Chương 145: Chương 145
Chương 145: Chương 145Chương 145: Chương 145
"Sao không ngủ?" Lâm Trình hỏi.
Lâm Mạt Mạt: 'Ừm..."
Đây là lân đầu tiên bé ngủ ở gác lửng, hơn nữa còn ở trong quán "nhà" mình, trải nghiệm mới mẻ này khiến Lâm Mạt Mạt cảm thấy thú vị, cho nên bé không thể ngủ được.
"Đi ngủ đi."
"Dạ...
Lâm Trình chỉnh đèn ngủ trên bàn đầu giường của Lâm Mạt Mạt tối đi để bé ngủ.
Trong khi đó, Lâm Trình lấy điện thoại ra xử lý một số việc khác.
Khi Lâm Trình hoàn thành xong công việc trên điện thoại, tắt máy, anh nhìn sang Lâm Mạt Mạt bên cạnh, phát hiện bé vẫn nằm yên trên giường mà thôi, vẫn chưa ngủ. Lúc này, một nửa cái đầu của Lâm Mạt Mạt đã chui vào chăn, đôi mắt to tròn vẫn mở sáng, thỉnh thoảng còn lén nhìn anh.
"Con có muốn nghe kể chuyện trước khi đi ngủ không?" Lâm Trình bất ngờ nói.
Vừa nói, Lâm Trình vừa lấy điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm.
Ba chú heo? Có vẻ hơi trẻ con.
Truyện cổ tích? Hình không phù hợp với độ tuổi của Lâm Mạt Mạt.
"Tam quốc diễn nghĩa”? Hình như hơi sớm.
Cuối cùng, sau một hồi tìm kiếm, Lâm Trình cuối cùng đã tìm thấy một cuốn "Tổng hợp truyện ngụ ngôn” để đọc cho Lâm Mạt Mạt.
Nhưng kết quả là khi Lâm Trình cúi đầu anh lại nhìn thấy vẻ mặt phản đối của bé.
"Không muốn." Lâm Mạt Mạt kiên định nói: bé đã lớn rồi, không còn phải nghe kể truyện trước khi đi ngủ nữa.
Lâm Trình thất bại trong việc trở thành một người 'cha”, có chút nản lòng: "..."
Trong phòng livestream, nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Trình như vậy, khán giả cười lớn:
[Ha ha ha, cười chết tôi rồi. |
[Vẻ mặt vừa rôi của Lâm Trình buồn cười quá. |
[Lâm Trình: Lần hiếm hoi muốn đóng vai người cha tốt, kết quả lại bị con gái từ chối. ]
[Thật tình thì khi Lâm Trình nói muốn kể chuyện cho Mạt Mạt, tôi đã trông mong, nhưng... không ngờ là sẽ như vậy. ]
Dù sao thì, cảnh ba kể chuyện ru con gái ngủ của Bạch Vũ Lâm rất đáng yêu, thậm chí còn lên hot search rất nhiêu lân. Nhưng không ai ngờ là, chuyện tương tự như vậy diễn ra ở nhà họ Lâm lại đi theo một hướng khác.
[Đoán đúng phần đầu không đoán được phần cuối. |...
Ở phía bên này.
Sau khi từ chối Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt vẫn mỉm cười ngọt ngào với anh, nói: 'Cảm ơn ba ba.ˆ
Lâm Mạt Mạt quay mặt đi, nhưng sau đó lại quay lại nhìn Lâm Trình.
"Ba ba, chúc ngủ ngon."
Sắc mặt Lâm Trình trở nên dịu dàng hơn, anh cũng nói: "Chúc con ngủ ngon."
Ngày livestream đầu tiên kết thúc. ...
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Trước khi Lâm Trình tỉnh dậy, Lâm Mạt Mạt đã bò dậy khỏi giường.
Lúc này, trong phòng livestream cũng đã có một số khán giả dậy sớm.
Khi nhìn thấy Lâm Mạt Mạt xuất hiện trên màn hình, mọi người đều hơi ngạc nhiên.
[Con bé sao lại thức dậy sớm thế?]
[Ở đây vẫn chưa sáng đâu. ]
[Ở đây cũng thế. ]
[Cô bé thức sớm để làm gì vậy?]
Trên màn hình livestream, mọi người nhìn thấy Lâm Mạt Mạt ngồi dậy khỏi giường, ngây ngốc một lúc, bé nói một câu rất nhỏ về phía Lâm Trình: "Ba ba, chào buổi sáng."
Sau đó, Lâm Mạt Mạt tự mình thay đồ, cẩn thận gấp chăn lại, sau đó nhẹ nhàng giống như không muốn đánh thức Lâm Trình, bé lặng lẽ rời khỏi gác lửng.
Lâm Mạt Mạt đến tầng dưới, lúc này ngoài trời vẫn chưa sáng.
Lâm Mạt Mạt đầu tiên là lấy đồ dùng vệ sinh, rửa mặt ở bồn rửa mặt cạnh cửa hàng.
Sau đó, bé lấy cái thau lớn trước đó đã dùng để làm vệ sinh ra.
Lâm Mạt Mạt dùng vải lau khô, từ trên xuống dưới, bé lau sạch quầy thu ngân và quầy nước, sau đó cẩn thận lau sạch bàn ghế trong cửa hàng, đặt giấy ăn lên từng bàn, sau đó đặt đũa đã được rửa sạch và khử trùng từ hôm qua vào hộp đựng đũa, sắp xếp gọn gàng lên bàn, sau đó là bảng tên bàn, hộp tăm...
Sắp xếp đồ trên bàn ngăn nắp gọn gàng, Lâm Mạt Mạt đặt túi rác vào từng thùng rác, đặt bên cạnh từng bàn.
Sau khi hoàn thành xong xuôi, cuối cùng, Lâm Mạt Mạt dùng nước lau sàn để lau sạch toàn bộ sàn nhà.
Trong phòng livestream rất yên tĩnh, cửa hàng cũng rất yên tĩnh. Trong suốt hơn một tiếng đồng hồ, trong cửa hàng nhỏ nhắn này, chỉ có một bóng dáng nhỏ nhắn làm việc cật lực, chăm chỉ và tận tâm.
Dù làm việc không ngừng, nhưng trên mặt Lâm Mạt Mạt vẫn hiện lên vẻ vui mừng mong đợi.
[Trời ạ, chăm chỉ quá đi... ]
[Cảm giác lúc dọn dẹp Lâm Mạt Mạt thật sự coi cửa hàng này như nhà của mình vậy ý.|
[Nhìn cô bứ chăm chú sắp xếp cửa hàng chuẩn bị khai trương, tôi cũng muốn mở một cửa hàng nhỏ. ]