Chương 321: Chương 321
Chương 321: Chương 321Chương 321: Chương 321
Đạo diễn tiếp tục nói: "Bởi vì gia đình, nguyên do bối cảnh nguyên mẫu, lần này tiêu chuẩn chúng ta tịch thu' đồ vật của ba ba và bảo bối cũng có chút không giống với trước kia, ngoài quân áo và đồ dùng hàng ngày bên ngoài cần thiết và vật dụng ra, các đồ vật khác không được đem vào trong chương trình."
Nói xong lời này, đạo diễn chột dạ mà liếc mắt nhìn Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt. Nhìn Lâm Trình mặc dù sắc mặt hơi trâm xuống, nhưng may mà không có ở hiện trường làm khó dễ, đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, sắp xếp nhân viên phía sau bắt đầu kiểm tra hành lý của Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt.
Sau một phen thu thập, cuối cùng tổ chương trình tịch thu' vali của Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt, chỉ để lại cho hai người một cái túi bóng, bên trong để quân áo và đồ dùng hàng ngày để tắm rửa thay, cùng với mỗi người một cái khăn mặt, một cái bàn chải đánh răng...
Đạo diễn nhìn hai người Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt gượng ngùng cười, lại nói: "Bên dưới là vật tư mà tổ chương trình chuẩn bị cho hai người."
Đạo diễn lại câm ra ba cái phong thư.
"Cái phong thư thứ nhất là tổ chương trình chuẩn bị cho hai người 3 cái thẻ xin giúp đỡ, trong quá trình ghi hình chương trình, ba ba và bảo bối nếu như phát hiện bất kì tình huống đột nhiên xảy ra, hoặc cần giúp đỡ, có thể bắt đầu sử dụng thẻ xin giúp đỡ, tổng cộng có 3 lần cơ hội, mời hai người bảo quản cẩn thận." Đạo diễn đem phong thư thứ nhất đưa cho Lâm Trình.
"Ngoài ra trong hai phong thư này lần lượt là tiên sinh tôn trước mắt của hai người trong một tuần cùng với vật tư khác, cũng mời nhận lấy.' Đạo diễn đem hai phong thư còn lại cũng nghiêm túc vấn đề giao cho Lâm Trình.
[Tôi nghe thấy rồi, đạo diễn vừa rồi nói nhầm, nói là 'sinh tôn]
[Ha ha, tôi cũng nghe thấy rồi!]
[Cho nên bản thân đạo diễn cũng cảm thấy chương trình một kỳ này đối với Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt là khảo nghiệm sinh tôn đi!]
[Tôi quả nhiên là đang xem phát sóng trực tiếp loại sinh tôn cỡ lớn. ]...
Bên này, Lâm Trình nhận lấy hai phong thư còn lại mà đạo diễn đưa, bóc ra.
Bên trong một cái phong thư có để đủ 37 tệ 5.
Phong thư còn lại...
Bên trong bóc ra là đựng một khóa dáng chữ U kiểu cũ.
[Á đù, nhìn thấy nặng trĩu tôi còn tưởng là đồ tốt gì, tiếp nhận lại là một cái khóa như vậy?]. [Ha ha ha, cái khóa đau lòng này. | [Có ý gì, nơi mà Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt phải ở đến cả khóa chính quy cũng không có, còn phải tự chuẩn bị móc khóal]
[Có một loại dự cảm không lành. |...
Lâm Trình nhìn cái khóa trong lòng bàn tay, cũng nhíu mày lại.
Tổ đạo diễn ở đối diện ho khan hai tiếng, lại nói: "Bây giờ nhiệm vụ đã tuyên bố xong, sau đây mời ba ba và bảo bối chính thức mở ra cuộc sống một tuần mới."
Nói xong, một đoàn tổ đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ ngồi lên xe công việc rời đi, lần nay đi so với bất cứ lúc nào đều nhanh hơn.
Nhìn xe dân dân biến mất trên đường, hai bố con xách túi bóng đứng bên đường, lộ ra bóng dáng có chút thê lương.
[Quá thảm rồi... ]
[Tôi đều muốn đi giúp đỡ bọn họ một chút. ]
Đáng tiếc, lân này để đảm bảo ghi hình chương trình thuận lợi, không bị người hâm mộ làm ảnh hưởng, trên tờ bốc thăm của tổ chương trình không hề lộ ra cụ thể thành phố mà tuần này Lâm Trình bọn họ ghi chương trình.
Bên này, lại đứng ở bên đường một lúc, Lâm Trình xoa đâu Lâm Mạt Mạt, nói: "Đi thôi."
Một bên nói, Lâm Trình cũng giống như trước, thuận tay đem phong thư đựng phí sinh hoạt đưa cho Lâm Mạt Mạt.
Nhận lấy phong thư, nặn độ dày, Lâm Mạt Mạt có chút kích động.
Nhưng mà, khi bé mở phong thư ra phát hiện bên trong toàn là tiền lẻ, cả người đều không tốt.
Lâm Mạt Mạt đếm lặp lại hai lân, không thể không chấp nhận sự thật này, phí sinh hoạt tuần này của bọn họ chỉ có 37 tệ 5.
"Ba ba, đây là toàn bộ gia sản của bọn mình sao?" Lâm Mạt Mạt ngẩng đầu hỏi Lâm Trình.
"Ừ.' Lâm Trình gật đầu.
Lâm Mạt Mạt không nói chuyện nữa.
Qua một hồi lâu, Lâm Mạt Mạt mới nhỏ giọng nói thâm một câu giống như tổng kết : "Nhà chúng ta lần này nghèo quá..."
Lâm Trình: ”...'
Lại qua thêm một lúc, Lâm Mạt Mạt nắm tay Lâm Trình quơ quơ, ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Trình, mở miệng nói: "Chúng ta phải cố gắng làm việc kiếm tiền mới sẽ không bị chết đói."Ừm, con cũng sẽ cố gắng kiếm tiền, sẽ không để ba ba chết đói." Nói xong, Lâm Mạt Mạt còn quơ quơ tay Lâm Trình như an ủi.
Nghe được lời này, trong lòng Lâm Trình cảm động, lại còn chút buồn cười: rõ ràng nên là anh nuôi bé.
"Con không chết đói được." Lâm Trình cười, xoa đầu Lâm Mạt Mạt nói.