Thái Tử Quá Xấu Bụng

Chương 129

Bắc Huyền Âm gật gật đầu: "Ta đã nói với ngươi. Ta một năm kia bị người đả thương trúng độc. Huệ Bình quận chúa đem người kia đánh lui. Cũng biết mạng ta không lâu. Nên cùng phụ hoàng ta nói mang theo ta đi tìm bạn tốt của nàng hỗ trợ. Chuyện này liên quan đến an nguy của ta. Cho nên cũng chỉ có phụ hoàng ta một người biết rõ mà thôi."

Sở Chỉ Nguyệt sờ lên cái cằm. Cảm thấy có chút kỳ quái.

"Chúng ta bây giờ đã biết rõ Bộ Trọng Thiên nhưng thật ra là ngừơi làm việc cho sư phụ của ngươi đấy. Hắn còn nói cho ta biết. Có người ra giá cao muốn giết ta." Sở Chỉ Nguyệt nói qua. Sắc mặt càng là ngưng trọng."Người kia. Sẽ không phải là vô cực đảo. Nếu như hắn và mẹ ta nhận thức. Làm sao còn muốn giết ta."

Bắc Huyền Âm nhíu mày. Chuyện này trong lúc nhất thời không rõ ràng lắm.

Hơn nữa trù tính của vô cực đảo đã bị vạch trần một chút. Bắc Huyền Âm đã cảm thấy có chút không chịu đựng nổi.

Mà ở bên kia. Lạc Vương Lôi về tới phủ đệ của mình. Sắc mặt có chút xanh trắng.

Sắc mặt của hắn cũng không dễ nhìn. Những nô bộc kia cũng không dám tiến lên đến quấy rầy hắn.

Cho đến khi. Sắc mặt Lạc Vương hòa hoãn một chút. Có một lão nhân mới chậm rãi đi đến. Cấp Lạc Vương một ly trà.

"Chủ tử. Tình huống như thế nào." Lão nhân kia tuy rằng đã qua tuổi thất tuần. Nhưng mà tay chân như trước lưu loát.

Lạc Vương ánh mắt nhìn ra phía ngoài. Nói một câu: "Hắn đại khái là muốn giúp nàng hoàn dương a."

Lão nhân kia biến sắc. Cảm thấy có chút ngạc nhiên."Làm sao sẽ. Nàng không phải còn không..."

Lạc Vương vẫy vẫy tay. Nói: "Vô cực đảo không biết chuyện này. Xem ra chúng ta muốn tiếp tục lưu lại Kinh Thành."

Ra lệnh. Lạc Vương liền đứng dậy đi nghỉ ngơi. Trà đều không có uống một ngụm.

Vu thuật trên người Tử Linh đã cởi bỏ. Nhưng mà Nam Tấn Thiên bởi vì biết được mình bị vô cực đảo lợi dụng. Tâm tình một mực sa sút. Liền tâm tư chiếu cố Tử Linh cũng không có.

Sở Chỉ Nguyệt rảnh rỗi đến vô sự. Ngoại trừ tu luyện võ công bên ngoài. Nam Tấn Thiên mang hài tử. Cho nên Nam Tấn Thiên cũng dứt khoát ở lại Đông Ấm viện.

Hôm nay. Có người đến đo quần áo cho Sở Chỉ Nguyệt một chút. Sở Chỉ Nguyệt cũng không biết Bắc Huyền Âm đem thời gian đại hôn định tại một ngày. Bất quá nàng luôn luôn đều không thích quản những thứ này vụn vặt. Cũng liền cho phép Bắc Huyền Âm chậm rãi đi làm.

Đo xong. Nguyên Thích liền chạy đến. Nói: "Tỷ tỷ. Ngươi cùng Đại ca ca định ra lúc nào đám cưới à."

Sở Chỉ Nguyệt lắc đầu: "Ta cũng không biết."

"Hiện tại cũng mùa thu. Sắp đến mùa đông rồi. Khi đó đại hôn nhiều phiền toái." Nguyên Thích tựa hồ cũng rất sốt ruột."Không được. Ta muốn đi thúc giục Đại ca ca một chút."

Sở Chỉ Nguyệt cười cười."Ngươi như thế nào so với ta còn muốn gấp."

"Cái này nhất định a." Nguyên Thích bĩu môi mong. Nhỏ giọng nói."Vân Tĩnh Yên sư tỷ cũng đến kinh thành."

Sở Chỉ Nguyệt tay ngừng lại. Bởi vì cái gọi là cừu nhân đến. Tâm tình của nàng như thế nào lại tốt.

Nàng nguyên vốn không phải người so đo nhiều. Thế nhưng là đối với Vân Tĩnh Yên kia một điểm hảo cảm đều không có.

"Vậy thì thế nào." Sở Chỉ Nguyệt không đếm xỉa tới nói. Đồng thời vui đùa với Tử Linh .

Tử Linh đưa bàn tay nhỏ bé. Khanh khách mà cười cười. Liền một phát bắt được ngón tay Sở Chỉ Nguyệt . Không chịu buông ra. Sở Chỉ Nguyệt vui vẻ dần dần dày. Xem ra Tử Linh còn là một tiểu nha đầu thông minh đây.

Nguyên Thích tức giận đến dậm chân. Nói: "Cái gì thế này. Ngươi đều muốn cùng Đại ca ca kết hôn rồi. Hiện tại Vân Tĩnh Yên đến. Nhất định là đều muốn chọc phá hư các ngươi. Ngươi không để tâm a."

Sở Chỉ Nguyệt đã nói: "Vậy được rồi. Ngươi đi xem. Có tình huống như thế nào liền lập tức trở về nói cho ta biết."

Nguyên Thích liếc mắt. Thiếu chút nữa liền thổ huyết bỏ mình."Ngươi không thể chính mình đi không. Ngươi như thế nào như vậy bình tĩnh. Đại ca ca vừa rồi liền đi Minh Vương phủ đệ."

"Ta cũng rất khẩn trương a." Sở Chỉ Nguyệt nói.

"Ngươi nào có khẩn trương." Nguyên Thích gầm nhẹ một tiếng. Hắn hoàn toàn liền nhìn không ra được.

Sở Chỉ Nguyệt cười cười. Liền sờ lên đầu Tử Linh. Quay đầu hướng Nguyên Thích nói: "Nguyên Thích. Ngươi suy nghĩ một chút. Ta nếu đi mà nói. Vậy Bắc Huyền Âm cảm thấy lòng ta đố kỵ lợi hại. Ngươi đi liền không giống nhau. Ngươi là sư đệ của hắn a. Ngươi đi hắn tựu cũng không hoài nghi ngươi. Hắn làm sao lại nghĩ đến ngươi chính là Vô Gian đạo."

Nguyên Thích nghe xong. Cũng hiểu được có đạo lý.

Hắn nắm chặt nắm đấm. Nói: "Không sai. Tỷ tỷ. Hạnh phúc của ngươi do ta đến bảo vệ." (Anh Nguyên Thích này dễ thương quá đi)

Dứt lời. Nguyên Thích liền tranh thủ thời gian đi ra ngoài.

Sở Chỉ Nguyệt tiếp tục cười. Xem ra nàng lừa dối Nguyên Thích. Thật đúng là có một tay.

Minh Vương phủ.

Bầu không khí áp lực.

"Thái tử điện hạ. Chẳng lẽ ngươi cố ý muốn làm như vậy." Minh Vương hỏi.

Hắn cố nén nộ khí. Tuy rằng sắc mặt không có thay đổi gì. Nhưng mà tay áo xuống. Tay của hắn gân đã nổi lên.

Bắc Huyền Âm thản nhiên nói: "Chính là như thế."

Minh Vương hừ lạnh một tiếng."Nếu như thái tử điện hạ cố ý như thế. Bổn vương cũng không cần một mực thay thái tử điện hạ giấu giếm thân phận. Thái tử điện hạ nên biết. Tây Lương Thái Tử đã đi theo Hoàng Thượng cáo trạng. Nói Cách Huyền vô cực đảo đả thương hắn."

Không sai. Minh Vương chính là dùng cái này uy hiếp hắn. Đều muốn Bắc Huyền Âm không nên lấy Sở Chỉ Nguyệt .

Bắc Huyền Âm cũng cự tuyệt Minh Vương.

Nếu như Bắc Huyền Âm thân phận tiết lộ. Bắc Huyền Âm sẽ rất phiền toái.

Bắc Huyền Âm đã từng dùng thân phận Cách Huyền làm nhiều sự tình. Tại bốn nước đều có kết thù kết oán. Nếu như hiện tại thân phận Cách Huyền chính là Thái Tử Bắc Huyền Âm Bắc Lăng. Bắc Huyền Âm nhất định sẽ bốn bề thọ địch. Không thể chống đỡ được.

Bắc Huyền Âm nhìn về phía Vân Tĩnh Yên. Nói: "Quy định Vô cực đảo ngươi còn nhớ rõ không."

Vân Tĩnh Yên thân thể chấn động. Bởi vì Bắc Huyền Âm vừa rồi ánh mắt tuy rằng bình thản. Nhưng là làm cho nàng cảm thấy sát ý.

Nàng đành phải là gật gật đầu.

Bắc Huyền Âm lại hỏi: "Ở bên trong là không phải có một quy định. Không được tiết lộ tất cả tin tức vô cực đảo . Người, hoặc là vật đều không được."

Vân Tĩnh Yên che mặt. Con mắt ngưng tụ nước mắt. Đành phải là gật gật đầu.

Minh Vương nhìn thấy nữ nhi của mình ủy khuất như vậy. Liền đối với Bắc Huyền Âm nói ra: "Yên nhi cũng là muốn bổn vương ủng hộ ngươi. Cho nên mới đem thân phận của ngươi nói ra . Khi đó vô cực đảo đã đáp ứng hôn sự hai người ngươi rồi. Ngươi bây giờ đổi ý."

Bắc Huyền Âm nói: "Vô cực đảo khi đó chẳng qua là nói đùa. Ta cũng chưa bao giờ xác nhận."

Vân Tĩnh Yên càng là khó chịu. Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bắc Huyền Âm."Huyền Âm ca ca. Sư phó đã từng nói qua đấy. Chưa từng có nói đùa."

Bắc Huyền Âm thần sắc đã đạm mạc. Nói: "Vân Tĩnh Yên. Chẳng bằng nói như vậy. Ta đã thoát ly vô cực đảo. Hắn đã từng nói qua đấy. Ta cũng không cần nghe theo."

Vân Tĩnh Yên trừng to mắt. Vẻ mặt kinh ngạc.

Trong năm người bọn hắn. Bắc Huyền Âm là người tôn sư trọng đạo nhất đấy. Hắn lại vì Sở Chỉ Nguyệt rời sư môn. .

Nàng lập tức liền đứng dậy: "Sư phó dạy bảo ngươi nhiều năm. Ngươi bây giờ rõ ràng liền vì một người như Sở Chỉ Nguyệt làm ra đại nghịch bất đạo như vậy ."

Minh Vương cũng là không tưởng được. Lạnh lùng nói ra: "Thái tử điện hạ. Bổn vương còn tưởng rằng ngươi sẽ là một hiền quân. Không thể tưởng được ngươi bây giờ còn là bị sắc đẹp sở mê hoặc."

Đối mặt chỉ trích hai người. Bắc Huyền Âm căn bản cũng không muốn đi giải thích.

Hắn đứng lên. Dù sao cũng không quan tâm. Minh Vương khai ra điều kiện. Hắn là tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

"Huyền Âm ca ca." Vân Tĩnh Yên lại hô một tiếng. Đem Bắc Huyền Âm ngăn lại.

Bắc Huyền Âm liền dừng bước.

Vân Tĩnh Yên ánh mắt có chút ai oán. Nàng hỏi: "Ta biết rõ ngươi ưa thích Sở Chỉ Nguyệt . Nhưng ta liền thích ngươi... Có thể hay không... Nàng làm chánh phi. Ta làm Trắc Phi được không... Ta chỉ muốn gả cho ngươi a..."

"Yên nhi. Không nên nói lời như vậy. Ngươi là hòn ngọc quý trên tay phụ vương. Sao có thể làm Trắc Phi." Minh Vương phẫn nộ. Càng là bị tổn thương tâm.

Bắc Huyền Âm thanh âm cũng rõ ràng. Nói: "Ta chỉ biết lấy nàng một người."

Vân Tĩnh Yên kinh ngạc nhìn Bắc Huyền Âm.

"Coi như là không có nàng. Ta cũng sẽ không lấy ngươi." Bắc Huyền Âm nhiều hơn nữa một câu."Ta không phải phu quân của ngươi ."

Vân Tĩnh Yên chỉ có thể yên lặng rơi lệ. Cái này hình như là một chút đao cùn con tại trái tim của nàng chỗ ấy thời gian dần qua cọ xát lấy.

Hắn nói. Hắn không phải là phu quân của nàng...

Thế nhưng là nàng vẫn luôn cho rằng. Hắn chính là phu quân của nàng.

Bắc Huyền Âm đi rồi. Vân Tĩnh Yên tựu chầm chậm ngồi xổm xuống trên mặt đất khóc.

Minh Vương đau lòng. Vội vàng đi an ủi Vân Tĩnh Yên.

"Yên nhi. Phụ vương nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn." Minh Vương nói ra.

Vân Tĩnh Yên lắc đầu. Thương tâm gần chết. Nói: "Không... Không phải lỗi của hắn... Là Sở Chỉ Nguyệt kia. Nếu không phải nàng. Huyền Âm ca ca sẽ không đối với ta như vậy."

Minh Vương sắc mặt ngưng trọng. Bởi vì hắn đã chứng kiến lợi hại Sở Chỉ Nguyệt . Sở Chỉ Nguyệt có vài phần bóng dáng Huệ Bình quận chúa . Hoặc là lại là nói. Nàng so với Huệ Bình quận chúa càng lợi hại hơn.

Năm đó Huệ Bình quận chúa đột nhiên gả cho Tần xa. Hào quang kia tuy rằng như trước. Nhưng lại thủy chung không kịp lúc trước.

Nhưng mà Sở Chỉ Nguyệt hôm nay là gả cho Bắc Huyền Âm. Hai người đều hào quang cực kỳ thịnh mạnh mẽ. Dung hợp cùng một chỗ. Có thể nghĩ.

"Ngươi cũng cho rằng là Sở Chỉ Nguyệt sai. Sao không nhờ vi sư giúp đỡ."

Vân Tĩnh Yên nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện. Liền lập tức quay đầu.

Quả nhiên. Vô cực đảo liền đứng bên ngoài.

Vân Tĩnh Yên lập tức chính là càng thêm ủy khuất. Vội vàng bổ nhào vào trong ngực vô cực đảo."Sư phó... Ta..."

Vô cực đảo đối mặt Vân Tĩnh Yên vẻ mặt hiền lành. Nói: "Là hắn tạm thời bị cái yêu nữ kia che mắt. Không sao. Vi sư sẽ giúp ngươi."

Vân Tĩnh Yên rưng rưng gật gật đầu. Không sai. Nàng còn có sư phụ. Nàng còn không có thua.

Thời điểm Bắc Huyền Âm trở về Thái Tử hành cung. Liền đi bộ trở về.

"Thái Tử. Vì cái gì có xe ngựa không ngồi. Hết lần này tới lần khác phải đi đường." Vân Mạo hỏi. Chẳng lẽ Bắc Huyền Âm là muốn rèn luyện thân thể.

"Có người đi theo." Bắc Huyền Âm nói.

Vân Mạo nhíu mày. Nhìn nhìn bốn phía. Thế nhưng không có phát hiện cái gì.

Nhưng mà thời điểm này. Bắc huyền Âm đôi mắt nâng lên. Nhìn về một phía hẻo lánh."Ngươi còn không hiện thân."

Thanh âm không lớn. Nhưng Nguyên Thích là nghe rõ ràng.

Nguyên Thích đành phải từ từ đi ra. Đi tới bên người Bắc Huyền Âm . Nói: "Đại ca ca. Ai cũng không thể phát hiện ta. Liền ngươi phát hiện."

Bắc Huyền Âm nhàn nhạt nhìn hắn một cái."Ngươi đi theo ta đến Minh Vương phủ làm gì."

Nguyên Thích đi theo cước bộ của hắn đi. Cũng nhỏ giọng nói ra: "Ta đến theo dõi ngươi." (haha, thích anh chàng này ghê)

Bắc Huyền Âm khiêu mi. Nhìn Nguyên Thích ánh mắt có chút thay đổi.

Nguyên Thích nuốt nuốt nước miếng. Đã nói: "Là tỷ tỷ để cho ta làm như vậy đấy. Nàng sợ ngươi bên ngoài...."

Bắc Huyền Âm nghe xong lời này. Nhịn không được cười lên một tiếng. Hắn sờ lên đầu Nguyên Thích . Nói: "Làm rất tốt. Đợi lát nữa ngươi ở trước mặt nàng. Cũng phải nói như vậy."
Bình Luận (0)
Comment