Đến phim trường một chuyến, có thêm một người bạn trai, đây là chuyện mà Tô Chi không thể ngờ được.
Sau khi Lâm Mạt biết cô và thần tượng ở bên nhau, sốc suýt chút ngất đi, “Vãi! Vãi! Chị em à, các người tiến triển nhanh quá rồi đấy, chưa đến một ngày cơ!”
Cô ấy tiếp tục kinh ngạc, “Thần tượng là thần tiên gì, đề khó như vậy lại có thể một buổi tối đã giải ra.”
Tô Chi, “Nói một cách chính xác, ba tiếng đồng hồ.”
Lúc Lục Úc liên lạc với cô, cô cũng rất bất ngờ, nhưng vừa nghĩ đến Lục Úc học bá vỏ cưng như vậy, cũng chấp nhận.
“Ba tiếng, ôi chúa ơi!”
Lâm Mạt mãn nhãn, “Thần tượng mà tớ hâm mộ quả nhiên tốt nhất! Chi Chi, tớ có phải là người đầu tiên biết cậu và thần tượng ở bên nhau?!”
“Vẫn chưa ở bên nhau, chỉ là thử quen một thời gian.” Tô Chi thấy cô bất ngờ, “Hợp thì yêu đương, không hợp thì làm bạn.”
“Chi Chi, cậu thật sự là cô gái dũng cảm nhất mà tớ từng gặp.” Lâm Mạt khen, “Mạnh mẽ quá.”
Tô Chi, “… Cảm ơn.”
“Vậy cậu và thần tượng sẽ yêu đương thế nào?” Lâm Mạt tò mò hỏi cô, “Cần tớ giúp cậu ra đòn không?”
“Tạm thời không cần.” Tô Chi cảm thấy phần lớn chiêu của cô ấy không đáng tin, nếu cô muốn làm chuyện gì sẽ trực tiếp giành lấy.
Loại chuyện yêu đương này không biết làm, vậy thì học tập, cô thích nhất thử thách có độ khó.
Vả lại Lục Úc cũng rất tích cực chủ động với chuyện này, mỗi buổi sáng trưa tối đều nhắn tin cho cô, chia sẻ những chuyện vui vẻ mà một ngày mình gặp được, còn học cách kể chuyện cười.
Anh tích cực như vậy, Tô Chi đương nhiên sẽ không khiến anh thất vọng, từ từ đáp lại tất cả niềm hạnh phúc mà anh mang lại cho cô.
Trạng thái gần đây của Lục Úc rất tốt, quay phim rất nghiêm túc, NG rất ít, vô cùng suôn sẻ, mỗi lần quay phim nghỉ giải lao, đều sẽ ôm điện thoại xem, thường nở nụ cười.
Rất nhiều người quen biết Lục Úc đều cảm thấy anh gần đây anh đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn khác với đỉnh lưu lạnh lùng trước đây.
Mọi người cảm thấy dáng vẻ này của Lục Úc rất tốt, nhưng Chu Huy sợ hãi, mỗi lần nhìn thấy hành động bất thường của Lục Úc, anh ta sẽ nơm nớp lo sợ, sợ anh làm ra chuyện gì khiến cả gia đình anh sốc.
“Tiểu Úc, cậu không giấu anh chuyện gì chứ?” Chu Huy thử nói, “Nếu có thì nhất định phải báo trước cho anh, tim anh không được tốt, cậu đừng kích động anh.”
Anh ta cũng từng là thanh niên, nhìn trạng thái này của Lục Úc giống như hẹn hò trên mạng, mỗi ngày không có việc gì đều ôm lấy điện thoại nhắn tin, còn xuân tình phơi phới cười, nếu mà nói không yêu đương, quỷ không tin.
Lục Úc bỏ điện thoại xuống, chuyện anh và Tô Chi thử ở bên nhau, vẫn không nói với Chu Huy.
“Tôi thực sự có một chuyện muốn nói với anh.”
Chu Huy không thể lo, “Cái gì?”
“Tôi thích Tô Chi, đang theo đuổi em ấy.” Lục Úc từ từ nói, “Tôi sẽ cố gắng ở bên cạnh em ấy.”
Chu Huy, “!!!”
Chu Huy, “Cái gì? Cậu thật sự thích Tô Chi?!”
Chu Huy, “Cậu điên rồi! Bây giờ cậu trong giai đoạn trên đà phát triển, cậu còn muốn yêu đương? Lý trí trước đây của cậu đâu? Không phải cậu nói trước 30 tuổi không yêu đương sao?”
Chu Huy, “Tô Quân Bạch biết không? Cậu ta biết không tránh được liều mạng với cậu?”
Chu Huy, “Còn có fan của cậu nữa, nếu biết cậu yêu đương, vậy thì phải buồn nhiều lắm?”
Chu Huy, “Còn có a, tim tôi không chịu nổi!”
Trước đó anh ta đã cảm thấy Tiểu Úc bất thường rồi, phòng ngày phòng đêm, anh vậy mà ở bên Tô Chi dưới mí mắt của anh ta.
Lục Úc nói, “Tôi đã cân nhắc những chuyện này rồi, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
Hơn nữa ngay cả anh muốn thông báo cả thế giới, cũng phải theo đuổi được Tiểu Chi, cũng cần cô bằng lòng mới được.
“Cho nên cậu… cậu cậu đây là thật sự?” Chu Huy cà lăm, “Cậu biết mình đang làm gì không?”
“Tôi biết.” Lục Úc nói, “Anh Chu, anh không cần lo lắng.”
Chu Huy, “Sao anh có thể không lo lắng được?”
Tin này trực tiếp đánh trúng đỉnh đầu của anh ta, anh ta rất sốc!
Anh ta biết việc mà Tiểu Úc đã quyết định cũng sẽ không thay đổi, thế nên anh ta chỉ có thể từ từ tiêu hoá tin này, anh ta vẫn phải đề phòng tình yêu của hai người đừng bị lộ ra ngoài.
Lục Úc giống như biết ý nghĩ của anh ta, “Không cần lo tình yêu sẽ bị lộ, Tiểu Chi còn nhỏ.”
Vả lại anh cũng không muốn để Tiểu Chi bị cư dân mạng chú ý quá nhiều.
Có câu nói này của anh, Chu Huy hơi yên tâm một chút, những lúc nào đó Tiểu Úc vẫn rất đáng tin.
Sau khi Chu Huy biết chuyện này, đã mất một tuần mới bình ổn vết thương lòng, mỗi lần nhìn thấy Tô Quân Bạch ở đoàn phim, anh ta đều có thể dự tính được cảnh tượng sau khi Tô Quân Bạch biết chuyện này.
Hai người vốn như nước với lửa, Tô Quân Bạch lại bảo vệ em gái như vậy, không tránh được lột da của Tiểu Úc.
Vừa nghĩ thôi Tiểu Úc cũng đáng thương, cũng thật ác liệt.
Dạo này Tô Quân Bạch luôn cảm thấy Lục Úc và quản lý của cậu ta cứ nhìn anh quái quái, thái độ đối với anh cũng kỳ lạ, bởi vì bọn họ đang bày tỏ thiện chí với anh.
Đây vẫn là Lục Úc sao?!
Chẳng lẽ cậu ta không phải bị người ta hoán đổi cơ thể?!
“Vô công bất thụ lộc*, tôi không ăn, cậu mang đi đi.”
* 无功不受禄 vô công bất thụ lộc: không có công lao gì thì không nhận quà, thưởng… Tô Quân Bạch kiên quyết từ chối những món ngon mà Lục Úc đưa đến, ai biết thằng cha này muốn giở trò gì?
“Ai cũng có cả, đây là phần nhiều, cho cậu.” Lục Úc bỏ đồ ăn xuống, “Đồ ăn là của cậu, xử lý thế nào thì tùy cậu.”
Anh nói xong liền đi mất.
Để lại Tô Quân Bạch mặt đối mặt với đồ ăn, anh hỏi Liên Phương ở bên cạnh, “Anh Liên, gần đây Lục Úc có gì đó sai sai lắm? Cậu ta muốn làm gì?”
Chủ động bày tỏ thiện chí với anh, chắc chắn có vấn đề.
“Không biết, nhưng đây là chuyện tốt mà, quan hệ của cậu và Lục Úc trở nên tốt hơn, dù sao vẫn hơn là thêm một kẻ thù mạnh.” Liên Phương ngồi xuống mở hộp thức ăn ra, “Thơm quá, sao Lục Úc biết chúng ta thích ăn món này, Tiểu Bạch, mau ngồi xuống ăn chút đi.”
Tô Quân Bạch quay lại, vốn không muốn ăn, nhưng thôi, ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn này, bụng lại kêu ọc ọc, bỏ đi, đưa cũng đưa rồi, không ăn thì phí.
Sau khi cắn một miếng, thật thơm.
Ngon.
Lục Úc không biết anh ăn hay chưa, sau khi đưa xong thì về phòng nghỉ, anh ăn xong gọi điện cho Tô Chi.
Tô Chi đã tan học rồi, định đi ăn cùng với Tô Tuyết rồi đi dạo mua một vài cuốn sách.
“Tan học rồi sao?”
“Vừa ra cổng trường ạ, bây giờ đi ăn cùng chị Tuyết Tuyết.”
“Chú ý an toàn, tuần này có phim mới ra rạp, chúng ta đi xem xem?”
Lục Úc đã không gặp Tô Chi nửa tháng rồi, mặc dù có gọi video mấy lần, nhưng cảm giác không giống như nhìn thấy người thật.
“Sẽ không làm lỡ anh quay phim chứ?”
Tô Chi biết tiến độ bây giờ của bọn họ đã bước vào giai đoạn quan trọng, mỗi ngày anh quay phim mệt như vậy, còn dành thời gian tương tác với cô, cô cũng mệt thay anh.
“Không đâu, gần đây tiến độ quay phim rất thuận lợi, đạo diễn Lâm cho anh nghỉ phép.” Lục Úc khẽ nói, “Vậy thứ 7 tuần này anh đến tìm em.”
Phân cảnh của anh gần đây quay rất suôn sẻ, hôm nay, ngày mai và ngày mốt không có cảnh của anh, đạo diễn Lâm cho anh nghỉ phép để anh nghỉ ngơi.
Trọng điểm đang quay cảnh của Tô Quân Bạch và một vài cảnh của vai phụ.
“Được nha.” Tô Chi nói, “Quay phim đừng vất vả quá, quay về nấu đồ ăn ngon cho anh.”
Lục Úc cười đồng ý, sau khi kết thúc cuộc gọi, anh lên mạng mua hai vé xem phim mới ra, bộ phim chủ yếu kể về tình yêu.
Chu Huy chậc chậc vài tiếng, đàn ông sa vào tình yêu quả thật khủng khiếp.
“Các cậu đi xem phim chú ý chút, đừng để người ta phát hiện.”
Nếu bị người khác phát hiện, anh ta đã có thể đoán trước được sẽ là một cảnh tượng hoành tráng như thế nào.
Trái tim anh ta chịu không nổi.
Tô Tuyết thấy cô cười vui vẻ, “Chi Chi, dạo này em có chuyện gì vui à?”
Tâm trạng gần đây của Chi Chi khá tốt, mỗi lần ăn cơm đều sẽ ôm lấy điện thoại trò chuyện, ngay cả số lần gọi điện cũng trở nên nhiều hơn.
Tô Chi không định giấu cô ấy, “Qua lại với bạn trai.”
“Hả?” Tô Tuyết kinh ngạc, “Bạn trai? Không phải hot boy của khoa chứ?”
Lần trước, chuyện hot boy theo đuổi Tô Chi ồn ào lớn như thế, rất nhiều người biết, ai giải được đề khó của Chi Chi có thể làm bạn trai của cô, cô ấy muốn biết là người nào giỏi như vậy.
“Đương nhiên không phải cậu ta.” Tô Chi nhìn cô nói, “Là Lục Úc.”
“Hả? Hả? Lục Úc?” Tô Tuyết càng bất ngờ hơn, “Là Lục Úc mà chị nghĩ sao?”
Đỉnh lưu giới giải trí, nhan sắc đỉnh của chóp, Tô Quân Bạch, cũng là kẻ thù không đội trời chung của anh hai Chi Chi.
“Là anh ấy.” Tô Chi nói, “Bọn em vẫn chưa thực sự hẹn hò, là giai đoạn quen thử.”
Tô Tuyết bất ngờ với tin này của cô rất lâu mới trở lại bình thường, cô ấy làm sao cũng không thể ngờ Chi Chi sẽ hẹn hò với Lục Úc, hai người họ hình như chưa tiếp xúc mà?
“Thế anh hai của em, bọn họ biết chưa?”
Tô Chi, “Chưa nói với bọn họ, định sau khi xác định rồi nói.”
Trước đó cô từng ẩn ý thăm dò bố mẹ, ý của bọn họ chỉ cần cô thích, bọn họ sẽ không phản đối, đương nhiên tiền đề là người đàn ông này phải đáng tin, có ý chí cầu tiến, còn phải tốt với cô.
Lục Úc phù hợp 100%, cô không lo về bố mẹ, chỉ là lo sau khi anh cả và anh hai biết, sẽ nổ tung hay không.
Tô Tuyết bất ngờ qua đi, từ từ bình tĩnh, “Vậy chị chúc mừng các em trước.”
“Cảm ơn.” Tô Chi cười, “Nếu chị Tuyết có người mà mình thích cũng phải mạnh dạn giành lấy.”
Tô Tuyết đỏ mặt, “Ừm. Chi Chi, chúng ta không nói về chủ đề này nữa, ăn cơm trước đi.”
“Được.”
Tô Chi và Tô Tuyết tìm một nhà hàng, sau khi ăn xong, lại đi dạo ở nhà sách, mua một vài cuốn sách, trong lúc đi mua sắm, Tô Chi nhìn trúng một cái áo sơ mi trắng.
Lần trước ở khu phong cảnh đồi cao ở phim trường nhìn thấy Lục Úc mặc bộ quần áo đó, cô thấy rất đẹp trai, Lục Úc mặc áo sơ mi trắng rất hợp, vừa đẹp trai lại đỉnh.
Cô lên mạng tìm tư liệu của Lục Úc, đã mua cho anh một cái áo sơ mi trắng dựa theo dáng người của anh, nhờ nhân viên cửa hàng gói lại.
“Các em tiến triển có hơi nhanh.” Tô Tuyết nói, ngay cả quần áo cũng mua rồi.
Tô Chi, “…”
Rất nhanh sao?
Lâm Mạt nói đây là quá trình cần thiết của mối quan hệ nam nữ, tặng quà cho nhau.
Thứ bảy vừa sáng Lục Úc đã dậy rồi, anh lái xe về thành phố Kinh, tìm đúng nhà Tô Chi theo địa chỉ mà cô gửi.
Tô Chi đã đợi sẵn ở ga-ra dưới hầm, trên tay cầm bánh ngọt vừa làm và món quà mua ngày hôm đó.
Sau khi lên xe, cô đưa đồ cho Lục Úc, “Đặc biệt làm cho anh.”
Đều là đồ ăn hợp với khẩu vị của Lục Úc, cô cũng thích đưa đồ ăn cho Lục Úc, nhìn anh ăn cũng có cảm giác thành tựu.
“Còn có cái này, quà cho anh.”
Lục Úc nhìn hộp quà tinh xảo, “Cảm ơn, anh rất thích.”
“Anh vẫn chưa xem mà?” Tô Chi thấy anh cất đi.
Lục Úc nắm lấy tay cô, “Anh đều thích những thứ mà em tặng.”
Cho dù là cái gì, những thứ trước kia Tô Chi tặng cho anh, anh vẫn giữ lại, tìm một căn phòng cất kỹ, nơi đó là căn cứ bí mật của anh.
Tô Chi cười, “Em cũng vậy.”
Cô cũng thích món quà mà Lục Úc tặng, thực tế lại thực dụng, thời điểm quan trọng có thể cần dụng gấp.
Lục Úc nghe những lời này, nụ cười trên khoé miệng càng sâu, mặt mũi tràn ngập ý cười, mỗi phút ở bên cạnh Tô Chi đều là thời gian hạnh phúc.
“Vẫn chưa đi sao? Xem phim sắp trễ rồi.”
“Không vội, ngồi thêm hai phút nữa nhé.”
Nói là hai phút, vừa ngồi đã năm phút trôi qua rồi, Lục Úc cuối cùng cũng lái xe, nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay Tô Chi.
Anh lái xe chậm, rất vững, Tô Chi cũng không nói gì, nắm lấy tay anh.
Cô không có gì làm nhìn tay của Lục Úc, tay anh rất đẹp, khớp xương rõ rệt, ngón tay thon dài, làm mẫu tay rất hợp.
Anh cũng đôi tay này giải đáp tất cả vấn đề khó cả cô, mà đôi tay này bây giờ đang nằm trong tay cô.
Bộ phim bắt đầu lúc 9 giờ 30, kết thúc sau hai tiếng nữa, 11 giờ 30 đúng lúc đi ăn trưa.
Lục Úc tìm ga-ra dưới hầm đậu xe, ngụy trang cho mình xong, cùng Tô Chi xuống xe.
Lúc nắm tay cô đi vào thang máy, Tô Chi hỏi anh, “Sẽ không bị người ta nhân ra chứ?”
Bị người khác nhận ta, hai người họ đều gặp rắc rối.
“Sẽ không đâu.” Trước kia Lục Úc cũng từng ra ngoài, cải trang rất thành công.
Sẽ không bị người khác nhận ra là được, Tô Chi yên tâm, hai người tự nhận vé xem phim, Lục Úc đến cửa hàng mua bắp rang và coca.
Bởi vì vẻ ngoài điển trai và chiều cao ưu việt đã thu hút sự chú ý của nhân viên, chỉ cảm thấy anh rất đẹp trai, nhưng không nhận ra anh là Lục Úc.
Lục Úc thành công trở về bên cạnh Tô Chi, sau khi phim bắt đầu thì cùng nhau đi vào.
Chỗ mà Lục Úc chọn ở hàng cuối cùng đếm ngược, vị trí ở đây tốt nhất, bình thường sẽ không ai để ý đến bên này.
Vào thứ bảy, người trong rạp chiếu phim khá nhiều, đã số là đôi tình nhân, gần như kín chỗ ngồi.
Đây là bộ phim tình cảm, chủ yếu kể về câu chuyện thanh xuân của ba người, từ vườn trường đến áo cưới, cảm giác ngọt ngào cả màn hình.
Lục Úc khẽ nói, “Nếu thời học sinh anh gặp được em thì tốt biết bao.”
Có thể có thêm thời gian để thích cô trong nhiều năm, còn có thể luôn luôn bảo vệ cô.
“Nhưng anh hia nói ở trường anh không thèm để ý đến cô gái nào.” Tô Chi, “Nếu thời học sinh gặp được em, anh có thể đẩy em đi hay không.”
Lục Úc nói. “Sẽ không, bởi vì là em.”
Tô Chi cười, “Nói như vậy, em cũng muốn gặp anh thời học sinh.”
Muốn nhìn thấy Lục Úc hăng hái như thế nào, dáng vẻ cầm cuốn sách cố gắng học tập.
Yêu cầu này có thể không thực hiện được, cô cũng chỉ có thể nghe nói từ miệng của người khác.
Lúc Tô Chi ăn bắp rang, chợt nhìn thấy cặp đôi đang hôn nhau ở hàng trước, bắp rang vừa ăn đều ho ra hết.
“Khụ khụ…”
“Không sao chứ? Uống nước đi.” Lục Úc đưa coca cho cô, “Chậm một chút.”
Sau khi Tô Chi uống xong, từ từ dịu lại.
Chuyện gì thế này? Trước kia cô chưa từng xem qua cảnh lớn nào, trước đây nhìn thấy cảnh này vốn không có cảm giác gì, bây giờ sao cô có chút cảm giác nóng mặt.
“Không sao, bị sặc thôi anh.”
“Lần sau cẩn thận một chút.” Lục Úc cầm khăn giấy trên tay, lau mặt cho cô, “Đừng vội nhúc nhích.”
Khi Tô Chi đến gần anh, trái tim vốn có hơi loạn nhịp, càng thêm rối bời, lần đầu tiên cô cảm nhận được loại cảm giác bối rối này.
Sau khi xem phim xong bèn đến nhà hàng ăn trưa.
Trong đó có một món ăn là tôm càng xanh, Lục Úc đeo găng tay bóc tôm cho cô, bóc xong cả một đĩa, Tô Chi ăn hết cả phần thịt tôm.
“Vẫn còn ăn chứ?”
Lục Úc hỏi cô, muốn ăn thì gọi tiếp.
Tô Chi xua tay, “Lần này được rồi, lần sau gọi nữa.”
Cô đã ăn khá nhiều rồi, Lục Úc vẫn chưa ăn gì, cả buổi đều chăm sóc cô.
Hẹn hò với Lục Úc, đều là anh chăm sóc cho cô, cảm giác này thật tốt.
Tô Chi lên tiếng, “Lục Úc, anh lại gần một chút.”
Lục Úc cười đến gần, “Sao thế?”
Tô Chi không nói gì, hôn nhẹ lên má anh, “Cảm ơn sự chăm sóc của anh, phần thưởng cho anh.”
Lục Úc được cô hôn thoáng sững sờ, ngây ra nhìn cô, “…”
Tô Chi nhìn biểu cảm này của anh, “Anh không thích như này sao? Em nhìn các cặp đôi trong rạp chiếu phim đều làm như vậy.”
Chỉ có đều bọn họ hôn môi, mà cô hôn mặt.
Sao Lục Úc có thể không thích được, anh chỉ bất ngờ thôi, sau khi ngây ra, má phải được cô hôn không kiềm chế được liền đỏ lên.
“Không phải, anh… thích.”
Tô Chi cười, “Em biết rồi.”
Sau này cô sẽ thưởng cho anh như vậy.
Ba ngày nghỉ của Lục Úc đều trải qua cùng Tô Chi, sáng thứ ba đưa Tô Chi đến trường xong mới chuẩn bị đến đoàn phim.
“Tiểu Chi, chăm chỉ học hành, có vấn đề gì không hiểu thì Q* cho anh bất cứ lúc nào.” Lục Úc kéo tay cô, “Anh sẽ nhớ em.”
*Q我: ý chỉ trò chuyện với tôi hoặc lên mạng dùng QQ liên lạc với tôi, gửi tin nhắn cho tôi. “Em cũng sẽ nhớ anh.” Tô Chi cười, “Anh lái xe chậm chút, bái bai.”
“Bái bai.”
Lục Úc chờ cô đi vào sân trường, hoàn toàn không thể nhìn thấy bóng dáng mới rời đi, ba ngày này trôi qua rất đầy đủ, đặc biệt là, anh sờ sờ má phải của mình.
Lúc Tiểu Chi hôn anh, anh bị thả thính rồi.
Vốn là anh theo đuổi Tiểu Chi, ngược lại bị cô trêu ghẹo.
Sau khi về đoàn phim thì bận hẳn, nội dung phim đã bước vào giai đoạn kết thúc, nếu thuận lợi, khoảng hai tháng nữa sẽ đóng máy.
Trạng thái mỗi ngày của Lục Úc đều rất tốt, người khác biết tại vì sao, chỉ có Chu Huy biết, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Úc cười hạnh phúc, anh ta sẽ phập phồng lo sợ.
May thay đến khi đóng máy không xảy ra chuyện gì, bọn họ cùng nhau quay bộ phim hơn nửa năm.
Đạo diễn Lâm tổ chức tiệc đóng máy, thưởng bọn họ vì quay phim vất vả, sau đó chúc mừng bộ phim thuận lợi phát sóng bùng nổ lớn.
Tiệc đóng máy đúng lúc là thứ bảy, Tô Chi đến tham ban, bị anh hai giữ lại tham gia tiệc đóng máy buổi tối.
“Chi Chi, cuối cùng anh cũng được thả, có thể về nhà rồi.” Cả người Tô Quân Bạch sung sướng, “Ngày mai chúng ta cùng nhau về nhà.”
Ngày mai, Tô Chi và Lục Úc đã hẹn đi dạo khu du lịch.
“Xem tình hình đã, ngày mai em có chút việc.” Tô Chi nói, “Ngày mai anh về nhà nghỉ ngơi thật tốt, trông anh gầy đi rồi kìa.”
“Chuyện gì thế? Cần anh giúp không?” Tô Quân Bạch rất vui lòng giúp đỡ.
Tô Chi lắc đầu, “Tạm thời không cần ạ.”
Cô định sau khi xác định mối quan hệ với Lục Úc rồi nói với anh hai, hy vọng anh hai đừng tức giận quá.
Tô Quân Bạch, “Vậy được rồi, nếu có gì cần giúp nhất định phải nói với anh, anh mãi mãi là anh trai em.”
Tô Chi gật đầu, “Được.”
Bộ phim cổ trang “Thành Trạch” của đạo diễn Lâm Gia Hữu chính thức đóng máy vào 6 giờ 30 chiều thứ bảy, tối hôm đó tổ chức tiệc đóng máy ở đoàn phim, chụp ảnh lưu niệm, buổi tối còn có một bữa liên hoan thịnh soạn.
Tô Chi vừa khéo gặp cũng đi cùng, gặp được Lục Úc ở nơi công cộng, hai người gật đầu, chào hỏi với nhau, biểu hiện không đặc biệt thân thuộc.
Nhưng đã hẹn trên WeChat sẽ gặp nhau khi bữa tiệc kết thúc.
người khác trò chuyện trong bữa tiệc, Tô Chi thì lúc nào cũng ăn, cô cùng bàn với anh hai, đương nhiên cũng cùng một bàn với Lục Úc, chỗ ngồi của hai người tình cờ đối diện nhau.
Mỗi lần cô muốn ăn món gì, Lục Úc đối diện sẽ xoay bàn, dừng lại ở món mà Tô Chi muốn ăn vô cùng chính xác.
Tương tác giữa hai người chỉ có mình bọn họ biết, người khác vốn không để ý đến những điều nhỏ này.
Bữa tiệc đóng máy ăn đến rạng sáng mới kết thúc, bởi vì thời gian quá muộn, rất nhiều diễn viên đều chọn rời đi vào sáng mai, tối nay nghỉ ngơi ở khách sạn.
Tô Chi vẫn ở phòng trước đó mà cô ở, bên cạnh phòng anh hai.
Cô đợi anh đi vào phòng, rồi đợi khoảng nửa tiếng nữa mới ra khỏi phòng đi tìm Lục Úc.
Mỗi lần hai người đều hẹn gặp ở sân thượng, ở đây là nơi xác định mối quan hệ yêu đương của hai người.
“Lục Úc, anh có lạnh không, cái này cho anh.”
Gió đêm nay có chút mạnh, Tô Chi cầm túi giữ ấm nhỏ nhắn trên tay, “Tặng anh.”
“Vậy anh nhận nhé.” Lục Úc không lạnh, nhưng anh thích những thứ mà Tô Chi tặng cho anh.
Tô Chi gật đầu, “Được, phải đợi anh hai rời đi trước.”
Nơi mà bọn họ sẽ đến dạo chơi không phải thành phố Kinh, mà là thành phố bên cạnh.
“Được.” Lục Úc nắm lấy tay cô, chầm chậm hỏi cô, “Tiểu Chi, bây giờ chúng ta là bạn trai bạn gái chính thức phải không?”
Hai người đã qua lại mấy tháng, không có bất hoà, tình cảm ngược lại càng ngày càng sâu đậm, là tình cảm Lục Úc với Tô Chi.
Tô Chi nghiêng đầu nhìn anh, “Anh nói xem? Em đã hôn anh rồi, anh không muốn để em chịu trách nhiệm.”
“Không phải, anh muốn.” Lục Úc cười nói, “Vậy anh chính là bạn trai chính thức của em rồi.”
Tô Chi gật đầu, “Bạn trai.”
Lục Úc cũng nói, “Bạn gái.”
Hai người vừa mới xác định quan hệ, bầu trời liền có tuyết rơi, từ trên trời rơi xuống không ngừng.
Tô Chi đưa tay ra đón lấy những bông tuyết, rơi vào lòng bàn tay liền tan mất.
“Lục Úc, tuyết rơi rồi, rất đẹp.”
“Thời điểm tốt như vậy, chúng ta chụp một bức ảnh chung đi.”
“Được nha.”
Tay Lục Úc đặt lên vai Tô Chi, Tô Chi dựa vào anh, làm một cử chỉ “hi” trước máy ảnh.
Hai người đều là nhan sắc tuyệt đẹp, bức ảnh chụp được siêu hợp.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, gió lạnh cũng thổi vù vù, đánh vào mặt vô cùng đau.
“Không còn sớm nữa, chúng ta về nghỉ ngơi thôi, ngày mai đến thành phố bên.”
“Được, tuyết cứ rơi như thế này, ngày mai thức dậy có thể nhìn thấy thành phố trắng xoá, chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Ừm, nếu em thích ngắm tuyết, ngày mai chúng ta vẫn đến bên này.”
“Được, tuyết bên này lớn hơn thành phố Kinh nhiều, nói không chừng chúng ta còn có thể nặn người tuyết.”
“Vậy anh giúp em xúc tuyết.”
Hai người không đi thang máy, trong thang máy có camera, xác suất cao còn bị người khác bắt gặp.
Hai người họ tay nắm tay đi xuống cầu thang, an toàn còn có thể tập thể dục và vừa nói chuyện.
Hoàn toàn không biết cơ hội chạm mặt Tô Quân Bạch đang đến gần.
Sau khi Tô Quân Bạch về phòng, tắm rửa thay áo quần, vốn nằm trên giường lướt điện thoại thì nhìn thấy có fan hâm mộ @ anh tuyết rơi rồi trên Weibo.
Anh đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn, quả nhiên nhìn thấy tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ.
Anh muốn chia sẻ với em gái điều tuyệt vời như vậy ngay lập tức, nhắn tin cho em không trả lời, ra ngoài gõ cửa cũng không ai đáp lại, không biết có phải ngủ rồi không, bình thường cô ngủ cũng không sớm và sâu như vậy?
Anh định dừng bước chân lại quay về phòng, nghĩ một chút lại gọi điện cho em gái, tiếng chuông điện thoại cách hành lang không xa truyền tới, anh nghi ngờ đi về phía bên kia.
“Anh hai em gọi không bắt máy sao?”
“Lát nữa em sẽ gọi lại cho anh ấy.”
“Nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai chúng ta gặp, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
“Muốn ôm một chút chứ?”
Sau lưng vang lên tiếng nói nổi trận lôi đình, “Các người đang làm gì thế?”
Lúc Tô Chi và Lục Úc quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt giống như bị sét đánh của anh hai, ánh mắt trợn tròn nhìn chằm chằm bọn họ.
“Anh hai, sao anh đến đây?”
Tô Chi cảm thấy không ổn, trực tiếp đối mặt bị anh hai bắt gặp, anh đã nổi giận rồi, cô còn định tìm một cơ hội tốt nói thật với anh, xong rồi xong rồi.
“Anh đến tìm em đấy.”
“Lục Úc, mẹ nó, cách xa em gái tôi chút!”
Tô Quân Bạch tinh mắt nhìn thấy Lục Úc nắm tay em gái, anh nổi giận bừng bừng bước đến, hất tay Lục Úc ra, kéo em gái ra sau.
“Em gái tôi cũng là người mà cậu có thể đụng vào?”
“Chi Chi, cậu ta có bắt nạt em không?! Em nói với anh, anh đánh chết cậu ta!”
Tô Chi, “…”
Anh hai không nghĩ đến mặt đó, nhưng đến mức độ này rồi, cô nên chủ động nói thật.
Cô nhìn Lục Úc trước, sau khi anh gật đầu, mới nói.
“Anh ấy không có.”
“Anh hai, em nói thật với anh một chuyện, anh nhất định đừng ngất xỉu vì kích động.”
Cô báo trước cho anh hai.
Tô Quân Bạch cười ha hả, “Em nói đi, khả năng chịu đựng của anh rất mạnh.”
“Em đang qua lại với Lục Úc.”
Tô Chi nói xong câu này rất nhanh, cẩn thật nhìn vẻ mặt của anh hai.
“Em nói cái gì?”
“Qua lại? Em và Lục Úc?”
“Em và Lục Úc đang yêu nhau?”
Sau khi Tô Quân Bạch hiểu rõ ý của câu nói này, không thể thở nổi, suýt chút nữa tức chết.
Anh nổi giận bừng bừng, tay run run chỉ vào Lục Úc, “Lục Úc! Mẹ nó! Tôi phải liều mạng với cậu!”
Anh liều mạng xông về phía Lục Úc, Tô Chi không kịp ngăn anh lại, “Anh hai, anh bình tĩnh một chút.”
Lục Úc không đánh nhau với anh, “Hoà giải đi, tôi làm em rể cậu.”
“Cút đi!”
Tim gan của Tô Quân Bạch tức đến phát đau, kéo cánh tay Tô Chi, “Đi về với anh.”
Lục Úc bước lên trước, “Nếu cậu tức giận có thể tìm tôi để trút, đừng mắng Tiểu Chi.”
“Ha ha, em gái của tôi không cần cậu quan tâm.” Tô Quân Bạch trừng mắt với Lục Úc, “Lát nữa tôi sẽ tìm cậu tính sổ!”
“Anh hai.”
Với tình hình hiện giờ Tô Chi cũng không tiện nói gì, sau khi vẫy tay tạm biệt Lục Úc thì theo anh về phòng.
“Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải cậu ta lừa em không?!”
Tô Quân Bạch tức đến nỗi tim đập mất cân bằng, đánh chết anh cũng không nghĩ đến em gái mình lại ở bên cạnh Lục Úc?!
Tô Chi, “…”
Tô Chi, “Không phải, chúng em thích nhau mới xác định quan hệ.”
Cô nhìn biểu cảm sắp mất kiểm soát của anh hau, lại nói tiếp, “Hôm nay chúng em mới xác định quan hệ, ban đầu em định tìm thời cơ thích hợp sẽ nói với anh, nhưng bị anh bắt gặp rồi.”
Cô biết anh hai sẽ nổi giận, cho nên mới kéo dài không dám nói, muốn tìm một dịp phù hợp, để anh từ từ chấp nhận.
Kết quả tình toán không kịp thay đổi.
Cảnh tượng ngày hôm nay cô không thể ngờ tới.
Nhịp tim của Tô Quân Bạch vẫn cao thấp không ổn định, em gái yêu dương với Lục Úc mà anh ghét nhất, anh cực kỳ không thể chấp nhận!
“Em thích Lục Úc cái gì thế? Tại sao cứ chọn cậu ta?”
Lục Úc đáng ghét như thế, làm gì phải chọn cậu ta, thế giới này nhiều người như vậy, không thể chọn người khác sao?
Tô Chi kiên nhẫn chỉ dắt, “Lục Úc thực sự rất tốt, anh hai, anh có thành kiến với anh ấy quá sâu, anh có thể thử cố gắng hoà hợp với anh ấy không?
Tô Quân Bạch không vừa ý, “Cậu ta tốt chỗ nào? Một sống khuyết điểm.”
“Anh ấy rất tài giỏi, làm việc nghiêm túc, diễn xuất và hát cũng tốt…”
Tô Chi nói rất nhiều ưu điểm, ai biết anh hai trông càng tức giận hơn.
“Thế nên trong mắt em gái, Lục Úc là người tốt nhất sao?” Tô Quân Bạch đau lòng, “Vậy anh thì sao?”
Tô Chi, “… Không phải anh hỏi ưu điểm của Lục Úc à, em mới nói chứ?”
Tô Chi, “Anh hai đương nhiên là người tốt nhất rồi, ai cũng không thể so sánh với anh, thế nên anh hai tốt nhất có thể cố gắng hoà thuận với Lục Úc vì em không? Em cảm thấy các anh có thể trở thành bạn bè.”
Cô nghiêm túc nhìn anh hai, hy vọng anh đừng tức giận.
“Chi Chi, em thật sự thích Lục Úc?” Tô Quân Bạch trong lòng đầy chống cự chấp nhận, “Rốt cuộc các em quen biết thế nào?”
Anh ngày ngày bảo vệ em gái, kết quả hai người họ yêu đương ngay dưới mí mắt anh.
“Lúc đầu quen biết nhau ở chương trình giải trí Cực Hạn, sau đó…”
Tô Chi từ từ kể về quá trình cô và Lục Úc gần gũi nhau trong một năm này, bao gồm việc Lục Úc giúp cô phụ đạo sách giáo khoa cho kỳ thi đại học nước rút và Lục Úc đối xử tốt với cô.
Tô Quân Bạch nghe hết, xem ra Lục Úc rất tốt với em gái, chỉ là không làm người với anh.
Anh đột nhiên nhớ ra, chẳng trách mấy tháng trước thái độ của Lục Úc với anh rất tốt, anh còn cho rằng Lục Úc thay đổi rồi, thật không ngờ anh đánh chủ ý lên em gái.
Nghĩ đến điều này Tô Quân Bạch lại tức giận, “Anh suy nghĩ chút, em về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Tô Chi thấy vẻ mặt của anh từ từ bình tĩnh lại, gật đầu, “Xin lỗi anh hai, em không cố ý giấu anh đâu, anh cũng nghỉ ngơi sớm, em ra ngoài trước.”
Tô Quân Bạch gật đầu, sau khi em gái ra ngoài, anh đứng dậy khỏi sofa dọi điện cho Lục Úc, “Ra ngoài, tôi có chuyện tìm cậu.”
“Không sao chứ?”
Tô Chi đi ra nhìn thấy Lục Úc đứng cách đó không xa, “Không sao, em giải thích rõ với anh hai rồi, cho anh ấy thời gian thích ứng.”
“Không sao là tốt, em nghỉ ngơi trước đi.” Lục Úc thở phào.
Tô Chi gật đầu, “Vâng, cuộc hẹn ngày mai không đi nữa, có thể sẽ về nhà với anh hai.”
“Ừm, anh biết rồi.” Lục Úc nhìn cô đi vào phòng, lúc quay người rời đi thì nhận được điện thoại của Tô Quân Bạch.
Anh đi đến nơi mà Tô Quân Bạch chỉ định, vẫn ở trong hành lang an toàn, anh vừa đi đến liền bị Tô Quân Bạch đấm một cái, anh không tránh, mạnh mẽ chấp nhận.
Bây giờ Tô Quân Bạch rất tức giận, giận Lục Úc vậy mà lại cướp mất em gái bảo bối của anh.
“Lục Úc, cậu thật sự là đồ không ra gì! Vậy mà đánh chủ ý lên em gái tôi!”
“Chuyện này tôi rất xin lỗi, nhưng tôi thích Tô Chi, sẽ không buông tay.” Lục Úc lau vết máu trên khóe miệng, “Nếu cậu muốn phát tiết, cứ đánh tiếp đi.”
“Con mẹ ậu, cậu nghĩ rằng tôi đánh điên à.” Sau khi Tô Quân Bạch đấm anh, tay vẫn đang đau đấy.
Anh cảnh cáo Lục Úc, “Em gái tôi thích cậu, tôi tôn trọng sự lựa chọn của con bé, nhưng cậu dám bắt nạt con bé, tôi nhất định không bỏ qua cho cậu!”
Cho dù không đánh lại Lục Úc, anh cũng sẽ liều mạng với cậu ta.
Lục Úc gật đầu, “Được, anh hai.”
“Cút, tổ sư cậu, ai là anh cậu.”
Tô Quân Bạch lại điên cuồng phát tiết một lúc, sau khi hoàn toàn trút hết sự tức giận trong lòng ra, tâm trạng đã tốt hơn nhiều.
Anh bỏ lại Lục Úc ra khỏi hành lang an toàn.
Ngày hôm sau, cả thành phố bị tuyết lớn bao phủ, một thế giới trắng xoá.
Tô Chi và Lục Úc không đến thành phố bên, cô theo anh hai về nhà, trước khi rời đi không nhìn thấy Lục Úc, vì vậy cô không biết Lục Úc bị anh hai đánh.
“Đừng nói chuyện này với bố mẹ trước, còn có.” Tô Quân Bạch nhắc nhở, “Đừng làm bậy trước khi tốt nghiệp đại học.”
Tô Chi gật đầu, “Em biết rồi, cảm ơn anh hai.”
“Hừ.” Tô quân Bạch khoanh tay, không vui vẻ, “Bây giờ trong mắt em chỉ có Lục Úc, làm gì còn chỗ cho anh hai?”
Tô Chi tỏ rõ sự thật lòng, “Anh mãi mãi là anh hai tốt nhất của em, ai cũng không sánh bằng anh.”
“Thế còn được.” Tô Quân Bạch được dỗ thì vui vẻ một chút, nhưng không hoàn toàn chấp nhận Lục Úc.
Vì vậy sau này anh chĩa mũi nhọn vào Lục Úc đặc biệt rõ ràng, cho dù bắt nạt Lục Úc cũng sẽ không đánh trả, cũng không cãi lại, để anh trải nghiệm cảm giác sảng khoái khi làm anh.
Nhưng thôi, mỗi lần nhìn em gái anh và Lục Úc cùng nhau ra ngoài chơi, anh vẫn sẽ đau lòng, ghen tị.
Sau thời gian dài giải toả mình, cuối cùng anh cũng đành phải chấp nhận hiện thực em gái và Lục Úc ở bên nhau.
“Muộn như vậy rồi, còn đi đâu?”
Tô Chi vừa thay giày vừa nói, “Em và Lục Úc đã hẹn nặn người tuyết.”
“Anh cũng đi.” Tô Quân Bạch đứng dậy đi theo.
Tô Chi, “… Được thôi.”
Anh hai không dễ gì mới bình thường một chút, không thể chọc anh nổi giận nữa.
Lúc hai người đi đến, Lục Úc đã đợi sẵn ở bên bồn hoa, nhìn thấy Tô Chi cười, “Chi Chi.”
Đợi đến khi Tô Quân Bạch bước ra từ phía sau Tô Chi, nụ cười trên mặt anh cứng lại, “Anh hai cũng đến rồi à.”
“Hừ.” Tô Quân Bạch nói, “Tôi không thể đến sao? Nặn người tuyết có ý nghĩa gì? Chúng ta ném tuyết đi.”
Anh đã chuẩn bị sẵn những quả cầu tuyết lớn ném về phía Lục Úc, đánh trúng cổ của anh, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Lục Úc, tâm lý bị anh cướp mất em gái mới cân bằng một chút.
Lục Úc, “…”
Tô Chi, “…”
Hai hai cô thật sự đến chơi?
“Nếu anh hai đã muốn chơi, vậy thì em sẽ chơi ném tuyết với anh.”
Tô Quân Bạch còn chưa vui vẻ được bao lâu, Lục Úc đã đánh lại, sức lựuc và cảm nhận phương hướng của anh hoàn toàn chính xác, anh bị mấy quả, cả người nhếch nhác.
Điều này cũng càng kích thích tâm tư muốn thắng Lục Úc của anh, thế là anh cũng bắt đầu đánh lại, hai người ném tuyết, đánh ra cậy thế mấy người đánh nhau.
Nơi đây một mảnh hỗn loạn, hai người không có ý dừng lại.
Tô Chi đỡ trán, “…”
Sao lại ấu trĩ như vậy?
Nếu bọn họ đã thích chơi như vậy, vậy cô cũng tham gia vào là được rồi.
Tô Quân Bạch thấy trên tay em gái cầm quả cầu tuyết lớn tham gia vào, anh vội hét lên, “Em gái giúp anh!”
Lục Úc cũng hô một tiếng, “Chi Chi giúp anh!”
“Không giúp ai hết, tự ai nấy đánh.”
Quả cầu tuyết trong tay Tô Chi đập về phía anh hai, trúng một quả.
Quả còn lại đập về phía Lục Úc, trúng một quả.
“Ha ha ha, em đánh trúng rồi, các anh đến đánh em đi.”
Cô vừa nói vừa lùi về sau lần nữa nặn quả cầu tuyết mới, thấy hai người họ không nhúc nhích, cô nói một câu tàn nhẫn.
“Thể lực của các anh không được rồi, em không thích đàn ông thể lực còn yếu hơn em.”
“Em gái à, em đợi đấy.” Tô Quân Bạch ngồi xuống nặn một quả cầu tuyết lớn, nghĩ chút rồi bỏ một nửa, “Lục Úc, cùng nhau đánh em ấy, không thể làm quả lớn quá.”
“Tôi biết rồi.”
Chi Chi là người mà anh yêu, sao Lục Úc có thể làm hại cô, nặn một quả cầu tuyết nhỏ.
Hai người cùng lúc ném về phía Tô Chi, nhưng không nghĩ đánh trúng cô, bị cô dễ dàng tránh.
Cô không nể tình, nặn quả cầu tuyết lớn, đánh cũng chính xác, cả hai bị cô kích thích lòng chiến thắng, vì thế bắt đầu đánh thật.
Tô Chi thấy hai người họ kề vai chiến đấu, cười hiểu ý.
Chỉ có điều cách này có hơi vô dụng với cô.
Lúc hai quả cầu tuyết đánh trúng cô, cô xua tay, “Dừng lại, em không chơi nữa.”
“Vậy trước tiên em nói bọn anh có giỏi hay không?”
“Giỏi, anh hai và Lục Úc là người giỏi nhất trên thế giới.”
“Thế còn được.”
Tô Quân Bạch vừa ném quả cầu tuyết trên tay xuống đã bị Lục Úc đánh trúng, “Cậu lại đánh tôi?”
“Cậu đánh Tô Chi 6 quả, tôi phải đánh thay em ấy.”
Trong khi Lục Úc nói chuyện thì đánh anh một quả, Tô Quân Bạch oa oa hét lớn, “Lục Úc, cậu đợi đấy!”
Hai người lại đánh nhau.
Tô Chi đứng cách đó không xa, bỏ đi, đánh thì đánh đi, cô xem náo nhiệt là được rồi.
“Các anh cố lên.”