Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân (Dịch Full)

Chương 194 - Chương 194: Chương 194

Chương 194: Chương 194 Chương 194: Chương 194Chương 194: Chương 194

"À2" Vẻ mặt Lâm Mạt Mạt đầy nghi vấn.

Lâm Mạt Mạt chuẩn bị hỏi tiếp thì, đám người đứng ở gần lối vào thành phố điện ảnh thu hút sự chú ý của bé.

Hình như nhóm người kia cũng để ý đến Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt, có người tinh mắt nhìn thấy tấm thẻ đi lại màu xám, có đánh dấu "D" trên cổ Lâm Mạt Mạt.

Những người đó tiến đến gân Lâm Trình, trong tay cầm một đống tờ rơi giống như tờ rơi quảng cáo ở ngoài đường.

"Anh em lạ mặt à, vừa mới đến đây tìm việc à? Nếu chưa tìm được đoàn phim phù hợp, thì xem qua của tôi đi." Một người trong số họ đưa tờ giấy trong tay mình cho Lâm Trình.

Đó là một mảnh giấy màu hồng khoảng một nửa tờ giấy A4, trên đó in đầy thông tin.

"Toàn bộ thông tin vê các đoàn phim trong thành phố điện ảnh này, địa điểm quay phim, lịch trình đều có đủ..."

Trước khi người nọ nói xong, những người khác cũng đưa ra những tờ giấy khác nhau vào tay Lâm Trình:

"Tôi có thông tin chi tiết về diễn viên quần chúng này, điều kiện và phúc lợi, thời gian ghi hình đều có, không chỉ có của đoàn phim loại 2,3, mà đoàn phim loại 1 cũng có trên này, 35 một bản, anh muốn tìm hiểu không?"

"Xem cái này của tôi, toàn bộ danh sách các đoàn phim cần hơn một trăm diễn viên quần chúng vào ngày mai, có cả thời gian, thông tin chính xác, 40 tệ một bản"...

Nhìn nhóm người đưa tờ rơi trước mặt, Lâm Trình khẽ nhíu mày, theo bản năng đẩy Lâm Mạt Mạt ra sau lưng để bảo vệ bé.

Có vẻ do trước đã trải qua quá nhiều tình huống ồn ào và hỗn loạn trong cuộc sống, nên Lâm Mạt Mạt không sợ bị nhóm người này đột nhiên áp sát.

Khi nghe những người đó nói về "thông tin đoàn phim", ánh mắt Lâm Mạt Mạt sáng lên, nhưng khi nghe nói tờ giấy này lại có giá ba, bốn mươi tệ, vẻ mặt hy vọng trên mặt Lâm Mạt Mạt lập tức tan biến.

Lâm Mạt Mạt nhíu mày kéo tay Lâm Trình, nói: "Ba ơi, chúng ta đi, không cần cái này."

Tuần này hai người chỉ có 150 tệ chỉ tiêu, nếu mua những tờ rơi này thì có thể sẽ đói chết đầu đường mất.

Lâm Trình đáp lại một tiếng, dẫn Lâm Mạt Mạt rời đi - anh cũng không định mua những thứ này.

Trên máy bay, Lâm Trình đọc lại tài liệu mà Trân Vũ đã gửi cho anh, mặc dù không phải đầy đủ, nhưng ít nhiều gì cũng có giá trị tham khảo. Thấy Lâm Trình rời đi, nhóm người kia vẫn không muốn buông tay, hét lên một tiếng: "Giá rẻ đó không? Tôi còn có 10 tệ, thông tin vê đoàn phim loại 3, cam đoan chính xác!"

"Bản điện tử giảm giá thêm 2 tệ."

Nghe những lời đối phương nói, Lâm Mạt Mạt không chần chừ lắc đầu tiếp tục đi với Lâm Trình. ...

Trên đường đi, vẫn còn nhiều người bán tờ rơi nhỏ như thế này, thinh thoảng cũng có những người mang theo thẻ đi lại mua những tờ rơi nhỏ này.

Cho đến khi cả hai cha con đi vào bên trong, số người bán tờ rơi nhỏ cuối cùng cũng ít đi.

So với ban ngày, thành phố điện ảnh vào ban đêm yên tĩnh hơn rất nhiều.

Hai người đi trên đường rất lâu. Vì đã tối nên không thể nhìn rõ cảnh quan xung quanh, cảm giác hào hứng ban đầu của Lâm Mạt Mạt đã dần bị mệt mỏi và cơn buồn ngủ thay thế.

"Mệt hả?" Lâm Trình cúi đầu hỏi.

Chỗ ở mà chương trình đã thuê cho nhóm Lâm Trình nằm ở phía tây của thành phố điện ảnh, để đi đến đó, bọn họ phải đi qua một nửa thành phố này.

Quãng đường này không gân.

Nghe thấy tiếng nói của Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt giật mình tỉnh táo hơn một chút, theo bản năng lắc đầu nói: "Không mệt."

Nhưng mà, nhìn những bước chân nặng nề của Lâm Mạt Mạt, câu nói "không mệt” của bé không có chút sức thuyết phục.

Lâm Trình tạm thời để hành lý của hai người xuống, khom người chuẩn bị bế Lâm Mạt Mạt lên lưng.

Đúng lúc này, Lâm Mạt Mạt đột nhiên nhìn về một hướng nào đó, đôi mắt lờ mờ đã bị buồn ngủ che phủ lập tức sáng lên.

"Ba ơi, bên kia có tờ giấy nhỏ mà những người trước đó đã bán kìa!" Lâm Mạt Mạt nói.

Không chờ Lâm Trình nói gì, Lâm Mạt Mạt đã chạy về phía đó.

Bên cạnh một chiếc ghế bên đường, Lâm Mạt Mạt tìm thấy tờ giấy màu, nhìn xung quanh để xác nhận là không ai muốn tờ giấy này, bé mới nhặt lên.

Tờ giấy này giống hệt như những gì những người kia đã bán.

Lâm Mạt Mạt quay trở lại, khuôn mặt vui vẻ, đưa tờ giấy cho Lâm Trình: "Ba, nhìn nè, nó giống y hệt!"
Bình Luận (0)
Comment