Ta dán cáo thị, tìm kiếm danh y khắp nơi, hy vọng có thể chữa khỏi bệnh cho nàng, dù chỉ cần nàng khỏe khoắn hơn một chút cũng tốt. Bởi vì ta luôn nhớ đến cảm giác cơ thể Linh Lung lạnh dần, ta không muốn trải qua thêm một lần nữa. Có lúc thậm chí còn giật mình tỉnh giấc giữa đêm, toàn thân lạnh toát. Tỉnh dậy rồi cũng không ngủ lại được, chỉ có thể ngồi dậy, nhớ lại từng chút từng chút kỷ niệm về Linh Lung. Thường thì cứ thế đến lúc trời sáng, mãi đến khi hạ nhân vào hầu hạ rửa mặt mới có thể giấu đi vẻ mặt thất thần.
Ta lập Tiêm Tiêm làm Hoàng hậu, đây là rung động thời niên thiếu của ta, cũng là để hoàn thành lời hứa chân thành ban đầu, có lẽ cũng là lời hứa cuối cùng của ta. Ta bỏ trống hậu cung, mấy lần có người can gián cũng không để ý bởi vì ta thật sự không còn cách nào đối mặt với những nữ nhân khác. Tình cảm của ta như pháo hoa đã cháy hết, chỉ còn lại tàn tro đen kịt và làn khói xanh chứng minh nó đã từng bùng cháy.
Ta rất muốn có thêm một đứa con nữa, đứa con đã mất, đứa con đầu lòng của ta, đứa con của ta và Linh Lung, đứa con mà ta chưa từng được gặp mặt, đã trở thành một cái gai trong lòng ta. Nhưng thân thể yếu ớt này đã không thể chịu đựng nổi nỗi đau đớn của việc sinh nở, vì vậy ta không có con nối dõi, cũng không có phi tần nào khác.
Liễu gia vẫn không từ bỏ dã tâm, thấy Tiêm Tiêm lên ngôi Hoàng hậu, bọn họ vẫn nuôi hy vọng lật ngược tình thế, mấy lần liên lạc với Tiêm Tiêm để xúi giục. Tiêm Tiêm không chịu nổi lời cầu xin của họ, đành phải đến cầu xin ta nhưng ta đều bác bỏ. Liễu gia uy h.i.ế.p hoàng quyền, kết bè kết phái, lũng đoạn triều đình, lại còn hại c.h.ế.t con của ta. Ta không nhổ cỏ tận gốc cũng là vì nể mặt Tiêm Tiêm, niệm tình bọn họ không thể làm nên sóng gió gì nên mới tha cho bọn họ. Ta phái người cắt đứt khả năng bọn họ vào cung liên lạc với Tiêm Tiêm, không ngờ bọn họ thấy không còn hy vọng lật ngược tình thế, liền nảy sinh ý đồ xấu, cuối cùng vẫn truyền tin tức cho Tiêm Tiêm. Bọn họ nói với nàng rằng việc Liễu gia sụp đổ là do ta một tay thao túng, Tiêm Tiêm bán tín bán nghi đến tìm ta đối chất.
Ban đầu ta định nói hết sự thật nhưng nghĩ đến sức khỏe của nàng, đành phải lảng tránh, đồng thời khuyên nàng đừng liên lạc với Liễu gia nữa. Nhưng cuối cùng nàng vẫn biết được, Tiêm Tiêm là người khá nhạy cảm, thông minh lanh lợi, ta thấy nàng đã đoán được bảy tám phần, đành phải nói hết cho nàng. Kể cả những việc xấu xa mà Liễu gia đã làm những năm qua, thế lực mà bọn họ phát triển, thư từ cấu kết với địch.
Nàng không phải là người ngu ngốc, hồ đồ, chỉ cần vài lời đã hiểu rõ. Nhưng hiểu rõ thì hiểu rõ, chấp nhận thì chấp nhận. Cuối cùng nàng vẫn không thể vượt qua được tình cảm dành cho người nhà trong lòng mình, quan hệ giữa ta và nàng hoàn toàn rạn nứt. Ta càng yêu thương chiều chuộng nàng hơn, nàng cũng cố gắng đối xử với ta như bình thường, nhưng vẫn không thể chống lại được cảm giác tội lỗi với người nhà vì đã gả cho kẻ thù, và không thể chấp nhận được việc ta lừa dối nàng. Vì vậy, nàng bắt đầu thường xuyên cãi nhau với ta, nói là cãi nhau, nhưng thực ra chỉ là nàng đơn phương trút giận, vì ta hầu như không nói gì, nàng trút giận xong, ta an ủi nàng nghỉ ngơi rồi mới rời đi.
Mỗi lần gặp mặt, ta có thể thấy nàng cũng muốn nói chuyện và muốn tốt với ta nhưng thường chỉ sau vài câu lại khơi dậy cơn giận vô cớ, bắt đầu một cuộc cãi vã mới, cứ thế lặp đi lặp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/ngoai-truyen-thai-tu-7.html.]
Trong sự giày vò này, Tiêm Tiêm cuối cùng cũng kiệt quệ, thuốc thang vô hiệu.
Cứ như vậy, ta cũng tiễn Tiêm Tiêm đi.
Sinh mệnh dường như đã cạn kiệt, ta không còn hứng thú với bất cứ việc gì nữa, ta chìm đắm trong công việc để tê liệt bản thân, suốt ngày đêm đều ở trong cung, không cảm nhận được thời gian trôi qua, cũng không cảm nhận được cơn đói, cứ thế sống một cách thờ ơ.
Cho đến khi có người đến báo cáo rằng, mộ của Linh Lung, có dấu vết bị động đến, trống rỗng. Ban đầu ta rất tức giận, yêu cầu điều tra kỹ lưỡng kẻ nào đã đào mộ và phá hoại, sau khi tra ra được, tru di cửu tộc.
Nhưng bình tĩnh lại, Linh Lung không có kẻ thù, t.h.i t.h.ể của nàng cũng không có giá trị lợi dụng gì. Lúc này, đột nhiên một ý nghĩ vừa kinh hãi vừa hưng phấn dâng lên trong lòng, ý nghĩ này khiến m.á.u huyết toàn thân ta sôi sục, gần như phát điên.
Linh Lung có thể, chưa chết?
Năm đó nàng tự tử bằng thuốc độc, nếu đó, không phải là thuốc độc mà là một loại thuốc giả c.h.ế.t thì sao?
Nghĩ đến đây, ta lập tức gọi ám vệ của mình đến, bảo bọn họ phải đào bới ba thước đất cũng phải tìm thấy t.h.i t.h.ể của Linh Lung, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.