Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 80

Tô Quân Bạch nghe thấy có tiếng động cách cửa phòng không xa, khi quay đầu nhìn qua thì không thấy ai.

“Có phải mình nghe nhầm không?”

Anh vừa đi vừa lẩm bẩm: "Muộn như vậy mà Chi Chi đã đi đâu? Gọi điện thoại cũng không nghe máy, sẽ không phải ra ngoài chơi rồi chứ?”

Phong cảnh cổ trấn buổi tối thực sự rất đẹp, hơn nữa tối nay sẽ tổ chức hoạt động bắn pháo hoa ở quảng trường, anh đến tìm em gái chính là muốn hỏi cô có muốn ra ngoài xem không.

Kết quả đã tìm một vòng đều không thấy ai.

“Miêu Hoạ Hoạ.”

“Chị nhìn thấy em gái em không?”

Miêu Hoạ Hoạ nghe thấy tiếng động liền đi ra kiểm tra, bị Tô Quân Bạch thẩm vấn, lắc lắc đầu: "Không thấy đâu, chị vừa mới đắp mặt nạ ở trong phòng.”

Cô ta nhìn thấy dáng vẻ rất sốt ruột của Tô Quân Bạch: "Sao vậy? Chi Chi không ở trong phòng sao?”

Tô Quân Bạch trả lời cô ta: "Không có, không biết đi đâu rồi, em tìm lại thử.”

Anh lại lấy điện thoại gọi điện, đi qua cửa đường thoát hiểm đi về phía thang máy.

Mà Tô Chi và Lục Úc đã trốn trong lối đi an toàn, lúc anh hai gọi điện đến, cô tắt tiếng, không trả lời.

Đợi anh hai đi qua bên kia, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Lục Úc chột dạ giống nhau, cô cười nói: "Chúng ta như vậy có giống yêu đương vụng trộm không?”

Lục Úc: "… Có lẽ.”

Lục Úc giống như bị nghẹn, vịn tường ho mấy tiếng.

Tô Chi a lên: "Làm sao thế? Thân thể của anh không thoải mái?”

Vừa rồi không phải vẫn còn tốt, sao nói thay đổi liền thay đổi.

“…” Lục Úc xua xua tay: "Không sao.”

Cái từ kia, có lẽ cô không cẩn thận nói thôi, hoặc là căn bản không hiểu ý nghĩa của yêu đương vụng trộm?

Anh nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của cô, quả nhiên là không hiểu.

“Không sao là tốt.” Tô Chi rút một tờ giấy đưa cho anh ấy: "Hôm nay anh vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm chút, em quay về trước.”

Vẫn không biết anh hai tìm cô có chuyện gì, cô phải trở về xem thử.

Ai biết cô vừa ra ngoài, liền nghe thấy có người gọi cô.

“Chi Chi.”

Tô Chi nghiêng đầu, phát hiện là anh hai rời đi rồi trở lại, ngay lập tức cô đóng cửa lối thoát hiểm.

“Anh.”

Cô ra dấu với Lục Úc, để anh tránh mặt chút.

Lục Úc cũng không biết ý nghĩa làm như vậy, anh ấy không sợ Tô Quân Bạch, nhưng nếu Tô Chi đã để tâm, vậy anh chỉ có thể tránh mặt chút.

Lại tiếp tục dựa vào góc tường.

Lục Úc: "…”

Yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài.

“Em ở đây làm gì vậy? Anh tìm em rất lâu rồi.” Tô Quân Bạch lo lắng nói: "Anh còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì?”

“Phi phi… trách anh không biết cách nói chuyện, em gái anh nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”

Tô Chi: "…”

Nể tình anh sửa lại kịp thời liền bỏ qua cho anh.

Tô Chi: "Em không ngủ được, ra ngoài đi dạo lung tung, anh tìm em có chuyện gì sao?”

Bây giờ đã hơn 8 giờ rồi, theo hành vi trước đây, anh hai không phải ở trong phòng luyện tập, thì chính là đang đắp mặt nạ.

Ra ngoài làm gì?

Nói về việc này, Tô Quân Bạch lấy điện thoại đưa cho cô xem: "Chi Chi, tối nay cổ trấn có một lễ pháo hoa, không phải em ngủ không được sao? Muốn đi xem không?”

Anh lật bức ảnh cho cô xem: "Em xem thử những pháo hoa này, cực kỳ đẹp.”

Hôm nay lúc đi mua sắm, em gái có vẻ rất hứng thú với cổ trấn, hơn nữa bây giờ anh có thời gian, khi không bận, có thể cùng em gái đi chơi nhiều nơi một chút.

Đến khi chương trình giải trí kết thúc, bọn họ sẽ bận rộn với công việc của riêng mình.

Hiếm có cơ hội thế này.

Đúng lúc Tô Chi cũng không có chuyện gì: "Vậy đi thôi, đi dạo xem.”

Tô Quân Bạch vui vẻ trả lời: "Được, đợi anh đi hoá trang một tý.”

Sau khi hai người rời đi, Lục Úc mới từ cửa lối an toàn đi ra, bây giờ thời gian còn sớm, anh cũng không ngủ được, nên ra ngoài đi dạo không?

Bởi vì Tô Quân Bạch tìm Tô Chi động tĩnh không nhỏ, vì vậy Miêu Hoạ Hoạ đặc biệt qua đây hỏi thăm bọn họ, được biết bọn họ sẽ đi xem lễ pháo hoa ở cổ trấn, cũng muốn đi theo.

“Chị cũng chưa từng xem, Chi Chi, chị đi cùng với bọn em, có được không?”

Tô Chi gật đầu: "Cũng được.”

Đi bao nhiêu người đều không quan trọng, chỉ cần đừng bị người đi đường nhận ra là được.

Cô không muốn chạy thục mạng trên đường.

Miêu Hoạ Hoạ mời: "Nguyệt Nguyệt có muốn đi không? Nghe nói pháo hoa vô cùng đẹp.”

Nếu không phải An Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh cô ta, cô ta rất ít khi chú ý đến cô gái trầm lặng và e dè này.

An Nguyệt Nguyệt rất muốn đi, nhưng cô ấy phải hỏi An Lan Giai.

“Em… Em hỏi bố thử.”

“Anh chị có thể đợi em không?”

Miêu Hoạ hoạ cười trả lời cô ấy: "Đương nhiên có thể, em đi đi, bọn chị đợi em ở phòng khách.”

An Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, xoay người liền đi về phía gian phòng của An Lan Giai.

Miêu Hoạ Hoạ cảm thán: "Tính cách của Nguyệt Nguyệt cũng ngoan ngoãn quá, còn vâng lời như thế.”

Tô Chi nói: "Có lúc tính cách tốt quá cũng không phải chuyện tốt gì.”

Nghĩ đến cảnh tượng mà cô nhìn thấy ở trong trường học, An Nguyệt Nguyệt chính là quá ngoan, mới bị những người kia bắt nạt.

Nếu là cô chắc chắn sẽ phản kháng.

Tô Quân Bạch đồng tình gật đầu: "Chi Chi nói đúng, làm người đừng tốt quá, nên xấu thì phải xấu.”

“Chi Chi, nếu sau này có người dám bắt nạt em, em cứ đánh đến chết, xảy ra chuyện gì anh chịu trách nhiệm.”

Tô Chi: "…”

Anh dạy trẻ con hư như thế?

Miêu Hoạ Hoạ: "…”

Không hổ là anh ruột nha?

*

An Nguyệt Nguyệt đứng ngoài phòng gõ cửa, âm thanh có quy luật, sau khi gõ hai lần sẽ tạm dừng, rồi gõ cửa lần nữa.

“Bố, con là Nguyệt Nguyệt, bố ngủ rồi sao?”

Khoảng 3 phút sau, An Lan Giai mới mở cửa phòng ra, nhìn thấy An Nguyệt Nguyệt ngoài cửa, nụ cười giả tạo ở khoé miệng cũng biến mất.

“Chuyện gì?”

Ông ta sáng tác ở phòng, mấy năm gần đây thiếu cảm hứng, bất kể như thế nào đều không thể làm ra bài hát tuyệt vời như trước.

Trên đất vứt rất nhiều viên giấy bỏ đi, trong lòng ông ta sốt ruột, lại buồn phiền, tâm trạng lúc này không hề tốt.

An Nguyệt Nguyệt được ông ta nhận nuôi sắp 10 năm rồi, đương nhiên biết rõ ông ta vui vẻ và tức giận là dáng vẻ gì.

Đối mặt với tâm trạng lúc này của ông ta có vẻ không được tốt, nội tâm của cô ấy có chút sợ sệt.

“Con…”

Giọng của An Lan Giai lạnh cứng: "Nói chuyện đừng lắp ba lắp bắp, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì thì nói mau đi.”

“Con biết rồi.” An Nguyệt Nguyệt bấm ngón tay: "Bố, con có thể đi xem pháo hoa cùng anh chị không ạ?”

Cô ấy lại thì thầm bổ sung một câu: "Một lần là được rồi.”

Cô ấy chưa từng nhìn thấy pháo hoa cỡ lớn ở hiện trường, bởi vì trong dịp Tết và ngày lễ, cô ấy và chị gái không được ra ngoài.

“Con đã quên trước khi chúng ta đến chương trình, con đã nói gì.” Tâm trạng của An Lan Giai chẳng hề tốt: "Con vào đây cho bố.”

Nội tâm của An Lan Giai mâu thuẫn, giọng nói mang theo run rẩy: "Bố, con không đi xem pháo hoa, con không đi mà.”

“Đừng để bố nói lần thứ hai.”

Nỗi sợ của An Nguyệt Nguyệt đối với An Lan Giai đã ăn sâu vào xương tuỷ, cô ấy muốn phản kháng, nhưng sự hèn nhát lâu dài khiến cho cô ấy nghe theo trong tiềm thức.

Cô ấy đi vào, cửa liền bị đóng lại.

An Nguyệt Nguyệt nhìn thấy giấy vụn bỏ đi đầy đất, trong tâm trí lại hiện ra lúc vừa được An Lan Giai nhận nuôi.

Cô ấy nghĩ rằng mình có thể có một gia đình tốt đẹp, nhưng mà không biết rằng đây là bắt đầu bước vào địa ngục.

*

“Sao Nguyệt Nguyệt còn chưa đến? Thầy An sẽ không cho em ấy đi chứ?”

Tô Chi và mấy người khác đã đợi ở phòng khách một lúc rồi, vẫn không thấy người xuống.

“Chúng ta đi lên xem thử.”

Theo mức độ mà An Lan Giai quan tâm An Nguyệt Nguyệt, cũng không thể nói chính xác.

“Vậy hai người đi, em đợi ở phòng khách.”

Tô Quân Bạch đang nghe điện thoại của Liên Phương, lại là bàn bạc chuyện công việc.

Tô Chi cùng Miêu Hoạ Hoạ đi thang máy lên, phòng của An Lan Giai ở phòng trong cùng cuối hành lang.

Hai người đi qua, Miêu Hoạ Hoạ dừng ở trước cửa: "Sao chị nghe thấy có tiếng khóc?”

Là tiếng khóc rất kiềm nén, rất đau khổ kia, nghe đứt quãng, không hẳn là rõ ràng lắm.

“Có.” Tô Chi cũng nghe thấy: "Có chút giống giọng của Nguyệt Nguyệt.”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Sắc mặt của Miêu Hoạ Hoạ đã thay đổi, cô ta đi lên gõ cửa: "Thầy An có ở trong không? Tôi là Miêu Hoạ Hoạ, tìm thầy có chút chuyện.”

Chưa được một lúc cửa liền mở ra, An Lan Giai đứng ở mặt cửa mang theo nụ cười: "Các cô có chuyện gì sao?”

Miêu Hoạ Hoạ sắp xếp lời nói: "Nguyệt Nguyệt vừa mới đến tìm tôi, là xảy ra chuyện gì rồi sao?”

An Lan Giai đứng ở cửa trực tiếp chặn cảnh tượng trong phòng, bọn họ không nhìn thấy bên trong được.

“Không có chuyện lớn gì, Nguyệt Nguyệt không cẩn thận ngã một phát, con bé này sợ đau nhất, bị va vào chạm đến thì sẽ khóc.” An Lan Giai cười nói: "Cảm ơn sự quan tâm của các cô, tôi an ủi con bé.”

“Vậy Nguyệt Nguyệt không có chuyện gì chứ?” Miêu Hoạ Hoạ: "Bọn tôi qua tìm em ấy đi xem pháo hoa cùng nhau, thầy An muốn đi chung không?”

“Tôi thì không đi rồi, hôm nay hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm chút.” An Lan Giai mỉm cười: "Nguyệt Nguyệt đập phải đầu gối, đi dạo không tiện, các cô đi chơi đi.”

Tô Chi hỏi: "Cần tìm bác sĩ xem thử không? Ngày mai còn có nhiệm vụ phải làm.”

Hình như ngày mai cũng không phải nhiệm vụ tốt gì.

“Không cần, vết bầm nhỏ, tôi có thể xử lý.” An Lan Giai nghiêng người hét to: "Nguyệt Nguyệt, ra ngoài nói tạm biệt với các chị.”

“Em không đi…mà, các chị đi xem đi, tạm biệt.”

An Nguyệt Nguyệt đi qua rất chậm, vành mắt đỏ hoe, giọng nói thanh nghẹn ngào, cổ họng có chút khàn.

“Thật sự không sao chứ?”

Khóc dữ dội như vậy, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.

An Nguyệt Nguyệt lắc đầu: "… Không sao.”

“Nguyệt Nguyệt chính là thích khóc, để các cô chê cười rồi.” An Lan Giai cười cười: "Lần sau có hoạt động lại kêu con bé, hôm nay nó đi không tiện.”

“Vậy tiếc quá.” Miêu Hoạ Hoạ: "Nguyệt Nguyệt, sau này đi đường cẩn thận một chút, vậy bọn chị đi trước.”

“Chi Chi, chúng ta đi thôi.”

Lúc lên thang máy, Tô Chi vẫn suy nghĩ chuyện vừa nãy, cô luôn cảm thấy giữa An Nguyệt Nguyệt và An Lan Giai có chút kỳ quái, cụ thể biểu hiện ở đâu, cô không nói rõ được.

Miêu Hoạ Hoạ đụng đụng cô: "Chi Chi, em nghĩ gì thế?”

Tô Chi nghiêng đầu hỏi cô ta: "Chị có cảm thấy cách cư xử của Nguyệt Nguyệt và thầy An có chút kỳ lạ không?”

“Kỳ lạ ở đâu?” Miêu Hoạ Hoạ nghĩ nghĩ: "Có phải em cũng cảm thấy thầy An bảo vệ Nguyệt Nguyệt quá mức không? Bố mẹ đều như vậy, mẹ của chị cũng luôn yêu thương và quan tâm chị.”

Tô Chi lắc lắc đầu: "Em không nói rõ được.”

Nếu thật sự bảo vệ quá mức, chuyện mà Nguyệt Nguyệt gặp phải ở trường học, ông ta làm bố sẽ không quan tâm sao?

Hai người đi xuống, Tô Quân Bạch hỏi: "Nguyệt Nguyệt đâu? Em ấy không đến sao?”

“Em ấy đập phải đầu gối, không tiện đi dạo, chúng ta đi.”

“Vậy đi thôi.” Tô Quân Bạch cảm thấy bớt một người đi theo cũng tốt.

Nhưng bọn họ vừa ra ngoài liền gặp phải Lục Úc, không ngờ anh cũng qua đây.

Thật phiền phức!

“Nhìn cái gì? Vũ Điểm ngủ không được, kêu tôi cùng em ấy ra ngoài đi dạo.” Lục Úc mặt không chút biểu cảm: "Ai biết cậu cũng ở đây?”

Lục Vũ Điểm: "…”

Cậu không phải, cậu không có, cậu chỉ muốn chơi game thôi? Anh à?

“Hừ, làm giống như ai muốn nhìn thấy cậu.” Tô Quân Bạch kéo em gái lên: "Chi Chi, chúng ta đi hướng bên này, không khí bên đó không tốt.”

Tô Chi: "…”

Vừa mới gặp nhau thì bọn họ như vậy, chính là tình huống sao Hoả đâm phải Trái Đất vậy, nếu như biết cô chơi với Lục Úc, không tránh tức giận đến bùng nổ.

Lục Úc: "…”

Có bệnh?

*

Lúc bọn họ đi dạo lễ pháo hoa của cảnh đêm cổ trấn, trên mạng xuất hiện hot search Weibo hôm nay Cực Hạn phát sóng trực tiếp gặp phải điều bất trắc.

#Cực Hạn phát sóng trực tiếp gặp chuyện#

#Cực Hạn Lục Úc bắt người#

#Cực Hạn Tô Chi đá bóng#

#Cực Hạn Thi Bách Thuỷ bị thương#

#Cực Hạn Tô Quân Bạch kinh ngạc đến phát ngốc#

Liên quan đến Weibo của bọn họ tất cả đều trên bảng hot search, bởi vì tiêu đề thú vị, rất nhiều cư dân mạng bị thu hút vào.

“Leo xong tất cả tầng lầu, chỉ muốn nói một câu, tất cả con người của Cực Hạn đều rất ngầu!”

“Thật là ngầu quá, tay không đánh nhau với lưu manh cầm dao, con trai Úc nhà tôi đánh nhau thật sự quá đẹp trai.”

“Tôi rất thích Chi Chi! Cô ấy quá giỏi, một quả bóng hạ gục người đàn ông, sức hấp dẫn của bạn trai quá cao, tôi rất yêu Chi Chi.”

“Ông xã của nhà tôi còn bị thương nữa hu hu hu, hi vọng anh ấy dưỡng thương thật tốt, đừng xảy ra chuyện.”

“Biểu cảm kinh ngạc đến phát ngốc của hoa trắng nhỏ cũng đáng yêu quá đi, ha ha ha, tôi đã chụp hình rồi.”

“An An của chúng tôi cũng rất giỏi nhé, cô ấy cũng bị thương rồi.”

“Nếu không phải cô ta đi qua làm cho ông xã nhà tôi lơ đãng, ông xã tôi cũng sẽ không bị thương emmm.”

“Cừ thật, Cực Hạn đây là phát tài rồi sao? Phá nhiều hot search như vậy?”

“Cực Hạn đây là nằm ở bảng hot search rồi sao?”

“Cái gì hả? Mọi người đều đang quan tâm sự kiện bắt cóc trẻ em hôm nay, chờ đợi một kết quả.”



Mấy vị khách mời leo lên hot search, bắt đầu từ buổi tối số fan hâm mộ hậu trường lập tức điên cuồng tăng lên, bởi vì sự tích anh hùng của bọn họ, còn nhận được sự tuyên dương của cảnh sát Bắc Kinh.

Nhưng cũng càng khơi dậy đề tài của cư dân mạng hơn, còn có tâm tình muốn sùng bái anh hùng.

Điền An An không ở trong số đó, cô ta nhìn mức độ chủ đề của vài người trên hot search, trong lòng vô cùng khó chịu.

Rõ ràng là cô ta phát hiện hành vi trái luật của bọn buôn người, cũng là cô ta ngăn cản hắn chạy trốn, tại sao không tuyên dương cô ta, đến cả hot search cũng không lên, rõ ràng tất cả những thứ này phải là của cô ta!

“An An, cháu làm sao vậy?”

Thi Bách Thuỷ băng bó xong cánh tay, lúc quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt của Điền An An u ám đáng sợ.

“Không sao.” Điền An An cười gượng gạo: "Chú, chú băng bó xong rồi.”

Cô cất điện thoại, trên mặt mang theo nụ cười.

“Xong rồi.” Thi Bách Thuỷ gật đầu: "Sau này đừng bồng bột như vậy, có chuyện gì thì tìm chú giải quyết.”

Cô ta có lẽ yếu đuối hơn mẹ cô ta, cũng cần được người ta bảo vệ hơn.

“Cháu biết rồi, xin lỗi, chú.” Điền An An nói như vậy, nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy hot search, khó chịu muốn khóc ra.

Thi Bách Thuỷ an ủi: "Không cần xin lỗi, lần sau chú ý.”

Điền An An ngoan ngoãn gật đầu, Thi Bách Thuỷ quá tốt với cô ta, cô ta rất sợ mất đi.

“Chú, sau này chú kết hôn rồi có con, vẫn sẽ tốt với cháu chứ?”

“Nghĩ cái gì vậy chứ, vẫn vậy.”

Thi Bách Thuỷ có kết hôn hay không còn chưa chắc chắn, ngoài đã từng thích mẹ của Điền An An lúc trẻ tuổi ra, anh ta rất khó đi thích người khác nữa.

Thỉnh thoảng nhìn thấy Điền An An sẽ nhớ đến mẹ, rất hối hận lúc đó đã buông tay.

Vì vậy anh ta đã đem toàn bộ nỗi nhớ đối với mẹ cô chuyển lên người cô ta, bù đắp sự bỏ lỡ của năm đó.

Điền An An nhận được lời hứa, mới yên tâm: "Chú, cháu cũng sẽ tốt với chú.”

Nếu không thể giữ mối quan hệ tốt với người khác, cô ta cũng chỉ có Thi Bách Thuỷ.

*

Bởi vì liên quan đến hot search bùng nổ, rất nhiều doanh nhân tìm đến hợp tác, có một phần là tìm Tô Chi hợp tác lượng công việc, sắp bắt kịp Tô Quân Bạch rồi.

Ngày này Liên Phương nhận điện thoại nhận đến chùn cả tay, rất nhiều doanh nhân mà bọn họ muốn hợp tác trước đây đều tìm đến.

Bây giờ bọn họ đã trở thành bên có thể lựa chọn, sau khi anh ta tìm Tô Quân Bạch thương lượng, đã chọn rất nhiều hợp đồng quảng cáo tốt cho anh, hoạt động thương mại, phim truyền hình, điện ảnh.

Anh ta còn muốn hỏi thử Tô Chi, nhưng mà Tô Quân Bạch nhắc nhở anh ta: "Đừng kéo em gái tôi làm việc, bây giờ em ấy là học sinh, phải chăm chỉ học hành, tôi có thể kiếm tiền nuôi em ấy.”

Liên Phương trưng vẻ mặt đau đớn: "…”

Rõ ràng có lưu lượng truy cập hàng đầu, chi khí sao Bắc Đẩu bạo hồng, tại sao đều không để tâm?

Loại hình này của em gái Tô Chi cũng rất được ưa chuộng trong giới giải trí, hơn nữa bây giờ tóc của cô mọc rất nhiều, làm nhạt đi khí khái anh hùng trên người cô, cả người có một chút nữ tính.

So với lần gặp đầu thì cô của bây giờ càng thông minh và xinh đẹp hơn.

Nếu em gái đã vào giới giải trí, ngày nào đó trong tương lai chắc chắn có thể vượt qua Tiểu Bạch.

Liên Phương: "…”

Không được nghĩ, vừa nghĩ liền đau lòng.



Gần đây Tô Chi cũng đang suy nghĩ về việc cắt tóc, cô về nhà đã hai ba tháng rồi, vẫn luôn bận rộn thay đổi cốt truyện, không nhớ tới việc cắt tóc.

Hôm nay gội đầu, mới cảm thấy tóc đã mọc dài như vậy rồi, có thể tết một bím tóc nhỏ phía sau.

Sau khi Tô Quân Bạch biết được, khuyên cô: "Chi Chi, em có thể suy nghĩ giữ lại tóc một chút, đừng vội cắt nhé.”

Anh vẫn còn nhớ lúc nhỏ em gái tết bím tóc thật cao có vẻ rất dễ thương, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, đáng yêu đến vỡ tung.

Tóc dài vẫn là phải cắt, Tô Chi không thích tóc quá dài, nhưng không phải bây giờ, bọn họ còn phải tiếp tục ghi hình chương trình đấy.

Sau khi có một ký ức đẹp ở cổ trấn, lại tiếp tục xuất phát đến điểm dừng tiếp theo.

Điểm dừng tiếp theo là núi Cửu Âm, cũng là một điểm tham quan du lịch vô cùng nổi tiếng, nhưng núi Cửu Âm rất cao rất cao, cực kỳ khó leo đến đỉnh.

Ngoại trừ những thanh niên sẵn lòng thử sức ra, về cơ bản người có tuổi đều leo giữa chừng đã bỏ cuộc rồi.

Chỉ leo lên đỉnh núi thì phải mất thời gian rất lâu, vừa đi vừa về, một ngày đã trôi qua rồi.

Tô Chi đã từng nghe nói núi Cửu Âm, bạn học trước đây đã đi chơi, núi rất cao, toàn bộ là bậc tam cấp, cơ bản leo được một nửa thì leo không được nữa, rất mệt nhọc.

Nhưng mà nhiệm vụ hôm nay của bọn họ là leo lên đỉnh núi chụp ảnh check-in.

Đạo diễn vẫn đang tuyên bố nhiệm vụ.

“Chuyến du lịch mới sắp bắt đầu, tin rằng mọi người nhất định rất mong chờ, tôi cũng rất mong chờ.”

“Địa phương dừng tiếp theo mà chúng ta phải đi là núi Cửu Âm, đây là một điểm tham quan du lịch vô cùng nổi tiếng, mỗi năm có hàng ngàn hàng vạn người đến du lịch.”

“Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chính là leo lên đỉnh núi, viết ra “đã ở đây” trên bảng thông báo, check-in và chụp hình rồi đăng lên Weibo.”

“Hôm nay chỉ có một nhiệm vụ lên đỉnh này, cần các bạn tìm manh mối để lấy được cơm trưa, có bữa ăn bình thường, cũng có yến tiệc xa xỉ, xem thử vận may của chính các bạn.”

“Thời gian nhiệm vụ kéo dài đến 7 giờ tối, mong đợi biểu hiện của mọi người.”

Mấy bị khách mời có mặt đều đã nghe nói về núi Cửu Âm, tổ chương trình làm gì đó để bọn họ leo lên đỉnh núi, bậc thềm vừa cao lại vừa nhiều, leo lên trên chắc chắn sẽ phế hai chân.

Bình luận.

“Trời ơi trời ơi trời ơi! Leo đỉnh núi của núi Cửu Âm, tôi cảm thấy đây là đạo diễn đang báo thù trước đó.”

“Cái này khó quá, trước đó tôi từng leo, leo lên cơ bản cũng phế cả người luôn, mất rất nhiều ngày mới trở lại bình thường.”

“Mặc dù tôi chưa từng đi, nhưng tôi đã thấy bức ảnh người khác đăng trên Weibo, bậc thềm kia đúng là nhiều thật.”

“Tôi đã lo lắng cho anh ấy, hoa trắng nhỏ thật sự có thể sao?”

“Lần này đạo diễn tàn nhẫn quá đi!”



Tô Quân Bạch cảm thấy hôm nay nên bỏ đi: "Đạo diễn, hôm nay chơi lớn như vậy sao?”

Miêu Hoạ Hoạ gật gật đầu: "Đúng đấy, mặc dù phong cảnh của núi Cửu Âm rất đẹp, nhưng mà leo lên rất khó.”

Điền An An nghĩ chủ ý: "Giảm bớt nhiệm vụ leo đến một nửa có được không?”

Đạo diễn: "…”

Nghĩ cái gì thế?

Leo núi chính là phải lên đỉnh mới thú vị, leo nửa chừng có gì thú vị?

“Không được, nhiệm vụ chính là leo lên đỉnh, thành viên trong nhóm leo lên đỉnh đầu tiên, tổ chương trình sẽ có phần thưởng bổ sung.”

Khi đạo diễn nói chuyện thì giọng điệu nhẹ nhàng, tất nhiên ông ta nhẹ nhàng rồi, ông ta lại không cần đi leo núi, ở dưới chân núi theo dõi video phát sóng trực tiếp, điều khiển mọi mặt.

Xe buýt lớn chạy mất hai giờ thì đã đến đích.

Thời tiết hôm nay rất tốt, rất nhiều người đến dạo chơi.

Một nhóm người bọn họ vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, rất nhiều người nhận ra bọn họ, hét lên tên của bọn họ, lấy điện thoại ra chụp hình.

Những khách mời khác cũng tàm tạm, ít nhiều gì cũng muốn biểu hiện tốt hơn một chút ở trước mặt công chúng.

Đạo diễn chỉ huy những người khác dựng máy quay phim, chuẩn bị xem phát sóng trực tiếp ở đây, nhìn bọn họ leo lên đỉnh núi.

Sau khi Tô Quân Bạch nhìn thấy, ồ một tiếng vô cùng kinh ngạc: "Nơi này thú vị như vậy, đạo diễn không đi sao?”

Đạo diễn: "…”

Ông ta đi đứng không tiện, không đi.

Đạo diễn: "Chỗ này thú vị như vậy, chúc các cậu chơi vui vẻ.”

Tô Quân Bạch nói: "Một mình vui không bằng đông người vui vẻ, đạo diễn thật sự không cân nhắc đi cùng?”

Đạo diễn: "…”

Mau câm miệng! Cậu với chúng tôi là một nhóm!

Đạo diễn tàn nhẫn tuyên bố: "Bây giờ nhiệm vụ bắt đầu.”

Ông ta bảo nhân viên công tác đưa túi khí oxy cho bọn họ, đề phòng bọn họ bị thiếu oxy ở nơi trên cao, có thể sơ cứu.

Tô Quân Bạch nhún nhún vai: "Đạo diễn chả thú vị gì cả, không dám thử thách, vậy chúng ta đi thôi.”

Tô Chi đeo một cái balo, bên trong túi rất nhiều thứ cần cho việc leo núi, có thứ để ăn, sử dụng và uống, giữa đường chắc chắn sẽ khát.

“Xuất phát.”

Mọi người thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị lên đường, leo núi thực sự là một hoạt động tiêu hao thể lực, đặc biệt là lên dốc.

“Phong cảnh của núi Cửu Âm thực sự không tồi nha, Chi Chi, em xem bầu trời bên đó, đám mây kia có giống kẹo bông không?”

Tô Quân Bạch lấy điện thoại ra, vô cùng hào hứng nói: "Chi Chi, hai chúng ta chụp hình chung đi.”

Tô Chi không thích thú mấy, nhưng vẫn phối hợp chụp với anh, cô nói: "Anh đừng đi qua đi lại, một lát không đi lên nổi, em không chờ anh đâu.”

“Được rồi được rồi, tiếp tục leo núi.”

Tô Quân Bạch đã lấy những bức ảnh vừa chụp làm một cái 9 lưới vuông, bức ảnh của anh và em gái đặt ở vị trí chính giữa, những bức ảnh khác đều là ảnh phong cảnh tuyệt đẹp.

“Du ngoạn núi Cửu Âm với em gái, thật đẹp.”

Fan hoa trắng nhỏ rất nhanh bắt kịp qua đây, tất cả đều là nhan sắc cao, vội vàng lưu ảnh về bộ sưu tập, chồng không thường xuyên đăng Weibo, đây đúng là món ăn tinh thần của bọn họ.

Mới leo núi Cửu Âm được một phần năm, đã có khách mời kêu mệt rồi.

“Tôi không được rồi, tôi đi không nổi nữa, tôi phải nghỉ một lát.”

“Tôi cũng phải nghỉ ngơi, là ai đưa ra nhiệm vụ leo núi Cửu Âm này, muốn mệt chết chúng ta.”

Trong hàng ngũ nghỉ ngơi cũng có Tô Quân Bạch, hai chân của anh mỏi muốn chết, quả nhiên phải giữ lại thể lực.

“Chi Chi, nghỉ ngơi một chút.”

Tô Chi uống nước trước, lấy cái bánh ngọt nhỏ ngồi trên tảng đá từ từ ăn.

Hôm nay An Nguyệt Nguyệt cũng qua đây, cô nhìn qua, phát hiện hôm nay trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt.

“Muốn ăn chút không?”

“… Cảm ơn.” An Nguyệt Nguyệt cười một cái: "Tôi không đói, không ăn đâu.”

“Chân không sao chứ?”

“Không sao.”

“Ồ, vậy thì tốt.”

Tô Chi quay lại, đối mắt với ánh mắt oán hận thầm kín của anh hai: "Anh mệt quá, rất đói, chân rất mỏi.”

Tô Chi: "…”

“Em biết rồi, em sẽ nói với anh Liên, để anh ấy tăng cường tập luyện đối với anh.”

Tô Quân Bạch: "???”

Không!

Từ chối!

Tại sao không phải là quan tâm anh!

Cái này không giống với anh dự tính!
Bình Luận (0)
Comment