Chương 149: Chương 149
Chương 149: Chương 149Chương 149: Chương 149
Lâm Mạt Mạt nghe xong, gật đầu nhưng vẫn thấy ba ba mình rất giỏi.
Sau sự "kích động" của nhóm khách đầu tiên, rất nhanh đã có thêm lượt khách hàng thứ hai.
Lâm Mạt Mạt vẫn giống như trước, giới thiệu và trực tiếp dẫn khách đến tủ đựng thực phẩm để họ gọi món.
Khác với lúc đầu còn e dè, lần này, vẻ mặt của Lâm Mạt Mạt rõ ràng tự tin hơn nhiều.
"Các món ăn trong tủ này đều là những món mới nhất, quý khách có thể chọn thứ mình thích, ba ba em biết làm tất cải" Lâm Mạt Mạt chỉ vào tủ đông, nói với khách, ngoài tự tin, nếu nghe kỹ còn có thể nghe ra ý tứ khoe khoang nữa.
Dáng vẻ của Lâm Mạt Mạt khiến cho khán giả trong phòng livestream cười như được mùa.
[Ha ha ha, mọi người có để ý vẻ mặt của Lâm Trình khi nghe Lâm Mạt Mạt nói câu đó không?]
[Lâm Mạt Mạt rất biết hố ba mình. ]
[Lâm Trình: Mặc dù tôi cũng rất vui mừng vì sự khẳng định của con gái, nhưng cái hố này sâu quá. |
[Nếu khách hàng chọn các món khó thì làm thế nào?]
Điều đáng mừng là, nguyên liệu mà bọn họ mua đều là những nguyên liệu thông thường, không có khách hàng nào chọn đồ ăn quá khó như là một bàn Mãn Hán toàn tịch hay phật nhảy tường.
Bàn khách hàng thứ hai cũng chỉ chọn một vài món ăn gia đình. ...
Sau bàn khách số hai, một số bàn khác cũng dần dần kéo đến.
Một buổi trưa trôi qua, cửa hàng nhỏ của Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt đã đón tổng cộng bảy bàn khách.
Vì con phố này không nằm ở trung tâm thành phố, buổi tối khách đến không nhiều, chỉ có hai bàn đến cửa hàng bọn họ.
Nhìn tủ lạnh vẫn còn lại khá nhiều nguyên liệu thực phẩm, Lâm Trình quyết định chế biến hết các nguyên liệu này, đóng gói thành hộp cơm mang đi.
Hộp cơm này có giá 10 tệ một phần, đã bán được rất nhiều hợp.
Sau bữa tối, Lâm Mạt Mạt ôm cuốn sổ sách nhỏ của bé, bên trái là điện thoại thu tiền, bên phải là tiền mặt, đang vui mừng tính tiền.
Trước khi Lâm Mạt Mạt tính được xem hôm nay bọn họ kiếm được bao nhiêu tiền, thì Lâm Trình đã đi tới, ngắt ngang bé. "Không cần tính nữa, để lát ba tính."
Nhìn Lâm Mạt Mạt vui vẻ như vậy, Lâm Trình không nỡ nói cho bé biết sự thật: Mặc dù Lâm Trình chưa từng mở nhà hàng nhỏ giống như vậy, nhưng dựa trên kinh nghiệm thu chi, có lẽ hôm nay bọn họ không kiếm được tiền, chỉ cần hòa vốn là tốt rồi.
"Thay quần áo, chúng ta ra ngoài." Lâm Trình nói tiếp.
Sau một ngày mở quán, hai người đã lập hẳn một danh sách mua đồ, bao gồm các gia vị cần bổ sung và một số vật phẩm tiêu hao trong cửa hàng. Lúc này, Lâm Trình định dẫn Lâm Mạt Mạt ra ngoài để mua đồ.
"Dạ." Nghe nói sẽ ra ngoài, Lâm Mạt Mạt phấn khích, lập tức cất tiền vào tủ.
Hai cha con đóng cửa hàng, ra ngoài.
Đến cửa, Lâm Mạt Mạt kéo góc áo Lâm Trình.
"Ba, chúng ta không đi xe à?" Lâm Mạt Mạt hỏi: bé luôn nhớ nhà của họ hiện giờ có một chiếc xe.
Nghe vậy, Lâm Trình nhìn chiếc xe minibus một cái, dứt khoát từ chối đề nghị của Lâm Mạt Mạt.
"Không xa, chúng ta đi bộ đi.' Lâm Trình nói.
Nếu không nhầm, chiếc xe đó là một cái hố: Chiếc xe đậu ở đó, không tạo thêm chi phí, nhưng một khi di chuyển, rất có thể sẽ tạo ra nhiêu chi phí khác, như chi phí sửa chữa, chi phí xe kéo hỏng giữa đường...
Sau hai lần được trải qua kinh nghiệm "sinh tôn trước đó, hai cha con đã tự tin đi đến chợ bán sỉ lớn nhất thành phố C.
Trong chợ, hai người rất nhanh đã mua đủ các món được liệt kê trong danh sách.
Sau khi mua xong, Lâm Mạt Mạt nghĩ bọn họ sẽ lập tức về nhà, nhưng Lâm Trình lại tạm thời để những thứ đã mua ở một cửa hàng khác.
"Ba ba, chúng ta không về nhà à?" Lâm Mạt Mạt thắc mắc hỏi.
"Không gấp, chúng ta đến chỗ khác đã."
Lâm Trình đưa Lâm Mạt Mạt đến một trung tâm thương mại.
Đây là lần đầu tiên Lâm Mạt Mạt bước vào một trung tâm thương mại lớn như vậy.
Nơi này rộng lớn và sáng sủa, thậm chí sàn nhà cũng phản chiếu ánh sáng, khiến Lâm Mạt Mạt cảm thấy hơi không quen.
Có lẽ là vì hôm nay không phải cuối tuần, hoặc vì đối tượng khách hàng khác nhau, hiện tại, số lượng khách hàng trong trung tâm thương mại rất ít.
Hai cha con đi trong trung tâm thương sắm, càng trở nên rõ ràng hơn.
Điều này càng làm Lâm Mạt Mạt trở nên căng thẳng nhiều hơn. Lâm Mạt Mạt bước nhanh, theo kịp bước chân của Lâm Trình, theo bản năng nắm chặt góc áo Lâm Trình.