Chương 130: Chương 130
Chương 130: Chương 130Chương 130: Chương 130
"Không phải chúng ta nên đi quay chương trình sao?" Bây giờ lẽ ra họ nên nhanh chóng sắp xếp hành lý mới đúng chứ?
"Ăn trước đã, ăn xong rồi mới sắp xếp." Lâm Trình nói.
-Nhưng như vậy sẽ không kịp.'
"Sẽ kịp.
Nghe Lâm Trình nói vậy, Lâm Mạt Mạt nhíu mày, im lặng một lúc, sau đó nói: “Con có thể sắp xếp trước, sau đó trên đường đi lại ăn."
Dù có sự đảm bảo của Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt vẫn lo lắng sự chậm trễ của họ sẽ ảnh hưởng đến quá trình ghi hình.
Hai cha con nhìn nhau, dưới sự cố chấp của con gái, Lâm Trình cuối cùng cũng đầu hàng, thoả hiệp: "Vậy thì mau sắp xếp đi."
"Dại" Lâm Mạt Mạt cười vui vẻ nói.
Mặc dù vậy, Lâm Trình vẫn đưa một chiếc bánh bao đã hấp chín vào tay Lâm Mạt Mạt, rồi tự mình bắt đầu sắp xếp hành lý.
May mắn là, đồ của hai cha con không nhiều, Lâm Trình chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay đổi, Lâm Mạt Mạt cũng chỉ đem theo một vài bộ quân áo đặc biệt để mặc trong quá trình ghi hình do Từ Giai chuẩn bị trước đó.
Hai người sắp xếp xong, Lâm Trình gọi điện cho Trần Vũ, thông báo để hắn liên hệ với chương trình, bọn họ sẽ tiếp tục quay.
Sau khi Trần Vũ cúp máy, hắn nhăn mặt đau khổ: hắn vừa mới căng da đầu thông báo cho chương trình là bọn họ sẽ phải vi phạm hợp đồng, rút lui khỏi chương trình, bây giờ hắn lại phải thông báo với chương trình là bọn họ sẽ tiếp tục quay.
Cái này không phải chơi chương trình, mà là chơi hắn!
Vừa phun tào, hắn vừa gọi điện cho chương trình.
Trân Vũ vốn nghĩ việc này sẽ rất phức tạp, nhưng không ngờ, sau khi hắn giải thích ý muốn của mình, đạo diễn chính của chương trình không chỉ không tỏ ra không hài lòng mà còn cực kỳ lịch sự, nói là họ sẽ sắp xếp xe của chương trình đến đón hai cha con Lâm Trình, hơn nữa những việc còn lại chương trình cũng xử lý tốt.
So sánh với đối xử lạnh nhạt trước đó ở công ty và sự đối xử này, Trân Vũ cảm động đến rớt nước mắt.
Quả thật là sức mạnh của tư bản. ...
Bên này, xe của chương trình đã đến nơi ở của Lâm Trình, đón cha con hai người.
Ngồi trên chiếc xe quen thuộc của chương trình, tảng đá lớn trong lòng Lâm Mạt Mạt cuối cùng cũng rơi xuống.
Trên xe, Lâm Mạt Mạt có vẻ rất hào hứng.
Mặc dù suốt quãng đường đi Lâm Mạt Mạt không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngắm cảnh, nhưng hai chân của bé liên tục đong đưa, làm lộ ra tâm trạng vui vẻ của bé.
Ở bên cạnh, Lâm Trình nhìn thoáng qua Lâm Mạt Mạt.
Ban đầu Lâm Trình còn lo lắng chuyện sáng nay sẽ để lại bóng ma tâm lý cho Lâm Mạt Mạt, hoặc sẽ ảnh hưởng xấu đến tinh thân và tâm trạng của con, nhưng bây giờ, có vẻ như nỗi lo của anh là dư thừa.
Có lẽ là do ý thức tự bảo vệ và khả năng tự giải tỏa của trẻ con, hoặc có thể là vì Lâm Mạt Mạt đã trải qua quá nhiều chuyện không tốt từ bé, làm cho trong tiêm thức của bé học được cách tự giải tỏa, Lâm Mạt Mạt lúc này có vẻ như đã phục hồi lại sự tích cực đối với mọi chuyện giống trước kia.
"Chuẩn bị ghi hình chương trình, vui không?" Lâm Trình hỏi.
"Dạ dạ." Lâm Mạt Mạt gật đầu.
Nghĩ tới cái gì đó, Lâm Mạt Mạt động nhiên linh động nhíu mày.
"Sao vậy?" Lâm Trình hỏi.
"Con để quên công thức nấu ăn ở nhà...' Lâm Mạt Mạt vẻ mặt tiếc nuối nói.
Sau khi biết được là công việc tuần này của họ là làm chủ nhà hàng nhỏ, tối thứ Sáu vừa về nhà, Lâm Mạt Mạt đã đặc biệt tìm hiểu, còn hỏi hàng xóm cũng như các bà trên lầu, dưới lầu về một số món ăn đặc biệt của họ, còn đặc biệt ghi chú lại để mang đến chương trình.
Kết quả, do bị mang đi đột ngột, cặp sách của bé và cả quyển sổ đó đều để quên ở nhà.
"Con chỉ nhớ một số món, một số món phức tạp hơn thì con không thể nào nhớ được." Lâm Mạt Mạt nhỏ giọng nói.
Nhìn vào khuôn mặt tràn buồn râu của Lâm Mạt Mạt, Lâm Trình thấy hơi thương bé, nhưng cũng thấy có hơi buồn cười.
"Không sao, nhớ được bao nhiêu thì cứ làm bấy nhiêu." Lâm Trình an ủi, ánh mắt nhìn Lâm Mạt Mạt trở nên dịu dàng hơn một chút.
Xét đến vấn đề khả năng tiếp thu vấn đề của trẻ con, Lâm Trình không vội nói với Lâm Mạt Mạt anh là cha ruột của bé, tạm thời cũng chưa xem xét là có nên nói cho bé biết về thân thế của bé hay không.