Chương 152: Chương 152
Chương 152: Chương 152Chương 152: Chương 152
Tuy nhiên, nhìn Lâm Mạt Mạt quyết tâm muốn đi ra ngoài như vậy, Lâm Trình vẫn theo bé rời khỏi cửa hàng này.
Nhìn hai cha con đi xa, hai nhân viên ngơ ngác.
“Chuyện gì vậy?”
"Không phải đã thử rất hợp rồi sao, sao lại không mua nữa?"
"Đúng vậy, những bộ quân áo mà cô bé đã thử trông rất đẹp mài!" Nhân viên tóc dài nói: Cô ấy ở bên cạnh nhìn thiếu chút nữa đã nhịn không được mà muốn hớt tay trên mua tất cả về cho cháu gái mình.
"Không hiểu..." Nhân viên tóc ngắn nhìn hình ảnh hai ba con rời đi, thầm nói, đúng lúc này, cô ấy chợt nhớ ra gì đó, hai mắt sáng lên.
"Mình nhớ rồi!"
"Nhớ cái gì?" Nhân viên tóc dài hỏi.
"Hai cha con vừa rồi đó! Hình như là một cặp cha con minh tinh trong "cuộc sống với ba ba”!" Nhân viên tóc ngắn phấn khích nói, sau đó tự mình nói: "Mình đã nói sao lại có chút quen mắt..."
"Thật à?"
"Chính xác luôn, hình như gọi là Lâm Trình, cuối tuần trước mình không có xem đoạn của bịn họ, nhưng lúc xem Đoạn Bắc thì có nhìn thoáng qua một lần."
Lâm Trình không nổi tiếng, nhưng cùng với sự nổi tiếng ngày càng tăng của "cuộc sống với ba ba", số người biết đến Lâm Trình cũng nhiều hơn.
"Hơn nữa vừa rồi mình không để ý, ở phía xa hình như là người quay phim đi cùng họ."
"Vậy thì khó trách, lúc này họ có thể đang ghi hình chương trình, có lẽ họ đến đây làm nhiệm vụ gì đó? Hoặc tình cờ ghé qua cửa hàng của chúng ta? Nhưng không tiện mua đồ."
"Cậu nói như vậy, mình cũng nghĩ như vậy." Nhân viên tóc ngắn gật đầu.
Hai người đã tìm cho hành động thử quần áo của Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt nhưng sau đó lại rời đi một lời lý giải hợp lý.
"Nhưng mà, Lâm Trình thực sự rất đẹp trai nhỉ"
"Đúng đó, người nổi tiếng đều đẹp như vậy à?"...
Hai người đang nói chuyện, lúc này, một người khác lại đi vào cửa hàng.
"Quý khách, xin chào buổi tối, ngài là... xin hỏi có cần gì không?"
Không biết có phải là người của chương trình không? Hai nhân viên thâm nghĩ trong lòng.
Lúc này, chỉ thấy Vương Vũ lấy ra một thẻ ngân hàng đưa cho hai người, trực tiếp nói: "Những bộ quần áo mà khách hàng vừa rồi mới thử xong, làm ơn đóng gói lại giúp tôi."
Hôm nay vốn Vương Vũ đến đây chỉ để đưa một số tài liệu để nhờ Lâm Trình ký, kết quả vừa xong thì nhận được tin nhắn của Lâm Trình bảo anh ta vào đây mua hết những bộ quân áo mà Lâm Mạt Mạt đã thử.
Trong phòng điều khiển chương trình, ông cụ Lâm không biết Vương Vũ đã đến mua những bộ quân áo đó, nhìn màn hình trực tiếp, thấy Lâm Mạt Mạt kéo Lâm Trình ra khỏi cửa hàng, ông cụ cũng trở nên khó hiểu.
"Tại sao lại đi rồi? Sao không mua quần áo?" Ông cụ Lâm lẩm bẩm, quay đầu nhìn Chu Minh đứng phía sau mình: "Tiểu Chu, mau đi cho người mua những bộ quần áo đó gửi về nhà đi."
"Vâng." Nghe ông cụ Lâm ra lệnh, Chu Minh gật đầu.
Chu Minh đi ra ngoài một lúc, nhanh chóng quay trở lại.
"Lão gia, những bộ quần áo đó, tôi nghe Vương Vũ nói, đại thiếu gia đã bảo anh ấy mua rồi."
Nghe vậy, ông cụ Lâm mới cảm thấy hài lòng, bĩu môi, lẩm bẩm: "Còn tạm được."
"Cuối cùng cũng có chút dáng vẻ người làm cha rồi..."
Ở bên đây, Lâm Trình bị Lâm Mạt Mạt kéo ra khỏi trung tâm thương mại.
"Sao vậy?" Lâm Trình dừng lại, hỏi Lâm Mạt Mạt.
"Không thích những bộ quần áo đó à?" Lâm Trình hỏi tiếp.
"Không phải...' Lâm Mạt Mạt lắc đầu rồi lại chu môi, nói với Lâm Trình: "Là những bộ đồ đó quá đắt..."
Lâm Mạt Mạt nói, lập tức bắt đầu phê phán Lâm Trình.
"Ba ba không nhìn giá gì hết, cái váy cổ vuông kia, một cái những 900 tệ!"
Hơn nữa đó còn chưa phải là bộ đồ đắt nhất mà bé đã thử. Những bộ đắt nhất còn lên đến hàng nghìn tệ.
"Không đáng chút nào.”
"Đủ tiền để chúng ta mua bánh bao trong một tuần..." Lâm Mạt Mạt tiếp tục vừa đi vừa phê phán.
Nhìn Lâm Mạt Mạt mê tiên như vậy, trên mặt còn tỏ vẻ "may là chạy nhanh không thì bị lừa rồi", Lâm Trình vừa buồn cười vừa cảm thấy đau đầu.
Nếu bé biết sau đó anh đã bảo Vương Vũ mua những bộ đồ đó về, có khi nào bé sẽ nói anh phá của không? Hai người đi qua khu phố chính, đến một con phố khác.
Khi đi qua chợ đêm, âm thanh từ loa lớn trên một cửa hàng liên tục phát ra thu hút sự chú ý của Lâm Mạt Mạt.
[Bán lỗ, bán lỗ, đồng giá 39 tệ]
[Xưởng xả kho, đồng giá chỉ 29 tệ]