Thái Tử Quá Xấu Bụng

Chương 105

Bắc Huyền Âm biến sắc. Liền đuổi tới. Nam Tấn Thiên liền tránh ra một chút. Để cho Bắc Huyền Âm tới gần.

Hắn dò xét nhiệt độ cơ thể Tử Linh. Đã nói: "Tái phát."

Nam Tấn Thiên nhíu mày. Lo lắng hỏi: "Tử Linh có bệnh gì. Ngươi như thế nào từ trước đến nay không nói với ta."

Bắc Huyền Âm trầm ngâm một chút. Biết rõ chuyện này đã lừa không được. Đã nói: "Bởi vì Tân Lê là Thánh Nữ. Cho nên Tử Linh cũng trúng vu thuật."

Nguyên Thích gật gật đầu. Hắn sớm nói Tử Linh là trúng vu thuật nha. Bằng không thì làm sao kỳ quái như thế.

Nam Tấn Thiên kéo quần áo Bắc Huyền Âm. Nói: "Vậy ngươi nhanh lên một chút cứu Tử Linh a. Tân Lê không phải đã dạy ngươi sao."

"Trước đó lần thứ nhất thời điểm Nguyệt nhi cứu được Tử Linh . Tử Linh cũng là như thế này. Ta thổi thanh tâm uốn khúc. Lại để cho Tử Linh tỉnh lại. Bất quá Tử Linh sắp một tuổi rưỡi rồi. Đến lúc đó thổi thanh tâm uốn khúc cũng cứu không sống nàng." Bắc Huyền Âm vừa nói vừa lấy ra sáo ngọc. Đây là sáo ngọc của Vu Na.

Nguyên Thích hỏi: "Đại ca ca. Nói cách khác. Ngươi không giải được vu thuật trên người Tử Linh."

Bắc Huyền Âm nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta hiểu không nhiều lắm. Dù sao ta không phải là huyết mạch trong tộc của bọn hắn. Còn Tử Linh trúng vu thuật kỳ lạ. Vũ Sử Bình thường cũng không giải được. Vu Na bị Bộ Trọng Thiên giết. Hiện tại cũng chỉ còn lại có tộc trưởng Vu tộc. Ta đã nói với Bộ Trọng Thiên. Phải bắt sống."

Tâm Nam Tấn Thiên run lên. Không nghĩ đến Bắc Huyền Âm cũng không có biện pháp.

Hắn đứng lên. Nói: "Ta đây lập tức mang Tử Linh đi Vu tộc. Việc này không thể kéo dài. Tử Linh sắp một tuổi rưỡi rồi."

Hắn đã mất đi Tân Lê. Hắn nhất định không thể mất đi Tử Linh nữa.

Nguyên Thích ngược lại là tỉnh táo. Mở trừng hai mắt. Hỏi: "Đại ca ca. Ngươi cùng Bộ Trọng Thiên liên thủ đối phó Vu tộc à."

"Vu tộc dùng danh hào Bộ Trọng Thiên bắt cóc Lâm Lang. Hắn không chịu được ủy khuất này. Nếu như mọi người mục đích giống nhau. Lại để cho hắn đi làm cũng giống như vậy." Bắc Huyền Âm nói.

"Nhị sư huynh. Bộ Trọng Thiên muốn ra tay. Nhất định là không sơ hở tý nào đấy. Vu tộc có lẽ rất nhanh sẽ rối loạn. Chúng ta liền chờ một chút. Đây không phải còn có hai tháng nha. Không vội." Nguyên Thích khuyên nhủ.

Nam Tấn Thiên vẫn là có chút sợ hãi. Nhìn Tử Linh khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm . Đã nói: "Ngoại trừ tộc trưởng. Những người khác không được ah."

"Không được. Nghe Tân Lê nói giải vu thuật này đã thất truyền." Bắc Huyền Âm nói."Tấn Thiên. Không nên quá nóng lòng."

Nam Tấn Thiên hít một tiếng. Cũng chỉ có là yên lặng gật đầu. Dù sao hắn hiện tại nóng vội như thế nào cũng không cứu được Tử Linh.

Sau đó, Bắc Huyền Âm thổi thanh tâm uốn khúc lại để cho Tử Linh tỉnh lại. Nam Tấn Thiên sợ Tử Linh lại có vấn đề. Cũng liền một tấc cũng không rời chiếu cố Tử Linh.

Nguyên Thích cảm thán một câu: "Nhị sư huynh luôn luôn thích nữ nhân. Chúng ta đều nói hắn sớm muộn sẽ chết trong tay của nữ nhân. Không nghĩ đến hiện tại rõ ràng bị một cái tiểu nữ oa ràng buộc."

Bắc Huyền Âm đã nói: "Hắn mặc dù đa tình. Nhưng mà một khi chọn ai rồi, sẽ không thay đổi. Hắn cùng Tân Lê từ sau khi chia tay. Trở lại Nam Đằng cũng không trêu ghẹo những nữ tử khác."

Nguyên Thích nhẹ gật đầu. Chỉ có khẩn cầu Tử Linh có thể vượt qua một kiếp này. Bằng không thì Nam Tấn Thiên là khó có thể chống đỡ đi qua.

Buổi tối Bắc Huyền Âm không có nghỉ ngơi qua. Hắn cũng có chút mỏi mệt. Nghe thấy Vân Mạo nói Sở Chỉ Nguyệt hôm qua tại Hoàng Cung xảy ra chuyện. Sắc mặt lại lạnh lạnh.

Vân Mạo biết rõ Bắc Huyền Âm mất hứng. Đành phải là đứng ở một bên không nói lời nào.

"Mẫu Hoàng thật đúng là không giết được nàng không ngừng." Bắc Huyền Âm nói ra.

Kỹ càng suy nghĩ. Tuy rằng Nữ Đế là không muốn làm cho Sở Chỉ Nguyệt hướng vào hắn. Miễn cho thực lực của hắn tăng cường. Nhưng là bây giờ hình như là vội vã muốn thu thập Sở Chỉ Nguyệt .

Quan trọng nhất là. Cuối cùng là Phong Dương Vân thay Sở Chỉ Nguyệt giải vây.

"May mắn tiểu quận chúa cuối cùng vẫn là đem Tần Thiên Bảo cứu ra đến." Vân Mạo nói ra.

"Đúng vậy a. May mắn mà có Phong Dương Vân." Bắc Huyền Âm nói qua."Tìm được Nhị đệ không."

Vân Mạo nói: "Còn không tìm được Nhị hoàng tử. Nhưng đã làm cho người ta lưu ý nhiều hơn."

Từ khi Đông Tuyết ổn định. Bắc Huyền Thần liền cũng một mực không biết tung tích. Cũng không biết đi nơi nào.

Bắc Huyền Âm cùng hắn tuy rằng không thân lắm. Bất quá cũng không muốn nhìn thấy hắn gặp chuyện không may.

"Hắn nếu không muốn làm cho người ta tìm được. Tạm thời cũng tìm không thấy hắn." Bắc Huyền Âm nói.

Vân Mạo cũng là nghĩ như vậy. Thì là nói: "Bất quá Nhị hoàng tử không thấy. Hoàng Thượng không có khẩn trương lắm."

Bắc Huyền Âm nói: "Trong nội tâm Mẫu Hoàng chỉ có một Phong Dương Vân. Không tha cho những hoàng tử khác."

Kể cả hắn.

Hắn vốn muốn đi về tẩm điện nghỉ ngơi. Nhưng có chút thắp thỏm nhớ mong lấy Sở Chỉ Nguyệt . Đã nghĩ ngợi đi đến quận chúa phủ một chuyến.

Vân Mạo nôn rãnh một câu: "Thái Tử. Ngươi quá dính người. Tiểu quận chúa thấy ngươi nhiều. Bị ngươi thường xuyên quấn quít lấy. Chỉ sợ sẽ phiền lòng."

Bắc Huyền Âm bước chân ngừng lại. Trên mặt tuấn mỹ có chút chần chờ."Đúng không. Nhưng ta liền muốn thấy nàng. Ngày hôm nay không thấy. Thật giống như qua một tháng chưa gặp."

Vân Mạo chỉ có cảm thán một câu. Chủ tử của hắn quả nhiên là trúng độc đã sâu.

Thế nhưng tính tình Sở Chỉ Nguyệt không nhất định ưa thích bị người quấn quít lấy. Nghe nói Sở Chỉ Nguyệt hôm nay còn đi bán đấu giá chỉnh đốn. Làm sao có thời gian gặp Bắc Huyền Âm.

"Thái Tử. Thân phận của ngươi tôn quý. Mỗi lần đều tìm gặp nàng như vậy. Tựa hồ không được tốt a." Vân Mạo nói."Ngươi muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào (*). Muốn thu hút khẩu vị tiểu quận chúa ."

Bắc Huyền Âm thấy Vân Mạo bộ dạng tựa hồ rất có kinh nghiệm . Mỉm cười. Nói: "Thấy ngươi nói đạo lý rõ ràng như vậy. Ngươi đây là cùng mấy cái cô nương nói chuyện yêu đương rồi."

Vân Mạo vội vàng vẫy vẫy tay. Nói: "Tiểu nhân là nhìn một quyển tiểu thuyết học hiện nay lưu hành đấy. Bên trong tất cả đều đang nói cách đối xử vợ chồng ở chung với nhau. Bây giờ đang ở Kinh Thành nhưng lại lưu hành rồi."

"Nguyên lai là theo sách nói. Thế sách kia tên gì."

"Gọi 《 vợ chồng bảo giám 》. Nhưng lại náo nhiệt." Vân Mạo nói."Nghe nói đều không bán đi."

Bắc Huyền Âm nói: "Nguyên lai là loại sách báo này. Vân Mạo. Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì. Mua một quyển trở về."

Vân Mạo lầm bầm một câu: "Hiện tại mua một quyển thế nhưng là giá trên trời a. Một quyển sách muốn một trăm lượng bạc."

Muốn nói khuyết điểm Bắc Huyền Âm. Chính là quá yêu tài. Bắc Huyền Âm như thế nào cam lòng.

"Một trăm lượng liền một trăm lượng. Đây là một loại đầu tư. Hiện tại một trăm lượng. Về sau thu hoạch đấy. Cũng không dừng lại một trăm lượng rồi." Bắc Huyền Âm nhìn Vân Mạo một bộ dáng mơ hồ . Hít một tiếng."Được rồi. Đầu óc ngươi chỉ để tâm vào võ học. Nói chuyện lợi nhuận tiền bạc. Ngươi nghe không vào."

Vân Mạo mang ơn. Bắc Huyền Âm quả nhiên là hiểu rõ hắn.

Buổi trưa Hắn đi ra ngoài một chút . Rút cuộc mua được một quyển 《 vợ chồng bảo giám 》. Đưa đến trong tay Bắc Huyền Âm . Mới thở dài một hơi.

Bắc Huyền Âm lật vài tờ. Quyển sách này văn hay tranh đẹp. Có chút câu nói còn có chút thú vị. Hắn cũng cứ tiếp tục nhìn xuống.

Cái này khẽ đảo xuống. Hắn liền bữa tối đều đã quên ăn. Vẫn nhìn quyển sách kia. Có đôi khi tựa hồ còn rất có cảm xúc. Hơi khẽ gật đầu một cái.

Nhưng sách này đại đa số đều nói cách cư xử vợ chồng ở chung. Hắn và Sở Chỉ Nguyệt chưa là vợ chồng. Cái này thích hợp không thích hợp.

Bắc Huyền Âm tiếp tục xem. Một tay cầm lên chung trà. Chính là muốn uống một ngụm trà. Lại phát hiện nước trà đã không còn. Hắn liền kêu một tiếng: "Vân Mạo. Châm trà."

Có người qua đến. Cho Bắc huyền Âm rót một ly trà. Bắc huyền Âm uống một ngụm. Cũng không có để trong lòng người nọ là ai. Lại nghe thấy kia người không có rời đi. Còn giống như đang gọt trái cây.

Bắc Huyền Âm đang xem nhập thần. Lại nhìn hồi lâu. Mới đem sách xem xong rồi.

Bên cạnh lại có người đem một ít táo đưa đến. Quả táo cắt thành miếng nhỏ. Dùng cây thăm bằng trúc cắm.

Vân Mạo lúc nào trở nên cẩn thận như vậy.

Bắc Huyền Âm quay đầu đi. Mới nhìn rõ là Sở Chỉ Nguyệt ngồi ở phía sau hắn.

Hắn nao nao. Sở Chỉ Nguyệt liền ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt nàng linh động. Mắt to vụt sáng đấy. Nàng chợt đúng là cười cười. Đem sách trong tay Bắc Huyền Âm rút qua.

"Vợ chồng bảo giám." Sở Chỉ Nguyệt niệm niệm. Sau đó chính là cười cười."Bắc Huyền Âm. Ngươi đối với loại sách này cũng có hứng thú a."

Không thể tưởng được nơi đây rõ ràng cũng sẽ có loại sách này. Bắc Huyền Âm đều nhìn.

Sắc mặt Bắc Huyền Âm cũng không tự nhiên. Nói: "Nghe Vân Mạo nói sách này rất hay. Ta liền xem một chút."

Sở Chỉ Nguyệt bán tín bán nghi. Mở ra vừa nhìn. Đã nhìn thấy một cái tiểu câu chuyện. Nói: "Nơi đây nói vợ chồng muốn ở chung vui vẻ. Nam nhân đồng dạng tôn trọng nữ nhân. Ta còn tưởng rằng ở đây nữ nhân một mực phải là ba từ tứ đẳng. Dùng phu làm đầu."

Bắc Huyền Âm nhíu mày. Nói: "Ngươi biết không. Tiền triều còn có nữ quan. Kỳ thật nữ tử tại Bắc Lăng cũng rất có địa vị đấy. Bằng không thì Mẫu Hoàng cũng sẽ không ngồi trên ngôi vị hoàng đế rồi. Nữ tử cũng không nhất định muốn tam tòng tứ đức. Muốn cái gì đều nghe nam nhân. Vậy cũng quá không thú vị rồi."

Sở Chỉ Nguyệt khiêu mi. Thấy Bắc Huyền Âm lại có loại tư tưởng này. Nàng chính là cười cười. Mình lại gọt một cái quả táo. Chính mình cắn một cái.

"Vu Na đã tìm được không." Sở Chỉ Nguyệt hỏi.

"Bộ Trọng Thiên đem người giết đi." Bắc Huyền Âm nói."Dù sao Mẫu Hoàng đã biết Vu tộc giở trò quỷ. Điều này cũng đủ rồi."

Sở Chỉ Nguyệt cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Nói: "Ta còn đang kỳ quái vì cái gì Bộ Trọng Thiên không đến báo thù đây. Nguyên lai hắn sớm đã nhìn chằm chằm vào Vu Na."

Bắc Huyền Âm dáng tươi cười cứng lại. Híp mắt nhìn nàng: "Ngươi tựa hồ đối với hắn cũng thật hiểu rõ a."

"Tiếp xúc nhiều lần. Tự nhiên cũng biết hắn là có cừu oán tất báo." Sở Chỉ Nguyệt tựa hồ còn không có cảm thấy được thần sắc của hắn có biến.

Bắc Huyền Âm đem nàng một chút kéo qua đến. Đôi mắt hắn nâng lên. Nói: "Vậy ngươi cảm thấy ta là người như thế nào . Ngươi hiểu được à."

Sở Chỉ Nguyệt ngửi được khí tức của hắn. Tim của nàng nhảy bịch bịch. Gương mặt của nàng hồng hồng. Cũng đã nói: "Ngươi không phải là một Thái Tử tham tài sao."

Bắc Huyền Âm giận tái mặt. Xem ra ấn tượng Sở Chỉ Nguyệt đối với hắn kém một chút.

Bắc Huyền Âm chợt nhớ lại ghi chú trong vợ chồng bảo giám. Tròng mắt đi lòng vòng. Chính là thả Sở Chỉ Nguyệt . Nói: "Được rồi. Ngươi ở gần ta đây Thái Tử tham tài . Đoán chừng ngươi cũng sẽ nhiễm Thượng cái tật xấu này. Ngươi hay là vẫn cách ta xa một chút nha."

Sở Chỉ Nguyệt nghe hắn nói như vậy. Con mắt có chút trợn to. Nói: "Ngươi rốt cuộc biết bệnh tham tài cũng sẽ lây à."

Bắc Huyền Âm thấy nàng như thế trêu ghẹo chính mình. Sắc mặt cũng không tốt: "Ngươi là muốn ghét bỏ. Bây giờ còn có thể đổi ý."

"Đúng là có chút hối hận." Sở Chỉ Nguyệt nói qua.

"Ngươi..." Bắc Huyền Âm quay đầu."Ngươi nếu như ghét bỏ. Ngươi đại khái có thể đi."

Sở Chỉ Nguyệt thấy hắn nóng nảy. Cảm thấy có chút kỳ dị. Bắc Huyền Âm trước sau như một là rất dễ nóng nảy đấy. Hiện tại rõ ràng còn bảo nàng đi.
Bình Luận (0)
Comment