Chương 333: Chương 333
Chương 333: Chương 333Chương 333: Chương 333
Thấy thế, Lâm Trình nhịn cười gật đầu: "Có thể, giữ lại đi."
Giữ lại thùng sắt, những thứ khác đều bị hai cha con xách đi đến nơi thu mua đồng nát gân đó.
Hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp làm không ít khán giả liên tưởng đến cảnh tượng kỳ thứ nhất lúc Lâm Mạt Mạt một mình đi bán đồng nát.
[Không xong rồi, bây giờ nghĩ lại quá trình lúc Mạt Mạt một mình đi bán đồng nát kia tôi lại muốn khóc. ]
[Tôi cũng vậy, ban đầu tôi còn tưởng rằng là do hiệu quả của chương trình, không ngờ đến đều là sự thật. |
[Tôi có cơ sở hoài nghi Lâm Trình chán nản trong mấy năm nay, những ngày mà gia đình bọn họ trôi qua có thể còn không bằng gia đình bình thường. |
[Tôi cũng cảm thấy như thế. ]
Lúc Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt làm những chuyện này đều thực sự là quá mức 'thuận buồm xuôi giớ, làm người ra rất khó không nghi ngờ những sự việc, hoàn cảnh khó khăn tương tự bọn họ có phải là đã từng trải qua hay không.
[Nếu mà sống như vậy cũng quá thảm rồi... |
[Thật đau lòng... |...
Không chỉ có khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, mà lúc này ông cụ nhà Lâm cũng đang xem chương trình phát sóng cũng là mặt đầy đau lòng .
Không chỉ đau lòng chắt gái bảo bối của mình, mà cũng đau lòng cho Lâm Trình.
"Lúc ta không có ở đây, Lâm Chấn Hoành cùng Diệp Vân kia đã làm ra cái gì!" Ông cụ Lâm vẻ mặt phẫn nộ nói.
"Tôi cũng là sau này mới biết, trong đoạn thời gian người ở nước ngoài làm phẩu thuật kia, đại thiếu gia ở nhà họ Lâm sống rất không tốt." một bên, quản gia Chu cân nhắc giọng điệu, nhỏ giọng nói.
Diệp Vân lúc đó khắt khe với Lâm Trình, Lâm Chấn Hoành đối với việc này cũng mở một mắt nhắm một mắt, mà thái độ của ông ta cũng làm cho Diệp Vân ngày càng thậm tệ hơn.
Sau này, cùng với ông cụ trở về nước dưỡng bệnh, quản gia Chu cũng một lần nữa trở vê nhà họ Lâm, Diệp Vân mới thu lại phân nào.
Chỉ là Lâm Trình lúc đó cũng sớm đã rời khỏi nhà họ Lâm rồi.
Còn Lâm Trình qua tột cùng có bao nhiêu không tốt... Lâm Trình bản thân cũng không nói, mà Chu quản gia bởi vì lo lắng sau khi ông cụ biết cảm xúc dao động quá lớn tiếp nhận không nổi, cũng vẫn luôn không dám kể chỉ tiết những sự việc mà sau này ông điều tra được cho ông cụ.
Có điều rõ ràng, sau khi xem qua chương trình tuần này, ông cụ Lâm tự mình đã đoán được rồi.
Ông cụ Lâm nhìn chằm chằm hai thân ảnh trong ipad trầm mặc lúc lâu, cuối cùng mới lại ngẩng đầu lên, nhìn quản gia Chu.
"Lâm Trình gân đang đang tra nguyên nhân thật sự cái chết của chú Trần lúc trước đúng không?”
"Vâng, tôi nghe Vương Vũ nói dường như đã có chút tiến triển." quản gia Chu trả lời.
Ông cụ Lâm lại trầm mặc lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, xoay người đi lên lầu, từ trong két sắt phòng mình lấy ra một phần tài liệu đã mười mấy năm phủ đầy bụi đưa cho quản gia Chu.
"Để Chu Minh đưa cái này cho Vương Vũ đi."
Nhì thấy phân tài liệu này, vẻ mặt của quản gia Chu trở nên nghiêm túc, xác nhận hỏi: "Lão gia, người quyết định rồi?"
"bi đi, tôi không muốn tiếp tục sai nữa." Ông cụ Lâm xua tay.
Quản gia Chu gật đầu lại nói: "Người sớm đã nên như thế này rồi."
Trong phần tài liệu này cụ thể nội dung là gì hắn chưa nhìn qua, nhưng lại biết, đồ vật bên trong này có thể đem Lâm Chấn Hoành vào tù, thậm chí mang đi bắn chất.
Sự việc mẹ của Lâm Trình năm đó ông cụ Lâm cũng phái người đi điều tra.
Sở dĩ lúc đó không có điều tra lên người Diệp Vân, không phải bởi vì không điều tra được, mà là bởi vì người mà ông cụ Lâm sắp xếp điều tra được một phần chứng cứ có liên quan đến Lâm Chấn Hoành trước .
Nhiều lần do dự, cuối cùng ông cụ Lâm vẫn là lựa chọn dừng điều tra lại.
Sau đó, ông cụ Lâm lần nữa trở về nhà họ Lâm quản lý công việc, Lâm ở tiệc mừng thọ của ông cụ quay trở về nhà họ Lâm, nhưng ngoài ý muốn ở ngoài phòng sách nghe được đôi câu vài lời.
Nguyên nhân chính là như thế, mới khiến cho nhiều năm như vậy Lâm Trình và ông cụ Lâm vẫn luôn tồn tại khoảng cách.
Bên này.
Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt đem những đồng nát kia đưa đến chỗ thu mua đồng nát, tổng cộng bán được ba mươi sáu tệ.
Hai bố con cầm tiền đi bên ngoài đơn giản ăn một bữa cơm trưa, lại ở gân đó tìm một cửa hàng hai tệ.