Mua tại VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ. Lúc này.
Châu Trạch đứng ở trên mặt biển, đưa tay, xé áo của chính mình.
Nửa người trên, sau khi xé áo ra.
Vị trí ngực trái của anh ấy, có dấu vết của một vết thương màu vàng kim.
Đây là vị trí mà trước đó Hiên Viên kiếm đã đâm qua.
Anh không sao cả, bởi vì đã có thế thân này thay anh ấy chặn một kiếm này rồi, nhưng dù sao hai bên cũng có qua hệ quá mức mật thiết, mặc dù kiếm không chém chết anh, nhưng cũng sẽ để lại vết thương.
Mà điều này.
Chính là thứ Châu Trạch cần.
Tay của anh, đặt ở vị trí vết kiếm.
Hạn Bạt cứ như vậy mà đứng cách đó một đoạn, ánh mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Châu Trạch.
Cô ta muốn tiến về phía trước, nhưng bỗng nhiên lại không dám, phảng phất như tình cảnh lại trở về năm thượng cổ đó một lần nữa, anh ấy là tướng quân thủ hạ mạnh mẽ nhất của cha mình, mà cô ta, chẳng qua chỉ là một cô công chúa hoài xuân mà thôi.
Dĩ nhiên Châu Trạch sẽ không để ý đến việc rốt cuộc là Hạn Bạt ở bên cạnh đang suy nghĩ chuyện gì.
Anh có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành.
Thậm chí.
Có thể nói là.
Anh bố trí lâu như vậy, chịu đựng những thay đổi của năm tháng dằng dặc, chính là vì, một giây phút này!
Phủ Quân đời cuối cùng, nhân kiệt trời sinh, sau khi cảm ứng được cơ hội từ Hiên Viên kiếm từ trước, lựa chọn dùng phương thức kẻ thế mạng để khiến cho bản thân có thể sống sót, so với đám lão bất tử còn lại mà nói, ông ta tuyệt đối đã là người tài năng tuyệt đỉnh rồi, dù sao, tuyệt đại đa số mọi người, bất luận là có đấu tranh vất vả thế nào đi chăng nữa, thì sau đó, cũng đều chỉ có kết cục chờ chết mà thôi.
Nhưng mà.
Đối với Châu Trạch mà nói.
Chuyện này không đủ.
- Thứ tôi muốn, không chỉ là được sống!
Tay của Châu Trạch, bắt đầu chậm rãi rút ra.
Trong một khoảnh khắc, vị trí vết thương bị kiếm đâm ở trên ngực, phảng phất như thể nhận được một sự dẫn dắt từ nơi sâu xa.
Nhạn chết tiếng vẫn còn vang, người chết vẫn còn lưu danh, bất luận là thứ gì đi ngang, cũng sẽ để lại dấu vết riêng biệt của mình.
Trước mắt.
Điều mà Châu Trạch đang làm, chính là thông qua vết thương ở trên người của mình này!
Hiên Viên kiếm là hóa thân của quy tắc, là hình chiếu ảo thành thực, quy tắc, không thể nghi ngờ là rất cường đại, thật ra thì, với tự tin của Châu Trạch, cho dù là bản thân lúc đỉnh cao nhất thực sự, có lẽ, cũng chỉ nắm chắc được năm phần mà thôi.
Bởi vì phía sau của Hiên Viên kiếm, có cả thế giới làm hậu thuẫn, chẳng khác gì là một mình bạn đang đối đầu với cả thế giới cả!
Nhưng bây giờ, thế nhưng là niềm tin tuyệt đối!
Nếu như là quy tắc, vậy chắc chắn thì sẽ có quy luật, nắm giữ được quy luật, vậy quy tắc đó, cũng sẽ vận chuyển trong tay của bạn.
Không gian bốn phía, vào lúc này bỗng nhiên rung chuyển, giống như có thứ gì đó, đang bị cưỡng chế rút ra từ trong vùng thiên địa này vậy.
- Ô ô ô ô...
Trên bầu trời, cuồng phong gào thét, giống như thể trời cao đang thổn thức vậy.
Một đầu chuôi kiếm, xuất hiện ở trong tay của Châu Trạch, lại theo động tác từ từ rút ra ngoài của Doanh câu, mà thân kiếm cũng từ từ hiện rõ ra, đến cuối cùng.
Một thanh Hiên Viên kiếm chỉnh tề.
Lại bị Châu Trạch, cưỡng chế dùng một phương thức biến có thành không, “rút” ra ngoài.
Giờ khắc này.
Ánh sáng rực rỡ của trời trăng sao, vào lúc này, phảng phất như thể đều trở nên ảm đạm mờ nhạt.
Quy tắc âm dương ở chung quanh xuất hiện sự rối loạn kịch liệt.
Bởi vì.
Quy tắc.
Đang ở trong tay của Châu Trạch.
Bạn có thể nói là, nó chính là quy tắc, khi anh nắm lấy thanh kiếm này, thật ra thì anh đã nắm giữ được quy tắc.
Trên mặt biển.
Châu Trạch một tay cầm kiếm phát ra một tiếng thét dài.
Dưới tiếng thét dài.
Nhân gian cũng còn ổn, chẳng qua là khắp nơi đều xuất hiện sấm chớp gầm thét, thế nhưng cũng chỉ có ánh sáng, có tiếng sấm mà không có mưa.
Mà âm phủ, đám vong hồn nhạy cảm hơn, tập thể đều bắt đầu hoảng sợ gào thét đầy bi thương.
- Hoàng Đế, thanh kiếm này, tôi đã nâng lên.
Lúc này.
Châu Trạch bổ một kiếm về phía bàn tay Tiên vương – hiện tại chỉ còn lại một ngón tay cái - ở ngay trước mặt mình.
Một màn tương tự, dường như đã xảy ra một lần nữa, giống như lúc hư ảnh Doanh câu bước lên trời trước đó, cảm giác cả thế giới đều đang điên cuồng bài xích kia, lại xuất hiện một lần nữa.
Chẳng qua chỉ là.
Lần này, Châu Trạch chính là người áp đặt!
Bàn tay Tiên vương trực tiếp tiêu tán.
Nhưng một kiếm này vẫn chưa kết thúc, khí cơ của Hiên Viên, khí cơ của quy tắc, bắt đầu theo một chiêu chém chết bàn tay Tiên vương mới vừa rồi mà trực tiếp khóa chặt đường chạy thoát ra khỏi tam giới của ý thức của Tiên vương.
Ý thức Tiên vương đã làm trò này vô số năm tháng bắt đầu giãy dụa, bắt đầu gào thét, nhưng cuối cùng cũng khó thoát được vận mệnh bị quy tắc của thế giới này hoàn thắt cổ, mà lần này, Tiên vương sẽ không còn sau đó nữa.
Thời Thượng Cổ, Hoàng Đế từng tay cầm Hiên Viên kiếm, một kiếm chặt đứt con đường của Tiên.
Đến ngày hôm nay, Châu Trạch lại cầm Hiên Viên, hoàn toàn quét sạch tất cả mọi thứ của Tiên đình vào nơi cát bụi!
Giải Trãi thì né tránh Hiên Viên, cam nguyện tự vận dung nhập vào quy tắc.
Phủ Quân đời cuối cùng vứt bỏ cơ nghiệp, chỉ vì để sống tạm bợ một mạng.
Mà Châu Trạch, mà Doanh câu.
Thứ anh muốn.
Là muốn cầm thanh kiếm này – thứ bị Hoàng Đế sắp xếp đến để chém chết chính mình này – cầm ở trong tay.
Lúc này, thứ anh nắm trong tay, không chỉ là một thanh kiếm, mà là tam giới, là ý chí của thế giới này!
- Thành tiên, có nghĩa lý gì, tiên nhân, cuối cùng cũng chết.
Châu Trạch nhẹ giọng tự nói.
Mục tiêu của anh.
Là sự bất hủ vĩnh hằng, là sự đỉnh cao vĩnh hằng.
Thực lực của anh, cộng thêm thanh kiếm này, cho dù có thêm mười thời kỳ Thượng cổ, anh cũng vẫn đứng ở đỉnh cao nhất kia, nhìn xuống chúng sinh!
Không phải là khuất phục, không phải là thỏa hiệp, mà là, nắm giữ thực sự!
Vô số năm tịch mịch, sự sắp xếp trong năm tháng dài đằng đẵng, hôm nay, rốt cuộc cũng thành công.
Châu Trạch đặt ngang Hiên Viên ở trước người.
Tinh tế thưởng thức thanh kiếm ban đầu vốn là của Hoàng Đế này.
Đột nhiên.
Ánh mắt của Châu Trạch khựng lại một phen, khí thế vốn dĩ là kiểu nhìn bát hoang bằng nửa con mắt này cũng bỗng nhiên hơi ngừng lại một chút.
Bởi vì anh nhìn thấy, ở trên thân kiếm có một vết bẩn.
Vết bẩn kia.
Là một giọt máu đỏ tươi.
Chương 1819: Chương cuối nhất! (hết trọn bộ) (1)Cách lúc cơn bão đi qua, cũng đã mười ngày rồi.
Trận bão ảnh hưởng cực lớn kia, dường như cũng thuận tay mang đi cả cái nóng bức và cả cái nắng chói chang của mùa hè, đã vào tháng chín, rất nhiều khí tượng của mùa thu cũng đã càng ngày càng rõ ràng rồi.
Mặc dù lúc giữa trưa, vẫn sẽ hơi oi bức một chút, thế nhưng cũng chỉ một đoạn thời gian ngắn, muộn hơn một chút, đã có sự mát mẻ của mùa thu rồi.
Bên trong viện bảo tàng tượng sáp, cô gái da đen một tay cầm bắp nướng tay còn lại cầm khoai nướng, ăn đến ngon lành.
Deadpool ngồi ở bên cạnh cô ấy, cười ngây ngốc.
Cô gái da đen trong miệng nhai thức ăn, tức giận liếc mắt nhìn Deadpool, nhấc chân đạp cho Deadpool một cước.
- Mmmm, ummmm!
Mặc dù nói năng không rõ, nhưng Deadpool hiểu ý của cô gái da đen, đi tới bên cạnh, mang theo giỏ trái cây mà sáng sớm cô gái da đen đã hái xuống cũng đã tẩy rửa sạch sẽ lên, lại quay đầu nở nụ cười ngây ngốc với cô gái da đen, xoay người đi ra khỏi viện bảo tàng tượng sáp.
Lúc giữa trưa đã qua, bây giờ đã là buổi chiều, một giỏ trái cây lớn thật sự không nhẹ, nhưng đối với Deadpool mà nói, không tính là gì cả.
Đi xuyên qua một vành đai xanh hóa diện tích rất nhỏ, thì đã đi đến mặt tiền nam phố.
Ở cửa tiệm thuốc, Phương Phương – trên người mặc áo cưới – đang kéo mấy tay mấy người y tá khác mà nói chuyện.
Ngày hôm nay, là thời gian kết hôn của Phương Phương, mặc dù bụng của cô nàng, đã nhô lên rất rõ ràng, nhưng cô ấy và người đàn ông của cô ấy vẫn có thời gian tổ chức hôn lễ.
Chồng của cô ấy thường trú ở biên giới, công việc cụ thể thì ngay cả chính bản thân Phương Phương cũng không biết, nhưng được nghỉ phép về nhà một lần, thực sự rất không dễ dàng.
Cũng may, chính Phương Phương cũng tự mình nhìn thoáng được, cũng có thể hiểu được công việc của chồng mình, dù sao, nếu không có được phần giác ngộ đó, cũng sẽ không lựa chọn làm quân tẩu*.
(*ý chỉ vợ lính)
Phương Phương đã nhìn thấy Deadpool vác giỏ trái cây sau lưng đi qua, nhiệt tình chầm chậm đi tới, cầm hai hộp bánh kẹo cưới đưa cho Deadpool.
- Đây, cùng nhau vui vẻ nào.
Viện bảo tàng tượng sáp cách bên này rất gần, hơn nữa, Deadpool cùng cô gái da đen cũng thường thường xuất hiện ở trong tiệm sách, Phương Phương cũng đã sớm quen thuộc với bọn họ.
Mặc dù không biết được thân phận thực sự của bọn họ, nhưng Phương Phương biết rõ trái cây mà bọn họ trồng thật sự có thể nói là không tệ, tóm lại, chính là ăn ngon hơn trái cây mua ở trên đường rất nhiều.
Thời gian mang thai, sau khi phản ứng bắt đầu rõ ràng, cô gái da đen còn cố ý hái một ít mơ đưa tới cho Phương Phương, Phương Phương cứ ôm lọ ô mai kia mà ăn cả ngày không dừng được.
Cha mẹ chồng đã nhìn thấy, lại càng vui vẻ đến không ngừng cười được.
Deadpool nhận bánh kẹo cưới, đưa lưng về phía Phương Phương.
- Ăn, ăn, ăn trái cây.
Phương Phương cũng không khách khí, sau khi “ừm” một tiếng, đưa tay cầm mấy quả lê lớn, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn đặt quả lê xuống.
Lại cầm lấy mấy quả táo cùng với một chùm nho.
- Buổi tối cùng đi ăn cơm đi, chính là ở tiệm cơm Nam Thông ngay đằng trước, không xa đâu.
Deadpool ngây ngô gật đầu.
Phương Phương cũng không biết rốt cuộc anh ấy có nghe hiểu hay không, bởi vì cho tới hiện tại, Phương Phương đều luôn cho là anh ấy người mắc bệnh chướng ngại về trí lực.
Đương nhiên, nơi này không tồn tại kỳ thị hay không kỳ thị gì đó, người ta tuy nhìn có vẻ ngu ngơ ngây ngốc, nhưng trong lòng thật sự rất tốt.
Trước khi Deadpool chuẩn bị rời đi, khóe mắt liếc qua nhìn thấy Câu Tân ở cửa phòng bệnh, đang nhìn ngó dáo dác về phía bên ngoài.
Chẳng qua thì, đối với chuyện này Deadpool cũng không quá để ý, trên thực tế, chuyện mà hiện tại anh ấy đang để ý, thực sự không nhiều, thời gian mỗi ngày, mặc dù trải qua rất đơn giản, nhưng cũng rất phong phú.
Phương Phương xách theo trái cây trở về, Câu Tân lập tức co rúc trở lại trong phòng bệnh.
Rất nhanh thì cửa phòng bệnh đã bị đẩy mở ra, Phương Phương đem một vài quả nho cùng một quả táo đặt ở trên tủ đầu giường của giường bệnh.
- Luôn ăn đồ ăn của cô, thật là ngại quá.
- Khách khí cái gì chứ, ăn thì ăn thôi mà. - Ngược lại Phương Phương cũng không để ý chuyện này.
- Hôm nay cô kết hôn đúng không, tôi tặng cho cô một ít của hồi môn.
- Đừng, đừng, đừng vậy chứ, không cần, không cần đâu, nhờ hồng phúc của anh, thành tích hoạt động của tiệm thuốc chúng tôi trong hai năm nay vẫn luôn rất tốt, hoa hồng mà chúng tôi được chia cũng cực kì cao, bằng không tôi cùng với vị kia nhà tôi cũng không tích đủ tiền mua nhà để kết hôn, anh đã giúp tôi nhiều như vậy, sao toi còn có thể không thấy ngại mà nhận tiền của anh được?
- Nếu như tôi thực sự nhận tiền của anh, đây có còn là chuyện mà con người làm ra được sao!
- ... - Câu Tân.
Bên kia, Deadpool đã đẩy cửa ra, đi vào tiệm sách.
Vừa đúng lúc Hứa Thanh Lãng đi ra từ trong tiệm sách, nhìn thấy Deadpool - vác giỏ trái cây ở sau lưng – đã tới, mỉm cười đi tới, đỡ lấy giỏ giúp anh ấy, đặt giỏ xuống, thuận tay cầm một quả quýt lột vỏ ra.
Deadpool cười ha ha gật đầu một cái, chỉ chỉ giỏ trái cây.
- Được, cám ơn nhiều.
- Ha ha ha.
Deadpool cười ha ha xoay người, đẩy mở cửa tiệm sách rời đi.
Hứa Thanh Lãng vừa ăn quýt vừa đi đến sau quầy bar, vừa vặn đụng phải Oanh Oanh đang ôm ga trải giường đi từ trên cầu thang xuống.
- Trời mưa sao, sao ga trải giường lại ướt nghiêm trọng như vậy?
Hứa Thanh Lãng nói xong còn cố ý thò đầu nhìn về phía bên cửa kính một chút, nhưng dáng vẻ không như là trời đang mưa.
Oanh Oanh nghe vậy, thoáng chốc mặt lập tức đỏ lên, vội vàng ôm ga trải giường lập tức đẩy mở cửa phòng vệ sinh ra.
- A má ơi! ! !
Từ trong phòng vệ sinh, truyền đến tiếng thét chói tai của lão đạo.
Oanh Oanh mở cửa ra sau đó lập tức đóng lại.
- Lão đạo cùng tiểu Hầu Tử đang tắm ở trong đó đấy, động tác của cô quá nhanh, chưa kịp nhắc nhở.
Vừa nói, Hứa Thanh Lãng lại ném hai múi quýt vào trong miệng của mình.
Phía bên lão đạo cũng không dám tiếp tục nán lại nữa, lập tức lau người mặc quần áo vào mở cửa đi ra, ngượng ngùng cười với Oanh Oanh một tiếng, sau đó cầm lấy một cái khăn lông khô cùng với máy sấy tóc đi sấy lông cho tiểu Hầu Tử.
Oanh Oanh đi vào phòng vệ sinh, bắt đầu giặt ga trải giường.
Ở bên ngoài, Hứa Thanh Lãng đã ăn xong quả quýt rồi, gọi lão đạo một tiếng:
- Lão đạo, nơi này có trái cây, tự lấy ăn đi, tôi đi mua một ít xương sườn về để buổi tối hầm.
- Được rồi, được rồi.
Chương 1820: Chương cuối nhất! (2)Lão đạo vừa đáp lời vừa tiếp tục sấy lông cho tiểu Hầu Tử.
Tiểu Hầu Tử nằm ở trên quầy bar, giơ cánh tay lên hai chân giang rộng, tận tình hưởng thụ phục vụ sấy lông.
Lão đạo nhìn thấy dáng vẻ con hàng này thoải mái như vậy, không nhịn được vỗ đầu nó một cái, cười mắng:
- Nhóc lười biếng, nhìn mày vô dụng chưa kìa.
- Vào đi.
Ở cửa, luật sư An chủ động đẩy mở cửa tiệm sách, dẫn hai người đàn ông trung niên xa lạ cùng đi vào.
Lão đạo vừa tiếp tục sấy khô lông cho tiểu Hầu Tử vừa ngẩng đầu nhìn về phía bên đó, nói:
- Luật sư An à, hiện tại anh về nhà một chuyến cũng không dễ dàng mà.
Cả tuần nay, luật sư An cũng chưa về.
Đương nhiên, chắc chắn không phải là ở lang ở bên ngoài rồi, mà là do ở trong địa ngục có nhiều chuyện, điện Bình Đẳng Vương vừa mới được khôi phục, các loại việc như tuyển chọn, bổ nhiệm, đào tạo phát triển thân tín của mình gì đó, thật sự là mở bắt đầu một đống lại một đống hỗn loạn mà.
Rất nhiều người trong tiệm sách, thật ra thì đều đã bắt đầu làm việc ở trong địa ngục rồi, tỷ như đám người Lâm Kha, à, còn có người đàn ông gương mặt bị hủy đã được đưa về từ Tam Á, toàn tộc cũng chỉ còn lại một mình anh ta, ngược lại để ở trong tiệm sách cũng ngại mặt mũi, dứt khoát ném qua bên địa ngục làm một chức danh đi theo luật sư An đi.
- Cũng không thể nói như vậy, nơi này là nhà tôi, sao có thể không về được chứ.
Luật sư An vừa trả lời lại lão đạo một tiếng vừa ra hiệu cho hai người đàn ông trung niên đi theo mình ngồi vào ghế sô pha.
Lão đạo sấy khô lông cho tiểu Hầu Tử xong, ném không lông cho tiểu Hầu Tử.
- Tự mình lau thêm một chút đi.
Ngay sau đó, lão đạo đi rót hai ly trà đưa tới, đặt ở trên bàn trà.
- Tôi muốn cà phê.
Luật sư An vừa nhắc nhở vừa phân chia hai ly trà đẩy tới trước mặt hai người khách mà mình đã mang tới.
- Biết rồi biết rồi.
Lão đạo gật đầu một cái, trong lúc lơ đãng, nhìn lướt qua hai người mà luật sư An mang về, dáng vẻ hai người đều tầm hơn bốn mươi tuổi, một người cũng còn tốt, chỉ là mặt mũi có chút ửng hồng, có thể thấy là bảo dưỡng không tệ.
Người còn lại, chính là một thái cực khác, mặt đen như than.
Bởi vì thật sự là quá đen, lão đạo không khỏi nhìn thêm mấy lần, đồng thời không nhịn được trêu chọc nói:
- Ha, người anh em, anh như thế này cũng đen giống như Bao Thanh Thiên rồi.
Người đàn ông trung niên da dẻ đặc biệt đen kia bưng ly trà lên, gật đầu một cái, nói:
- Thật là tinh mắt.
- ... - Lão đạo.
Xoay người.
Nhấc chân.
Bước đi.
Lão đạo cảm giác đôi giò của mình, có chút như nhũn ra.
Mẹ nó chứ...
Lão hẳn là phải sớm nghĩ tới rồi mới nói chứ.
Luật sư An thì xoay người lại, ngón tay chỉ vào bức tranh sơn thủy ở trên vách tường đằng sau kia, nói:
- Chính là bức họa này.
Hai người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy, có vẻ hơi câu nệ.
- Nếu đã tới, đương nhiên phải tham bái một phen rồi.
Mặt đen nói.
- Rất đúng, rất đúng. – Người đàn ông trung niên còn lại cũng nói phụ họa.
Luật sư An gật đầu một cái, làm ra một dấu tay tùy ý đi, sau đó cực kì vân đạm phong khinh mà bắt bắt chéo chân lên.
Diêm La Vương Bao cùng Tống Đế Vương Dư thì chỉnh sửa áo mũ, đi tới phía trước quyển họa, bắt đầu dùng đại lễ mà tham bái.
- Xin chào, vui lòng ký nhận hàng chuyển phát nhanh. – Từ cửa truyền tới tiếng của anh trai giao hàng.
- À, được.
Luật sư An thuận thế đứng dậy, đi tới cửa, nhận lấy hàng chuyển phát nhanh, người nhận hàng là Oanh Oanh, bên giao hàng hình như là một cửa hàng đồ dùng y tế ở trên mạng.
Điều này không khỏi làm luật sư An cảm thấy có chút kỳ quái, muốn mua đồ dùng y tế, thì tiệm thuốc nhà mình ở ngay bên cạnh, còn phải cố ý gửi chuyển phát nhanh gì đó sao.
Lúc này, lão đạo đã bưng ly siêu bự của luật sư An đi tới, khóe mắt liếc qua nhìn thấy hai người đang quỳ xuống tham bái ở trước quyển họa treo ở trên bức tường kia, mí mắt lại lần nữa giật lên mấy cái.
Không có chuyện thấy hay không, cứ làm như không biết bọn họ là ai, không biết gì cả…
- Hàng chuyển phát nhanh của ai vậy? - Lão đạo nhìn thấy luật sư An cầm hộp chuyển phát nhanh thì hỏi.
- Oanh Oanh.
- Mua cái gì đấy?
- Sao có thể mở hàng chuyển phát nhanh riêng tư của người ta được chứ…
- Trong cái hộp, ở trên có viết là que thử thai.
Lúc này, người đàn ông niên mặt đen đi tới nói.
Một cái hộp chuyển phát nhanh, chắc chắn không thể ngăn được đôi mắt của anh ta.
Lúc này, Tống Đế Vương Dư đưa tay vỗ bả vai của Diêm La Vương Bao một cái, ra hiệu anh ta có thể ngậm miệng lại.
Anh ta biết rõ, vị đồng nghiệp này, đoán chừng thật sự không hiểu mấy chục năm gần đây nhân gian đã cho ra đời một vài thứ đồ chơi mới mẽ.
Giống như lúc trước, Bồ tát cùng từng bảo lúc Sở Giang Vương Lệ hoàn dương thì đi mua mấy rương pin về xem thử một chút thế nào.
Khục khục khục…
Luật sư An đặt hộp hàng chuyển phát nhanh lên trên quầy bar, đồng thời lẩm bẩm:
- Còn chưa tới mười ngày, ở đâu ra mà phải dùng tới cái này chứ, phải tìm một thời gian, để cho Lâm Khả tới phổ cập khoa học một chút kiến thức sinh lý cho cô ấy mới được.
Ừm, tuy nói hiện tại cơ thể của Lâm Khả không thuận tiện lắm, nhưng không biết người ta kinh nghiệm phong phú hay sao chứ.
Lão đạo mang theo tiểu Hầu Tử trở về phòng ở trên lầu, nói thật, tuy nói hiện tại luật sư An cũng coi như là Diêm Vương rồi, nhưng có một vài chuyện, đã khắc ở trong xương, lão đạo thật sự vẫn không dám ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm với hai vị Diêm La chính quy.
Hai vị Diêm La mà luật sư An dẫn về lại ngồi xuống.
- Vị kia, không có ở đây sao? - Tống Đế Vương Dư hỏi một cách thăm dò.
- Ở trên lầu đi.
- À, được. - Tống Đế Vương Dư có vẻ hơi thận trọng.
- Không có chuyện gì, thả lỏng một chút, đều là người nhà cả, con người ông chủ tôi rất tốt, vẫn luôn dạy dỗ chúng tôi lấy việc giúp người làm niềm vui.
- Đúng, đúng thế.
- Thanh kiếm kia... - Diêm La Vương Bao vừa mở miệng, thì đã phát hiện ánh mắt của luật sư An đột nhiên có chút không đúng.
Tống Đế Vương Dư có chút ghét bỏ mà liếc mắt nhìn Diêm La Vương Bao một cái, haizz, có một từ gần nghĩa với thiết diện vô tử, đó chính là không biết làm người.
Luật sư An trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Thanh kiếm kia, dĩ nhiên là ở trên tay ông chủ của chúng tôi, thế nào, có vấn đề gì sao?
- Tôi muốn... xem thử một chút. – Diêm La Vương Bao nói.
Luật sư An nhíu lông mày một cái, lắc đầu nói:
- Nghĩ quá nhiều rồi.
Cho dù là An Bất Khởi anh ta, kể từ sau khi kết thúc vào ngày đó, cũng không có cơ hội liếc mắt nhìn thanh kiếm kia, cũng không biết rốt cuộc ông chủ đã giấu thanh kiếm đó ở nơi nào rồi.
Chương 1821: Chương cuối nhất! (3)Trên thực tế, đừng thấy lúc này luật sư An thể hiện ra một loại quan hệ của tôi và ông chủ chúng tôi cực kì vững chắc ở trước mặt hai vị Diêm La này, tình huống thật sự là kể từ sau ngày hôm đó, nguyên nhân mà luật sư An không dám thường xuyên trở về tiệm sách, cũng bởi vì trong lòng sợ hãi ông chủ nhà mình.
Dù sao... có trời mới biết hiện tại lại là ai chứ?
Con người, luôn luôn sẽ sinh ra một loại sợ hãi theo bản năng với những nhân vật bí ẩn, hơn nữa, đối với luật sư An mà nói, kiểu không biết tên thế này, là kiểu đáng sợ đến mức vừa giơ tay lên là có thể khiến cho mình tan thành mây khói đấy.
- Dù lớn hay nhỏ, đạo cụ quy tắc, há có thể tùy tiện cho người ta thấy được?
Tống Đế Vương Dư không nhịn được mà quở trách vị đồng nghiệp ở bên cạnh mình.
Luật sư An thì nâng cánh tay lên phất phất, giải vây giúp cho Diêm La Vương Bao nói:
- Cũng không phải là không thể châm chước, chờ tôi tìm một cơ hội nói với ông chủ một phen xem sao, dù sao thì điện Bình Đẳng Vương có thể xây dựng lại nhanh như vậy, hai vị lão ca đây cũng tốn rất nhiều công sức.
- Nếu đã là người nhà mình, vậy chắc chắn là không cần quá khách khí rồi.
Kiệu hoa mọi người cùng nâng*, hai vị Diêm La, cho dù là Diêm La Vương Bao, vào lúc này cũng mặt mày vui vẻ đối mặt với luật sư An.
(*ý chỉ việc mọi người cùng nâng nhau lên, bạn tôn trọng tôi, tôi tôn trọng bạn)
Mà đối với luật sư An mà nói, có thể ngồi đối mặt cùng xưng huynh gọi đệ với hai vị Diêm La, tư vị này, chính là làm cho người ta tê dại đến tận xương tủy đấy.
Hiển nhiên, Diêm La Vương Bao lại càng thành thật hơn một chút, làm người làm việc, đều mang theo một loại chân thành, cho nên, khi ấy, lần đầu tiên Doanh câu càn quét địa ngục, cũng chỉ có một mình anh ta có thể có được may mắn còn sống sót mà không bị dính đòn.
Đương nhiên, cũng sẽ không khó hiểu chuyện anh ta được bỏ qua, nhớ đến vị trí Điện thứ nhất lúc đó, gắng gượng tiếp tục bị ép buộc.
- Bố trí trong vô số năm năm tháng tháng, rốt cuộc cũng thành công, nói thật, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng trên biển ngày hôm đó, trái tim của tôi ấy, cũng khó mà bình tĩnh được mà.
- Phân hồn là chủ hồn, chủ hồn là phân hồn, lừa gạt được người trong thiên hạ, cũng lừa gạt được Hiên Viên kiếm, quan trọng nhất là, đồng thời cũng lừa gạt được chính bản thân mình.
- Chờ đến lúc Hiên Viên kiếm giáng xuống, sau khi một kiếm kia đã đâm xuống, tất nhiên trên kiếm thần sẽ lưu lại dấu vết của phân hồn.
- Đến lúc đó, chủ hồn bởi vì phân hồn biến mất cho nên tự động tỉnh lại, lại kèm theo dấu vết thuộc về phân hồn lưu lại ở trên thân kiếm của Hiên Viên kiếm, dùng chuyện này như một sự hô ứng và kết nối, thuận đường mà lần mò, cưỡng chế rút Hiên Viên kiếm ra lần nữa.
- Thủ đoạn ở đẳng cấp này, sự bố trí như vậy, thật sự là khiến người ta ngước nhìn ngưỡng mộ mà.
Có thể nghe thấy, Diêm La Vương Bao đang thật lòng mà cảm thán.
- Đó là lấy góc độ của chúng ta mà xem, đó là sự ẩn nhẫn qua năm tháng dài dằng dặc, nhưng trên thực tế, giống như việc đưa trẻ con đi nhập học vậy, sĩ tử mười năm đèn sách, làm như vậy là để ngày tháng sau này có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng.
- Ở trong mắt vị kia, thứ như thời gian này, là một loại khái niệm hoàn toàn khác với chúng ta.
Tống Đế Vương Dư nói tiếp.
Luật sư An nghe vậy, gật đầu một cái, nâng ly siêu bự ở trong tay mình lên.
Nói:
- Vì ông chủ, nguyện ông chủ vạn thọ vô cương!
Hai vị Diêm La cũng nâng ly trà lên, ba người chạm ly một phen.
Luật sư An ngẩng đầu lên, nốc ừng ực một hơi:
- Ừng ực ừng ực ừng ực...
Lúc này.
Một bóng dáng đi xuống từ trên cầu thang.
- Ông chủ!
Luật sư An lập tức đứng dậy.
Tống Đế Vương Dư cùng Diêm La Vương Bao cũng nhanh chóng đứng dậy, nhìn về phía Châu Trạch đang đi xuống.
Luật sư An chẳng qua chỉ lo lắng ở trong lòng, nhưng hai vị Diêm La này, thì chính là bày ra vẻ bất an và sợ hãi lộ rõ ở trên gương mặt.
Không phải bởi vì bọn họ quá không được, mà là bất luận là người nào, nhìn thấy một vị nhân vật khủng bố có thể xem người ta như rau hẹ mà cắt như thế, sợ rằng cũng không thể tiếp tục bình tĩnh lại được đi.
Dường như Châu Trạch có chuyện gì đó, chẳng qua chỉ nhìn qua luật sư An thêm một cái, sau đó đẩy mở cửa tiệm sách, đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, cũng không hề chú ý đến hai vị Diêm La đứng ở bên cạnh luật sư An một chút nào.
Nhưng hai vị Diêm La không có bất mãn chút nào, thậm chí còn có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Chờ sau khi Châu Trạch rời đi, Diêm La Vương Bao cùng Tống Đế Vương Dư cũng phân biệt tạm thời rời đi, bởi vì dựa vào những lời mà luật sư An nói với họ lúc trên đường, lễ nhiều cũng không ai trách.
Nói bóng gió chính là, đừng tay không đến cửa, nên mang theo một chút đồ quý hiếm gì đó mà tới.
Càng tục khí càng tốt, càng quý giá càng tốt.
Thật ra thì, dương gian có không ít thiên tài địa bảo đang ẩn giấu.
Có chỉ điểm của luật sư An, hơn nữa, sau khi đã gặp người thật, lúc này hai vị Diêm La đều dự định tạm thời rời khỏi tiệm sách, đi tìm lễ trước.
Một người nói ở vị trí tỉnh Chiết Giang cách Thông Thành không ca, có một mạch ngọc, anh ta đi tìm.
Người còn lại thì nói ở sâu trong Bột Hải*, có một viên dạ minh châu ngàn năm, ẩn sâu bên trong khe nứt thủy nhãn, anh ta đi lấy ra.
(*Vịnh Bột Hải hay biển Bột Hải là một vịnh biển nhỏ nằm ở khoảng giữa bán đảo Liêu Đông (thuộc tỉnh Liêu Ninh) ở đông bắc)
Sau khi đưa hai vị Diêm La rời đi.
Lúc này luật sư An mới ngồi xuống.
Rút khăn giấy từ trên bàn trà, lau lau mồ hôi hột ở trên mặt của mình.
Chuyện này không thể được, chuyện này không thể được nha, bất kể ông chủ xuất hiện lúc này là ai, tính cách nào, bất kể ông chủ có thay đổi gì hay không, anh ta cũng không thể xa cách ông chủ được.
Đồng thời, luật sư An cũng đang không ngừng tự cảnh cáo chính mình ở trong lòng, không thể đắc chí vừa lòng, không thể vui mừng trước thành tích của mình, phải xông lên phía trước, không ngừng cố gắng, đã thiểm ra được một vị trí Diêm La, phải tin tưởng, chỉ cần công phu miệng lưỡi tốt, có công mài sắt, có ngày nên kim!
Nói không chừng, còn có thể thiểm ra được một chức Phủ Quân đời tiếp theo thì sao?
Chẳng qua là, nếu chờ đến lúc anh ta thành Phủ Quân, vậy thì đạo tràng sẽ được mở ở đâu chứ?
Thái Sơn thì không thích hợp, thứ nhất, phải giữ lại chút mặt mũi cho vị ở trong tranh kia, lỡ như một ngày nào đó, vị kia bỗng nhiên nhớ ra muốn đi ra ngoài hóng gió, lúc trở về quê nhà mình một chút thì phát hiện quê nhà của mình bị anh ta chiếm đoạt, hậu quả lúc đó…
Chương 1822: Chương cuối nhất! (4)Huống chi, hiện tại, Thái Sơn đã được phân cho vị phán quan kia – người lúc trước phục vụ tắm rửa cho Đế Thính – giao cho cậu ta nhận thầu rồi, bây giờ đã trồng đầy cây hoa màu, có thể nói là căn cứ gây trồng ở địa ngục.
Cũng không có chỗ cho anh ta xây dựng cung điện nữa rồi.
Trong lúc luật sư An đám chìm trong ảo tưởng, cửa tiệm sách lại được đẩy mở một lần nữa, Trương lão đầu đi vào, ông ta trực tiếp ngồi ở vị trí đối diện luật sư An – cũng chính là mà hai vị Diêm La đã ngồi trước đó.
- Hai vị vừa rồi kia, là Diêm La sao?
Gương mặt của một người trong đó, mức độ nhận dạng quá cao, muốn không nhận ra cũng khó khăn đấy.
Luật sư An gật đầu một cái.
Anh ta biết, từ sau đêm hôm đó, đại cuộc đã định, Trương lão đầu đã hoàn toàn trở thành “bà mẹ già”, hận không thể cản ngày đều quẩn quanh quanh ở bên người nàng dâu của cháu trai nhà mình để âm thầm bảo vệ.
Đối với việc nhà họ Trương có thêm một thế hệ mới, ông ta cực kì khẩn trương, thậm chí, còn vì thế mà đã cố ý từ chối chức vị chấp sự ở trong điện Bình Bình Đẳng vương.
- Anh bây giờ thật sự là quá mức rồi, chẳng qua lại với dân thường*, đúng rồi, ba gã thường thị còn sót lại kia, anh không định động tới bọn họ sao, những Diêm La đó đều rất mong chờ một trận chiến nha.
(* 往来无白丁 – 1 câu trong bài thơ Lậu thất minh – bài minh về căn nhà quê mùa; cả câu là “Ðàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh” – chỉ cười nói với những nhà Nho, không qua lại với dân đen)
- Ngược lại cũng không sôi trào ra được trận sóng gió gì, giữ lại, còn có thể kiềm chế lẫn nhau một phen, dù sao thì chúng ta cũng mới tích lũy được chút ích, trước tiên nuôi dưỡng thế lực vững chắc trước rồi hãy nói, nếu để cho đám những Diêm La kia tất cả đều lật được người, cũng không phải là chuyện tốt với chúng ta.Li ê n hệ VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.
- Được, lời này nói ra, trận thế rất có phong thái của nhân vật lớn đấy.
Luật sư An ha ha một tiếng, lần nữa nâng ly siêu bự của mình lên:
- Ừng ực ừng ực ừng ực...
Trương lão đầu khẽ cau mày, dạo này, ngay cả việc nàng dâu của cháu trai nhà mình ăn cái gì, ông ta cũng biết được rồi làm kiểm tra trước đó, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên, trên phương diện an toàn thực phẩm, tương đối nhạy cảm.
Hơn nữa, trước kia là lười nói, bây giờ thì không có vấn đề gì cảm trực tiếp nói với luật sư An:
- Anh mà còn tiếp tục uống cái này, cẩn thận trong bụng đầy sỏi là sỏi đấy.
Luật sư An khinh thường liếc mắt nhìn Trương lão đầu một cái.
Chỉ chỉ ly siêu bự trong tay mình.
Híp mắt một cái.
Lộ ra một vẻ mặt đầy ẩn ý.
Nói:
- Tôi đã uống ra được một chức Diêm La.
...
Sau khi Châu Trạch rời khỏi tiệm sách, thật ra thì cũng không đi bao xa, xoay người đi vào tòa nhà Bách Hóa ở ngay bên cạnh.
Tên của nó chính là tòa nhà Bách Hóa, hơn mười năm trước, cũng coi là kiến trúc mang tính tiêu biểu của Thông Thành.
Đương nhiên, hiện tại mặc dù không có được địa vị như hạc trong bầy gà giống trước kia, nhưng ở trung tâm khu phố thương mại của nam phố, vẫn có thể duy trì được màu sắc riêng của bản thân.
Châu Trạch tùy ý đi dạo một vòng ở trong đó, vốn định mua một chút đồ trang sức gì đó, nhưng nhìn tới nhìn lui, cũng không tìm được kiểu dáng có thể khiến cho anh hài lòng.
Cuối cùng, ngại phiền, cũng không muốn mua nữa, trực tiếp đi tới thang máy, lên lầu cao nhất, sau đó lại đi lên sân thượng.
Vốn dĩ, anh đã hẹn gặp một người phụ nữ ở chỗ này, ai biết được, khi anh đi tới, thứ nhìn thấy, lại là hai người phụ nữ.
Một người, trên người mặc áo đầm màu trắng, trong tay cầm một cây dù màu đỏ.
Ở sau lưng cô bé này, là một người phụ nữ trung niên đang đứng, thân hình duyên dáng, vóc dáng hơi đầy đặn, mặc một bộ sườn xám màu xanh.
Trong đôi mắt của Châu Trạch, không mang theo một chút dao động nào, lặng lẽ đứng ở nơi đó,
Người phụ nữ mặc sườn xám hơi cúi chào.
Có chút cẩn thận dè dặt.
Mở miệng nói:
- Thiếp thân, chỉ muốn tới gặp ngài một chút.
Hạn Bạt đứng ở bên cạnh nghe vậy, thì lập tức nói:
- Bây giờ đã gặp rồi, quay trở về cầu Nại Hà của cô đi!
Mạnh bà - người mặc sườn xám - lại nhìn Châu Trạch thật sâu một cái, dường như thật sự là đủ hài lòng rồi, bóng dáng tan biến, trở về địa ngục.
Trên sân thượng, lúc này cũng chỉ còn sót lại hai người Hạn Bạt và Châu Trạch.
- Kiếm của phụ quân, chung quy vẫn rơi vào trong tay anh.
Châu Trạch yên lặng không nói gì.
- Anh, lừa gạt tôi thật vất vả, trước đó tôi thực sự không thể phân biệt được, anh kia vào lúc đó, lại chỉ là một phân thân được biến ra từ một giọt tinh huyết của anh, thật sự là quá giống, thực sự là quá giống.
Đối với lời bày tỏ của Hạn Bạt, Châu Trạch tiếp tục yên lặng.
- Anh lúc này, phụ nữ ở bên cạnh, cũng không ít mà.
Hạn Bạt từ từ đi về phía Châu Trạch, đồng thời, tiếp tục nói:
- Nữ cương thi kia, anh cũng không xem lại bối phận một chút, anh thế nhưng là tổ tông của người ta hàng thật giá thật, được rồi, đàn ông các người, ngược lại đều thích ăn mấy thứ non mềm.
- Nhưng vào bảy ngày trước, thế nhưng tôi lại lần nữa cảm ứng được một chút khí tức của Hiên Viên kiếm, anh lại dùng Hiên Viên kiếm đi chữa bệnh giúp cho người phụ nữ người phàm kia?
- Đây chính là Hiên Viên kiếm, anh cũng thật chịu chi mà.
Người Hạn Bạt nói, dĩ nhiên là bác sĩ Lâm.
Thật ra thì, bệnh của bác sĩ Lâm, thực sự không tính là vấn đề gì, không phải chỉ là HIV thôi sao.
Nhưng muốn không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, không ảnh hưởng đến đời sống của cô, mà chữa lành bệnh HIV này, chuyện này, thật sự rất khó.
Cũng may, Hiên Viên kiếm, đã có chỗ sử dụng.
Mặc dù chuyện này không khỏi có chút giết gà dùng dao mổ trâu, nhưng ngược lại thì kiếm ở trên tay của Châu Trạch, dùng như thế nào, dĩ nhiên anh nói được là được.
- Tôi không ngại, thực sự không ngại, thậm chí, tôi còn ghen tị, tôi ghen tị với người phụ nữ trên cầu Nại Hà – người vừa mới đứng ở bên cạnh tôi kia, cô ta lại đi trước tôi một bước…
Nói tới chỗ này, Hạn Bạt giống như xấu hổ mà cúi thấp đầu, bày ra dáng vẻ nhìn mà thương tiếc.
Chẳng qua là.
Người mà cô ta đối mặt, thế nhưng lại là một người đàn ông không hiểu phong tình.
Châu Trạch xoay người, đưa lưng về phía Hạn Bạt, hai tay nắm lấy lan can, giống như là đang nhìn ra xa.
Sắc trời, rất nhanh cũng đã chuyển từ buổi chiều đến chạng vạng tối, nơi chân trời, đã nhìn thấy đường viền của mặt trăng.
- Bất kể như thế nào, kiếm của phụ quân, ở trên tay anh, tôi cũng tình nguyện, cũng chỉ có anh, mới có thể nghĩ ra thủ đoạn dùng phân hồn làm kẻ thế mạng của mình để hấp dẫn Hiên Viên kiếm giáng xuống chém giết đồng thời ngưng tụ máu của phân hồn ở trên thân kiếm của Hiên Viên kiếm.
Chương 1823: Chương cuối nhất! (5)- Chỉ cần giọt máu kia, còn tiếp tục ở trên thân của Hiên Viên kiếm, thì Hiên Viên kiếm, mãi mãi sẽ tồn tại mối liên hệ với anh, cũng không cách nào thoát được sự khống chế của anh.
- Thực sự đấy, Doanh câu, anh thay đổi rồi, trở nên khiến cho tôi cảm thấy xa lạ, bởi vì anh lúc trước, sẽ không nghĩ tới chuyện làm như thế, cũng sẽ không lên kế hoạch nhiều như vậy.
Hạn Bạt vẫn luôn nói chuyện, cho dù không nhận được lời hồi đáp nào, nhưng cô ta chỉ cho rằng là do người đàn ông kia trước sau như một – vẫn không giỏi biểu đạt như vậy.
Dù sao.
Trên thế gian này, người có thể hợp với anh, cũng chỉ có cô ta.
- Còn nhớ năm đó, lần đầu tiên phụ quân mang anh về bộ lạc, anh cho lo ôm thịt ngồi ở đó mà ăn như hổ đói, tôi nhìn anh, anh cũng chỉ người ngây ngốc với tôi mà thôi.
Hạn Bạt rơi vào hồi ức.
- Khi đó, tôi thực sự rất tò mò, trong lòng thì suy nghĩ là, sao phụ quân lại mang một kẻ ngu về vậy chứ.
- Sau đó, bắt đầu đánh giặc, ngay từ đầu anh chỉ là một binh lính nhỏ, sau đó, anh càng ngày càng mạnh mẽ, cũng bắt đầu dẫn binh, sau đó nữa, theo việc bộ lạc càng ngày càng lớn mạnh, binh lính ở dưới tay anh, cũng càng ngày càng nhiều hơn.
- Tôi còn nhớ vào ngày mà anh chặn đánh Xi Vưu, anh mang một thân thương tích trở về, tôi tự mình băng bó vết thương cho anh, tôi oán trách anh quá ngốc, loại chuyện nguy hiểm như cản đường ở phía sau, còn phải đối mặt với Xi Vưu, sao lại không giao cho người khác đi làm chứ?
- Anh trả lời tôi là, những người khác, không xứng giao thủ với Xi Vưu.
- Khi đó, tôi cũng cảm thấy, anh đã thay đổi, nhưng thẳng đến ngày hôm ấy, tôi mới hiểu được, rốt cuộc anh đã thay đổi bao nhiêu.
- Những chuyện đã qua khiến cho tôi cảm thấy xa lạ, thậm chí, khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.
- Anh nói xem, nếu như tất cả mọi chuyện, đều có thể cố định ở khung cảnh vào ngày vừa mới bắt đầu, thật sự là tốt biết bao nhiêu.
- Vào ngày mà Xi Vưu bị chém chết, cả tộc đều vui mừng.
- Ngày ấy, phụ quân đến sau núi tìm anh.
- Anh vẫn cho là, phụ quân để cho anh cưới tôi, là vì muốn trói buộc anh, để cho anh tiếp tục phục vụ quên mình cho ông ấy.
- Không phải như vậy, thật sự không phải như vậy, dựa vào việc, đã đánh xong, phụ quân đã trở thành Nhân chủ, sau đó, ngay cả Tiên đình cũng không đỡ nổi một kiếm của ông ấy.
- Thật ra thì, ngày hôm đó, là tôi yêu cầu phụ quân đi.
- Nhưng hôm đó, anh cũng đã cự tuyệt lời đề nghị của phụ quân, anh có biết hay không, vào đêm đó, lúc cả tộc vui mừng ăn mừng chiến thắng, một mình tôi, khóc đến thương tâm biết bao nhiêu.
Nói tới đây.
Hạn Bạt thất vọng mất mác mà cười cười.
- Vào lúc anh phản bội lại phụ quân, một mình tiến vào địa ngục, tôi cực kì hy vọng anh có thể quay đầu lại, liếc nhìn tôi một cái, hoặc là, gọi tôi cùng đi.
- Tôi tình nguyện không cần tiếp tục làm cái chức công chúa này nữa, tôi tình nguyện cùng nhau ở bên anh ở nơi địa ngục, cùng nằm ở trên U Minh Chi Hải của hai người chúng tôi, cùng ngồi ở trên Vương tọa bạch cốt thuộc về chúng tôi.
Hạn Bạt hít sâu một hơi, cô ta lúc này, thật sự không khác gì một người phụ nữ bình thường cả.
- Vốn dĩ, tôi đã cho là thời gian của tôi không còn nhiều, bởi vì, thật ra thì chính tôi, đối với việc có thể chịu được một kiếm của phụ quân hay không, cũng không nắm chắc được bao nhiêu.
- Cũng may, bây giờ Hiên Viên kiếm đã ở trong tay của anh, thanh kiếm treo ở trên đỉnh đầu chúng ta, đã biến mất rồi.
- Doanh câu, tôi có rất nhiều thời gian, chúng ta đều có thời gian rất dài, tôi có thể chờ, chờ đến lúc anh tình nguyện tiếp nhận tôi của ngày hôm đó, tôi tin tưởng, ngày hôm đó, ngày hôm đó, sẽ không quá xa.
Nói xong.
Hạn Bạt nhìn theo bóng lưng của Châu Trạch.
Chờ đợi hồi lâu.
Nhìn thấy Châu Trạch không có chút ý định nào là muốn xoay người và nói chuyện cả.
Trên mặt Hạn Bạt lộ ra một nụ cười thống khổ:
- Tôi chờ anh.
Vừa dứt lời.
Bóng dáng Hạn Bạt biến mất.
Trực tiếp xuất hiện ở cách đó trăm dặm.
Mà lúc này.
Trên mặt của Hạn Bạt, đã tràn đầy một loại oán độc!
trên mặt của, đã tràn đầy một cỗ vẻ oán độc!
- Doanh câu, anh tình nguyện để ý đến những tiểu tiện nhân không ra gì kia, cũng không muốn liếc nhìn tôi thêm một cái sao?
- Được, anh chờ đó, ngược lại thì tôi muốn xem thử một chút, xem anh có thể bảo vệ mấy tiểu tiện nhân đó được bao lâu, đừng cho tôi cơ hội, nếu không, chờ đến lúc tôi hoàn toàn khôi phục nguyên khí, tôi sẽ từng bước từng bước tiêu diệt sạch hết mấy tiểu tiện nhân đó.
- Tôi lại muốn xem thử, đến lúc đó, anh có hối hận vì đã lạnh lùng với tôi hay không!
Nhưng mà.
Ngay vào lúc Hạn Bạt sắp tiếp tục “gần nhau trong gang tấc nhưng biển trời cách mặt” mà bước tiếp, trở lại nơi mà bản thân đã nghỉ ngơi an dưỡng trong năm tháng dài dằng dặc trước đó.
Bóng dáng của cô ta.
Chợt dừng lại.
Cô ta ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt.
Vẻ oán độc khi trước đã sớm tiêu tán sạch sẽ, đã bị một loại kinh ngạc mãnh liệt thay thế.
Bởi vì cô ta nhìn thấy, vầng trăng sáng ở trên đỉnh đầu của mình, không biết từ khi nào, lại biến thành một thanh kiếm!
- Không thể nào, chuyện này không thể nào, Hiên Viên kiếm, Hiên Viên kiếm, không phải là thanh kiếm này đang ở trong tay anh hay sao, tại sao nó lại có thể lại trở về trên trời được!
- Không thể nào, Doanh câu, sao lại lại làm như vậy, tại sao anh lại làm như vậy được!
- Đây chính là thanh kiếm mà anh hao tốn vô số năm tháng để mưu đồ mới đạt được, làm sao anh có thể bỏ qua nó được, làm sao có thể được!
Bất kể có nhiều điều không thể nào hơn nữa, bất luận có khó tin hơn đi chăng nữa, mặc kệ có khiếp sợ và không hiểu được hơn đi nữa.
Thanh kiếm kia.
Quả thật rõ rõ ràng ràng là đã trở về trên bầu trời.
Hơn nữa.
Lại chém xuống.
Hạn Bạt – người đang ở trên mặt đất!
...
Trên sân thượng.
Châu Trạch tiếp tục duy trì tư thế hai tay nắm lan can nhìn về nơi phương xa.
Màn đêm buông xuống.
Gió đêm thổi rất thoải mái.
Châu Trạch ngẩng đầu lên, nhìn về phía vầng trăng sáng đang treo ở trên đỉnh đầu kia.
Bỗng nhiên cười hát lên:
- Bạn nhìn mặt trăng này vừa sáng lại rõ, giống như một cái bát vừa lớn lại tròn.
(*lời bài hát Bát mì lớn của Ngô Diệc Phàm, thay thế một số từ)
Có lẽ là hát đến mức quá, khiến người ta cảm thấy vô cùng giày vò mà xấu hổ.
Từ trong lòng Châu Trạch.
Vang lên một giọng nói cực kỳ không nhịn được:
- Chó… trông… cửa…
1
2
›
»