Chương 282: Chương 282
Chương 282: Chương 282Chương 282: Chương 282
"Đây là thông tin thu thập được.' Trợ lý Tiểu Ngô nói, đưa một phần thông tin cho Lâm Trình.
Trong khu vực làng Đại Phong và cả khu lân cận có tổng cộng bốn trường học ở. Ngoài ra những học sinh ở những thôn lân cận cũng đến học, nên tổng cộng có khoảng 700 học sinh đang theo học tại bốn trường này.
"Chúng tôi đã nói chuyện với nhà trường về việc cung cấp nguyên liệu cho bữa trưa của học sinh. Ủy ban thôn Đại Phong nghe được tin đã rất quan tâm nên đã gọi hiệu trưởng của mấy trường kia lại, dự định ngồi lại với nhau để bàn bạc kỹ hơn.' Trợ lý Tiểu Ngô nói.
Lâm Trình nghe vậy gật đầu hỏi: "Đã định thời gian chưa?”
"Ba giờ rưỡi chiều nay, tại ủy ban thôn Đại Phong."
Lâm Trình gật đầu liếc nhìn đồng hồ, nói với Hứa Dịch đang đứng bên cạnh: "Thu xếp rồi chuẩn bị đi."
"Được."
Sau khi Hứa Dịch rời đi, Lâm Trình nhìn Lâm Mạt Mạt đang hăng hái phụ giúp thu dọn đồng ruộng, gọi: "Mạt Mạt."
Lâm Mặt Mạt không đáp.
Lâm Trình nâng giọng lớn hơn, gọi lại lần nữa: "Lâm Mạt Mạt."
"Hả? Sao vậy? Ba." Nghe thấy Lâm Trình gọi mình, Lâm Mạt Mạt đáp lời nhưng công việc trên tay bé vẫn không dừng lại.
"Ba đi ủy ban thôn, con có muốn đi cùng ba không?” Lâm Trình hỏi.
"Hả? Nhưng con còn rất nhiều việc chưa làm xong." Sắc mặt Lâm Mạt Mạt "lo lắng" nói.
[Haha, tôi thấy hình như Mạt Mạt không có thời gian để ý đến Lâm Trình. ]
[Tôi cá là một gói khoai tây chiên ớt. Chắc chắn Mạt Mạt còn không nghe kỹ những gì ba bé nói nữa kìa. ]
[Mạt Mạt lúc này hẳn muốn nói là: "Phiền quá, con đang bận, đừng làm phiền con. ]...
Bên này, Lâm-không ai quan tâm-Trình: ”...'
Thấy dáng vẻ Lâm Mạt Mạt hưng phấn không muốn rời đi, Lâm Thành đành phải mở miệng nói: "Vậy con ở đây đi."
"Chú ý an toàn, đừng chạy xa, có chuyện gì thì tìm chú Tiểu Dương." Lâm Trình cẩn thận dặn dò.
"Dạ được ạ.' Lâm Trình lại nhìn trợ lý Tiểu Dương đứng cạnh nói: "Giúp tôi trông chừng con bé."
"Được, ông chủ đừng lo lắng." Trợ lý Tiểu Dương trả lời.
Lâm Trình mang theo Hứa Dịch và trợ lý Tiểu Ngô rời đi.
Ba người họ nhanh chóng đến ủy ban thôn Đại Phong.
Trong phòng hội nghị, vừa thấy Lâm Trình đi tới, mấy thành viên thôn ủy lập tức mỉm cười thân thiện.
"Chào ngài, Lâm tổng, cảm ơn ngài đã tặng dụng cụ thể thao cho trường chúng tôi." Những người của ủy ban thôn vừa đến đã kéo Lâm Trình lại để cảm ơn anh.
"Tôi là Đinh Kiên Bỉnh, phó chủ tịch ủy ban thôn Đại Phong, phụ trách mảng quản lý trường học trong thôn, đây là Diêu Hà còn đây là Vạn Bằng Cừ, mấy đồng chí này cũng phụ trách bên mảng này. Ngoài ra, bốn người này là hiệu trưởng của bốn trường...' Chủ nhiệm Đinh phụ trách giới thiệu nói.
Lâm Trình bắt tay với những người này, chào hỏi.
Sau đó, mọi người ngồi xuống, bắt đầu cuộc họp.
"Nông trường của chúng tôi dự định cung cấp nguyên liệu cho bữa ăn của học sinh ở trường." Lâm Trình mở lời, nói.
"Tôi đã nghe giáo viên ở trường nói rồi." Chủ nhiệm Đinh gật đầu nói.
Lâm Trình nói tiếp: "Hiện tại, nông trường có ba trăm mẫu đất canh tác, theo kế hoạch, tất cả sẽ được đưa vào trồng trọt, sản lượng có thể đáp ứng nguồn cung cấp thực phẩm cho bữa ăn cho học sinh của bốn trường học ở thôn Đại Phong."
"Đây là giấy phép kinh doanh và các giấy phép liên quan mà nông trường có được. Ngoài ra đây là các mẫu rau được thu hoạch từ ruộng ngày hôm nay, cùng với một số báo cáo kiểm tra." Lâm Trình bảo Hứa Dịch để tất cả các tài liệu đã chuẩn bị trước mặt mấy người ủy ban thôn.
Số rau này đã được mang đi xét nghiệm lúc sáng sớm. Kiểm tra rau tươi đơn giản hơn nhiều so với thực phẩm chế biến sẵn nên sau khi gửi chúng vào sáng sớm rồi đẩy nhanh quá trình xử lý, họ đã nhận được hầu hết các báo cáo kiểm tra đủ tiêu chuẩn.
"Nông trường của ngài trông khá nhiều loại rau." Chủ nhiệm Đinh cười nói rôi đưa mấy tài liệu kia cho những người còn lại xem.
"Tất nhiên sẽ rất tốt nếu có những thứ này." Chủ nhiệm Đinh thở dài.
- Việc cung cấp rau cho trường học luôn là vấn đề đau đầu đối với họ. Nhiều người trong thôn đã ra ngoài làm việc hoặc bắt đâu một ngành nghề khác, diện tích đất canh tác lớn rất ít, dù có, họ cũng chỉ trông để ăn hoặc mang một ít ra chợ bán.
Không tìm được nguồn cung cấp ổn định nhà trường chỉ còn cách phải tự thu mua từ bên ngoài. Với cách đó, không những chi phí tăng lên mà mức ăn ở mỗi trường cũng không đồng đều.