, lúc đó ta cứ nghĩ mình còn cả đời để làm tròn vai trò phu quân của nàng. Nào ngờ đó lại là những ngày cuối cùng, nếu lúc đó biết trước, ta nhất định sẽ làm tốt hơn nữa. Để khi nàng rời xa ta, có thể thêm một chút lưu luyến, dù chỉ một chút cũng tốt. Chỉ cần nàng còn nhớ đến ta, vậy là đủ rồi.
Ngày đón Tiêm Tiêm về, nàng cười vẫy tay chào ta, nói những lời khó hiểu, lòng ta bắt đầu thấp thỏm bất an. Hôn lễ mong đợi bấy lâu, lại không có cảm giác vui mừng như ban đầu tưởng tượng. Ta không lúc nào không lo lắng cho Linh Lung, nàng có lại nghĩ quẩn nữa không. Vì vậy, ta liên tục sai người đi xem tình hình của nàng, nhất định phải chạy thật nhanh, ta chờ thêm một khắc cũng thấy sốt ruột.
May mà mấy lần đầu sai người đi đều mang về tin tốt, ta mới an tâm hoàn thành nghi lễ thành thân. Đáng lẽ ra Tiêm Tiêm làm trắc phi vào cửa thì không cần nghi lễ gì nhưng đây là hôn lễ mà ta nợ nàng nên trong phủ vẫn làm lễ đón nàng vào cửa theo nghi thức dành cho chính phi. Sức khỏe nàng đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn cần người dìu khi mệt mỏi. Nhìn Tiêm Tiêm vẫn chưa bình phục, lại nghĩ đến Linh Lung đang mang thương tích, lòng ta như bị xé toạc bởi sự khó xử. Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao mẫu hậu lại trịnh trọng căn dặn ta, đừng nên lụy tình. Bận tâm đến hai nàng, ta đến cả gia đình nhỏ bé này cũng không thể chăm lo chu toàn, làm sao có thể lo cho quốc gia đại sự. Chữ tình, quả thật làm người ta vướng bận.