Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân (Dịch Full)

Chương 115 - Chương 115: Chương 115

Chương 115: Chương 115 Chương 115: Chương 115Chương 115: Chương 115

Hiện tại, mặc dù Lâm Trình chưa nổi tiếng lắm, nhưng do nhiệt độ của chương trình, anh đã có chút xíu nhân khí, vì vậy nên cũng có một số nhãn hàng tìm đến.

"Tổng cộng có bốn công ty, một công ty đại diện cho sản phẩm chăm sóc sức khỏe, tôi đã tra cứu trên mạng về sản phẩm chăm sóc sức khỏe của công ty đó, đánh giá không tốt, cho nên tôi đã từ chối."

"Còn lại ba công ty, công ty đầu tiên đại diện cho một trung tâm đào tạo trí tuệ trẻ em, công ty thứ hai là đại diện cho một loại đồ uống acid lactic của thương hiệu "Vị nhiều hơn”, cuối cùng là đại diện cho một công ty thương mại điện tử sản phẩm gia dụng."

"Có một số người mới cũng đang cạnh tranh nhãn hàng "Vị nhiêu hơn”, không chắc cuối cùng có thể ký được hợp đồng, nhưng tôi nghĩ công ty đầu tiên và công ty cuối cùng đều không tồi..."

Trân Vũ phân tích.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Trình vang lên - số điện thoại trên màn hình hiển thị chính là số điện thoại mà anh đã đưa cho Lâm Mạt Mạt.

Lâm Trình dùng ánh mắt ra hiệu Trân Vũ dừng lại một chút, cúi đầu nhấc máy.

Sau khi nhấc máy, giọng nói của bé truyên tới.

"Ba ba...".

Trong giọng nói của Lâm Mạt Mạt còn mang theo chút sợ hãi và cả tiếng khóc, trái tim Lâm Trình đột nhiên ngừng đập một chút.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Trình vội vàng hỏi.

Ở đầu dây bên kia điện thoại, Lâm Mạt Mạt chỉ khẽ nói vài tiếng, hoàn toàn không thể nghe được bé đang nói gì.

Ánh mắt của Lâm Trình trở nên nghiêm túc, sau đó anh hỏi: "Có phải không tiện nói chuyện không?”

"Nếu phải, thì gõ vào điện thoại một cái, nếu không, thì gõ hai cái."

Lâm Mạt Mạt gõ vào điện thoại một cái.

"Có phải đang gặp rắc rối hay nguy hiểm không?" Lâm Trình hỏi tiếp.

Lâm Mạt Mạt lại gõ điện thoại thêm một cái.

Lâm Trình cau mày sâu hơn, sau đó anh tiếp tục hỏi: "Có biết mình đang ở đâu không?”

Lần này, Lâm Mạt Mạt gõ vào điện thoại hai cái.

Bé không biết đây là đâu. Tối qua, bà Trương ở bên cạnh đột nhiên bị ngã, Lưu Thúy Phương và một số hàng xóm khác giúp đỡ đưa bà Trương đến bệnh viện, để lại Lâm Mạt Mạt ở nhà một mình.

Sau đó, Trương Tiểu Cường đến không nói lời nào đã kéo Lâm Mạt Mạt đứng lên.

Lâm Mạt Mạt bị Trương Tiểu Cường nhét vào trong một chiếc túi, xách ra khỏi nhà.

Vì miệng bị bịt lại, tay chân bị trói còn bị nhét vào túi, Lâm Mạt Mạt không thể nhìn thấy cảnh bên ngoài, bé chỉ có thể cảm nhận mình đã bị ném lên một tấm ván cứng.

Trong lúc lắc lư, Lâm Mạt Mạt mất sức, mất ý thức, cho đến khi bé tỉnh lại, bé đã ở trong một căn phòng xa lạ, căn phòng tối tăm, không thể nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh.

Lâm Mạt Mạt chỉ biết thỉnh thoảng sẽ có người vào, bật đèn điện thoại chiếu vào bé để xem, nhưng bé không hiểu người đó nói gì.

Bé chỉ có thể sợ hãi co rúc vào góc tường.

May mắn là chiếc điện thoại mà Lâm Trình đã cho bé vẫn được giấu trong túi nhỏ bên trong áo mà bà đã may, trong suốt quá trình đó, không ai phát hiện ra.

Nhân lúc không có ai trong phòng, Lâm Mạt Mạt lén lút gọi điện báo cảnh sát.

Đáng tiếc, trước khi lời hướng dẫn trong điện thoại được nói xong, đã có người bước vào phòng lần nữa, Lâm Mạt Mạt chỉ có thể giấu điện thoại lại.

Lần thứ hai, Lâm Mạt Mạt chợt nghĩ đến Lâm Trình, gọi vào số điện thoại đã được bé ghi nhớ trong đầu.

"Ba ba, con sợ..." Lâm Mạt Mạt nói nhỏ.

Nghe thấy giọng nói yếu đuối của bé. Lâm Trình càng cảm thấy lo lắng hơn.

"Đừng sợ, ba sẽ đến tìm con ngay lập tức." Lâm Trình trấn an.

"Điện thoại để im lặng, giấu đi, không được để bị phát hiện, đừng cắt máy." Lâm Trình nhắc nhở.

Lâm Mạt Mạt gõ nhẹ vào điện thoại một cái, cho thấy bé đã hiểu.

Lúc đó, tiếng cửa vang lên một tiếng "bốp", Lâm Mạt Mạt sợ hãi, trắng bệch, nhanh chóng giấu điện thoại đi. Người đến có thân hình cao lớn, cầm điện thoại chụp hình quanh căn phòng, cuối cùng tìm thấy vị trí của Lâm Mạt Mạt.

"Ồ, hóa ra trong căn phòng này còn có người."

Người đó nói, sau đó gọi Lâm Mạt Mạt: "Này! Nhóc, đến đây!"

Lâm Mạt Mạt không nhúc nhích, tiếp tục co rúm vào góc tường.

Người kia dường như đã mất kiên nhẫn, đi vào phòng, nắm lấy áo của Lâm Mạt Mạt, trực tiếp kéo bé ra khỏi phòng.

Lâm Mạt Mạt vùng vẫy, nhưng đáng tiếc bé không có sức. Rất nhanh, Lâm Mạt Mạt đã bị người đàn ông dẫn vào một căn phòng khác.
Bình Luận (0)
Comment