Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 26

Tô Chi không nhảy vào hố mà tổ chương trình đào sẵn, ngược lại còn kiếm được tiền.

Tổ chương trình đơ ra luôn rồi.

Cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp rất vui vẻ.

“Chi Chi thông minh quá, vậy mà lại nghĩ ra việc kiếm tiền từ các khách mời, muốn biết sắc mặt tổ chương trình như thế nào, ha ha ha.”

“Tổ chương trình quá hại người rồi, lúc này rất muốn phỏng vấn Dịch Kinh Hoà xem có cảm nhận gì, có phải rất ngạc nhiên hay không?!”

“Tô Chi lấy găng tay ở đâu vậy? Tôi đã bỏ lỡ ở đâu ư?”

“Cô ấy lấy từ túi quần ra, chắc là cô ấy tự mình mang đi.”

“Tổ chương trình: Trước kia chỉ có Tô Quân Bạch là bug, hiện giờ lại có nhiều hơn một Tô Chi, ôi, mệt mỏi.”



Tô Chi rất thích kiếm tiền, bất kể là dùng sức lao động để đổi lấy, hay là dùng trí tuệ, lúc tiền đến tay đều tràn ngập cảm giác an toàn.

Đối với nhiệm vụ hái đào chiều nay, tổ chương trình không quy định rõ ràng bọn họ phải hái bao nhiêu cân đào, tất cả đều phụ thuộc vào nguyện vọng và năng lực của bản thân.

Tất nhiên Tô Chi muốn hái nhiều và kiếm nhiều hơn, hôm nay chỉ là ngày ghi hình đầu tiên, dựa vào việc gài bẫy này của tổ chương trình, nhiệm vụ kiếm tiền sau đoán chừng không dễ dàng gì.

Việc hái đào đối với cô mà nói không phải là rất khó khăn, nên cô sẽ cố gắng hái nhiều hơn nữa.

Quả đào của Ba Châu trông vừa to vừa tròn, một quả đào có thể nặng nửa cân, trước 6 giờ, cô và anh hai cùng nhau hái hai trăm cân hẳn là không vấn đề gì.

Cô hái đào động tác vừa nhanh vừa chuẩn, chưa được một lúc đã hái được nửa túi rồi.

Cư dân mạng nhìn đến hoa cả mắt, đều khen tốc độ tay của cô quá nhanh.

Tô Quân Bạch vì có em gái ở đây, khi hái đào vô cùng chăm chỉ, so với trước kia anh diễn trò thì khi làm nhiệm vụ hoàn toàn không giống nhau.

Cũng bởi vì cảm giác của nhiều cư dân mạng trong chương trình phát sóng trực tiếp này đối với anh tốt hơn rất nhiều, không còn chán ghét như vậy nữa.

Tô Chi rất giỏi tìm những quả chín vừa to vừa ngon, hai người bọn họ gần như hái hết đào ở bên này, mới tấn công qua bên cạnh.

Kết quả là gặp phải Điền An An và Thi Bách Thuỷ cũng qua bên này để hái đào, bọn họ hái được nửa túi nhỏ, tốc độ của hai người không nhanh, động tác hái đào có chút vụng về, thoạt nhìn không phải là người thường xuyên làm việc.

Nhìn thấy thu hoạch của Tô Chi bọn họ, Điền An An vô cùng kinh ngạc.

“Làm thế nào hai người hái được nhiều như vậy?”

Bởi vì Tô Chi mất rất nhiều thời gian để đan giỏ, cô ta và Thi Bách Thuỷ còn đi trước, kết quả ít hơn rất nhiều so với bọn họ.

Tô Quân Bạch cực kỳ tự hào trả lời: "Thì liên tục hái nè hái nè, tích lũy từng chút liền được nhiều như vậy.”

Lúc Tô Chi nhìn thấy Điền An An đang ở bên này, liền muốn kéo anh hai đi, kết quả là bị Điền An An nhìn thấy, hướng bọn họ đi tới.

Cô đành phải ở lại, nghĩ cách đối phó bất cứ lúc nào.

Điền An An dò hỏi: "Vậy anh có thể dạy bọn em làm sao để hái vừa nhanh vừa ngon được không, em có chút khó khăn trong việc tìm quả đào ngon.”

Những lời này của cô ta nửa đùa nửa thật, nhưng thái độ có thể nói rất chân thành.

Tô Quân Bạch có ấn tượng khá tốt với cô ta, chuẩn bị kể lại cách mà em gái đã dạy cho anh, đã nghe thấy lời của em mình.

“Anh, có một con sâu róm trên lá ở đỉnh đầu của các anh, sắp rớt xuống rồi kìa.”

Tô Chi vẫn đang nghĩ làm thế nào để ngắt lời bọn họ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy con sâu trên lá, chiếc lá đó đã bị nó ăn gần hết rồi, cả người mập mạp, những lông tuyến nhỏ xíu ôm lấy thân lá, bộ dáng không thể rơi được.

Lời nói của cô thành công thu hút sự chú ý của hai người, đồng thời ngẩng đầu nhìn con sâu kia, thật sự sắp rớt rồi!

Cô nghĩ rằng con gái sẽ sợ sâu hơn, nhưng không ngờ phản ứng của anh hai còn lớn hơn cả Điền An An.

“Đây là loại sâu gì vậy chứ, sao lại to như vậy?”

À, được rồi, thì ra là con sâu rớt trên người anh.

Sắc mặt của Điền An An cũng không tốt lắm, cô ta lùi lại phía sau, nghĩ nghĩ rồi nhặt cành cây trên mặt đất lên: "Anh đừng sợ, em giúp anh lấy nó ra.”

Bộ dáng hào hiệp cứu người của cô ta, khiến cư dân mạng hết lời khen ngợi.

Tuy nhiên, Tô Chi không đợi cô ta chạm vào, trước tiên đưa tay bắt con sâu róm trên vai của anh hai xuống.

Điền An An: "...”

Cô ta chuẩn bị dùng cành cây để vứt nó đi, trực tiếp bị hành động của Tô Chi làm cho sững sờ tại chỗ, cô bắt con sâu bằng tay thì cũng bỏ đi, còn dùng ngón tay sờ vào đầu nó nữa.

Rốt cuộc cô có phải là con gái không hả?

Bình luận.

“Tô Chi gan thật đấy, trực tiếp dùng tay bắt sâu.”

“Ha ha ha, còn tưởng rằng chỉ có tôi là sợ sâu, thật không ngờ Tiểu Bạch Hoa cũng sợ đấy.”

“Lúc Chi Chi vuốt ve con sâu, đột nhiên phát hiện nó cũng rất dễ thương.”

...

Qua việc quấy rầy của con sâu róm, Tô Chi cũng thành công kéo được anh hai đi, qua một bên khác.

Lại gặp phải Dịch Kinh Hoà và em họ của anh ta Dịch Nhiên, đào bọn họ hái được cũng rất ít.

Trước khi họ chưa đến, Dịch Kinh Hoà cố ý tránh ống kính và nói với Dịch Nhiên: "Hái đào không được nhanh hơn tao, mày chỉ cần đi theo sau phối hợp với tao là được rồi, nghe thấy chưa?”

Trên mặt anh ta không có nụ cười nào, chỉ có bực mình.

Anh ta và Dịch Nhiên thực ra không phải là anh em họ, mà là anh em cùng cha khác mẹ, chẳng qua từ nhỏ hắn đã không thích Dịch Nhiên, sợ cậu sẽ cướp đi sự chú ý của gia đình, cũng may Dịch Nhiên là một người quái dị, không dễ nói chuyện, trầm lặng ít nói.

“Kẻ quái dị giống như mày sẽ không có ai thích đâu, đừng nghĩ thu hút được sự chú ý của người khác, bởi vì sự tồn tại của mày chính là dư thừa.”

Dù anh ta nói cái gì đi nữa, Dịch Nhiên đều cúi đầu xuống, không lên tiếng.

Dịch Kinh Hoà vừa bị Tô Chi lừa 10 tệ, lại thêm việc hái đào làm cho toàn thân ngứa ngáy, tâm trạng cực kỳ khó chịu, có điều nhìn bộ dáng ngoan ngoãn như vậy của Dịch Nhiên, tâm tình của anh ta cũng tốt hơn nhiều.

Trở về dưới ống kính, tâm tình tốt chưa duy trì được bao lâu, liền gặp phải Tô Chi và Tô Quân Bạch.

Anh ta chủ động chào hỏi: "Anh Bạch, các anh hái được bao nhiêu rồi?”

“Hái nhiều hơn so với các cậu, các cậu cũng chậm quá, mới hái được ít thế này.” Tô Quân Bạch nhìn lướt qua nửa túi đào phía sau bọn họ: "Muốn biết chúng tôi hái chúng như thế nào không? Được thôi, học phí truyền đạt kinh nghiệm cho các cậu.”

Dịch Kinh Hoà: "...”

Anh ta kiếm tiền kiếm đến nghiện rồi phải không?

Tô Chi cảm thấy giác ngộ này của anh hai không tệ, cũng tới nói một câu: "Chúng tôi không chỉ bán kinh nghiệm, còn bán găng tay dùng một lần, khăn giấy, giống vậy mà chỉ cần 1 tệ, anh muốn không?”

Găng tay và khăn giấy là những thứ cô mang khi ra ngoài, không ngờ đúng lúc dùng đến.

Dịch Kinh Hoà: "...”

Lại muốn kiếm tiền của anh ta, không có cửa đâu, hắn dùng găng tay đến rách cũng không mua, ngứa đến chết cũng không mua!

Cư dân mạng đều rộn rã.

“Ha ha ha, Chi Chi kiếm tiền đến nghiện rồi.”

“Sắc mặt Dịch Kinh Hoà đều đen rồi, ha ha ha.”

“Anh trai và em gái đều là thiên tài kinh doanh đấy, không tồi không tồi.”



Tô Chi vốn dĩ là đem bán những thứ này đi, bán được thì cô được lãi, không bán đi, cô cũng không lỗ vốn.

Dạo quanh một vòng, lại gặp phải Bạch Lộ và Giang Thế Lâu.

Hai người bọn họ vừa mới phá hoại Miêu Hoạ Hoạ và Miêu Văn Quân, trì hoãn tốc độ hái đào của các cô, có điều sau đó bị các cô ghét bỏ.

Bọn họ cũng không làm gì quá đáng, vì vậy tách khỏi Miêu Hoạ Hoạ, lại tìm kiếm đối tượng hãm hại tiếp theo.

Sau đó nhìn thấy Tô Chi và Tô Quân Bạch.

“Tô Chi, Tô Quân Bạch, trùng hợp quá, các cô hái được bao nhiêu rồi?”

“Các cô hái được bao nhiêu?” Tô Chi hỏi lại cô ấy: "Các cô còn nợ chúng tôi sáu cân đào, đừng quên đấy.”

Bạch Lộ: "…”

Cô ấy thật sự quên mất, nhiệm vụ của bọn họ không chỉ là hái đào thật, mà còn hãm hại khách mời.

“Không phải cô quên thật chứ?” Tô Chi ngạc nhiên nói: "Đúng lúc gặp phải, bây giờ các cô hái sáu cân đào trả lại cho chúng tôi là được rồi. Nếu không biết hái, tôi có thể dạy cho cô, có điều cần phí dạy học.”

Cô nói vô cùng chân thành, hoàn toàn không có ý tứ chiếm lợi gì cả.

Bạch Lộ: "…”

Cô ấy muốn ngốc luôn rồi, rốt cuộc ai tới hại ai?!

Cuối cùng, cô ấy thành công bị Tô Chi đưa vào bẫy, không chỉ hái sáu cân đào trả lại, còn hái thêm một cân đào và mua một tờ khăn giấy, không sai, chỉ một tờ, 1 tệ, thật ác quá!

*

Tô Chi, một thương nhân lòng dạ đen tối mang theo anh hai đi quanh vườn đào, không chỉ hái được rất nhiều quả vừa to vừa ngon, còn nhân tiện kiếm thêm tiền của khách mời, cảm giác này cực kỳ sướng.

Tô Quân Bạch còn muốn cùng em gái kiếm thêm tiền của Lục Úc, đợi đến lúc hái đào gặp bọn họ, thấy rằng Lục Úc hái không ít đào hơn mình.

“…”

Điều này liền k.ích thích anh phải quyết tâm vượt qua Lục Úc.

Tô Chi chẳng bao lâu phát hiện ra, sau khi gặp Lục Úc ở vườn đào, trạng thái của anh hai cô giống như tiêm máu gà vậy, tốc độ hái đào nhanh như lốc xoáy.

Tô Chi: "...”

Bị cái gì kích động vậy?

Qua một buổi chiều làm việc chăm chỉ, Tô Chi và Tô Quân Bạch đã thu hoạch được ba túi đào lớn.

Tô Chi ước tính một chút, chắc cũng được hai ba trăm cân.

Cô cảm thấy vẫn chưa đủ, nếu không phải hết thời gian cô còn có thể tiếp tục hái nữa.

“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”

Lúc nghe thấy tổ chương trình hô hoán, Tô Quân Bạch ngay lập tức tê liệt, anh chưa bao giờ nghiêm túc như vậy chỉ vì mấy đồng tiền hái đào.

Cảm giác này rất mới lạ, lại cực kỳ mệt, anh không muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa.

Tất nhiên, ngoại trừ cùng một chỗ với em gái.

Sau khi nghe tổ chương trình thông báo, những người khác cũng dừng động tác, mang theo thu hoạch của mình đi đến lối vào của vườn trái cây tập hợp.

“Tô Chi, cô làm sao hái được nhiều như này vậy?”

“Ba túi lớn, tốc độ tay nhanh quá.”

Mắt nhìn ra xa, chỉ có Tô Chi và Tô Quân Bạch hái được nhiều nhất, đầy ba túi lớn, trông có vẻ cực kỳ nặng.

Những người khác đều là một hai túi, không nhiều như bọn họ.

Trương Giản đã chuẩn bị sẵn dụng cụ cân đào, khi tổ chương trình nói đo lường, anh ta nghiệm thu thành quả lao động đưa cho các khách mời.

Đầu tiên là lấy của Tô Chi, bởi vì bọn họ gần nhau.

Sau khi cân xong, Trương Giản nói: "320 cân.”

Tô Chi gật đầu, cũng gần như những gì cô ước tính, giá thu hồi 1 tệ, vậy bọn họ có thể lấy được 320 tệ, đưa cho tổ chương trình 200 tệ, vẫn còn thừa 120 tệ, cộng với 22 tệ mà cô kiếm được, tổng cộng là 142 tệ.

Đủ để ăn mấy bữa Ma lạt thang rồi.

Bình luận.

“Hơn ba trăm cân, Tô Chi và Tiểu Bạch Hoa cũng mạnh quá rồi, vất vả rồi, ôm nè.”

“Tôi đã hái đào rồi, thật sự rất mệt, chứ đừng nói là hơn ba trăm cân.”

“Mạnh thật đấy, nhưng tôi cũng học được rất nhiều từ việc quan sát Tô Chi, chuẩn bị có thời gian đi hái đào theo cách mà cô ấy nói.”



Trương Giản tiếp tục cân đào của những nhóm khác, nhóm của Lục Úc tổng cộng 249 cân.

Tô Quân Bạch nghe thấy vậy thì cảm thấy rất đáng tiếc, anh nói: "Lục Úc, tôi cho cậu một cân nữa.”

Lục Úc liếc anh một cái, rồi đáp: "Thêm số 0 đằng sau thì tôi còn miễn cưỡng chấp nhận.”

“…” Tô Quân Bạch: "Nằm mơ đi.”

Những quả đào anh thật vất vả hái được mới không cho cậu ta.

Nhóm của Miêu Hoạ Hoạ tổng cộng thu được 186 cân, nhóm Điền An An thu được 169 cân, nhóm Dịch Kinh Hoà thu được 154 cân và nhóm Bạch Lộ thu được 60 cân, trở thành nhóm ít nhất trong tất cả.

Điền An An hỏi cô: "Sao chị hái được ít vậy?”

Bởi vì Bạch Lộ và Giang Thế Lâu tạm thời ở nhờ nhà của bọn họ, vì vậy vật dụng hàng ngày đều phải chuẩn bị hai phần.

Vốn tưởng rằng hai người họ có thể hái nhiều hơn chút để bù đắp chi phí, kết quả lại như này đây?

Bạch Lộ: "…”

Cái gì cũng không dám nói, bởi vì bọn họ tồn tại để gây hại cho khách mời.

Trương Giản cân xong đào, tổ chương trình ghi lại số đào mà mỗi nhóm thu được, rồi đưa tiền cho theo giá thu hồi là 1 tệ.

“Nhiệm vụ buổi chiều đến đây là kết thúc, mọi người có thể về nghỉ ngơi rồi.”

“Tuy rằng mặc kệ cơm tối, nhưng chúng tôi đã chuẩn bị phần thưởng cho hạng nhất, rau sạch, thịt tươi và gạo.”

“Những nhóm khách mời khác không có, tự mình kiếm đồ ăn.”

Tổ chương trình tuyên bố một cách tàn nhẫn xong, có nhân viên công tác đem một cái túi lớn đến, bên trong rất nhiều đồ vật.

Mọi người đâu biết rằng tổ chương trình lại có một chiêu này, sớm biết thì hái nhiều hơn chút rồi.

Bây giờ ngay cả cơm tối cũng không có.

Lục Úc hái đào cả một chiều, từ lâu đã đói bụng: "Đạo diễn, chỉ có hạng nhất được thưởng, có công bằng không?”

Đạo diễn: "Muốn công bằng, lần sau các cậu lấy hạng nhất đi.”

Lục Úc: "…”

Nhìn thấy Lục Úc chịu thua, Tô Quân Bạch vui vẻ, anh lại muốn kiếm tiền của Lục Úc: "Lục Úc, chúng tôi có rất nhiều đồ ăn, muốn thì lấy tiền mua.”

Lục Úc: "…”

Ha hả, không mua.

Tô Quân Bạch lại hỏi những người khác: "Các bạn có muốn mua không? Giá cả ưu đãi nha.”

Tô Chi càng ngày càng thích việc trong mắt anh hai chỉ có tiền, gật đầu một cách hợp tác: "Muốn mua thì nhanh lên nào, giá cả ưu đãi nha.”

Mọi người: "…”

Hai người các anh kiếm tiền kiếm đến nghiện rồi phải không?
Bình Luận (0)
Comment