Chương 359: Chương 359
Chương 359: Chương 359Chương 359: Chương 359
"Suy nghĩ này đúng là rất độc đáo." Cả hai người nói.
'Nhưng mà, làm những cái này không khó, sau khi chúng ta làm, có khi nào những người khác cũng rất nhanh sao chép được không?" Hồ Mậu nói ra lo ngại của mình.
"Có thể."
"Vậy...
Nhưng Lâm Trình nhanh chóng thay đổi quan điểm: "Nhưng trong lĩnh vực thực phẩm này, khách hàng rất dễ có ấn tượng đầu tiên, miễn là làm tốt, duy trì chất lượng, sẽ không bị người đến sau vượt qua hoặc thay thế"
"Ngoài ra, lợi nhuận từ sản phẩm không cao, không phù hợp để đầu tư hoặc cạnh tranh giá cả, người tiêu dùng bình thường không thể sao chép dễ dàng, nhà đầu tư thì sẽ không chọn lĩnh vực sản xuất như vậy."
"Làm sao cậu biết những điều này?" Hồ Mậu ngạc nhiên hỏi.
Vì tôi chính là một nhà đầu tư, Lâm Trình nói trong lòng, nhưng không nói ra.
"Từ giá trị sản phẩm và công sức đầu tư vào đó, điều này là thật." Lâm Trình đơn giản nói.
"Hơn nữa cửa hàng như vậy không nhắm vào việc trở thành cửa hàng nổi tiếng, mục tiêu của nó là thông qua kiên nhẫn và nỗ lực của mình để trở thành một cửa hàng truyên thống đặc biệt, có thể tồn tại trong nhiều năm."
[Lâm Trình nên kinh doanh đi thôi. ]
[Nhà kinh doanh bị ngành công nghiệp giải trí làm chậm trễ quá lâu rồi. ]
[Ý tưởng của Lâm Trình thật sự rất tốt á. ]
[Một nhà hàng xóm không có văn hoá cao, nhưng bọn họ đều là người biết chịu khó làm việc. Nếu mở cửa hàng như vậy, dù không thể trở nên giàu có chỉ trong một đêm, nhưng ít nhất có thu nhập hàng ngày đều ổn định. |
[Đúng vậy, ở khu phố cũ của tôi cũng có nhiều cửa hàng truyên thống như vậy, bán những thứ đơn giản như vậy, nhưng đều làm tốt và đều có khách quen, đã mở từ chục đến hai mươi năm, kinh doanh vẫn luôn rất tốt, so với công việc thuê nhân công thông thường, mặc dù hơi vất vả, nhưng thu nhập rất tốt, chẳng hạn chủ cửa hàng dưới nhà tôi, không làm gì khác, chỉ bán khoai tây chiên, người ta đã kinh doanh được nhiều năm, đã tự mua được nhà rồi. ]...
Bên này, sau khi nghe Lâm Trình nói xong, dù trong lòng vẫn còn một chút không chắc chắn, nhưng Hồ Mậu đã quyết định, suy nghĩ đến quyết định trước đó của vợ mình, muốn cả nhà định cư ở đây, muốn hai đứa trẻ sau này có thể yên tâm học hành, cuối cùng Hồ Mậu cũng gật đầu đồng ý. Sáng sớm hôm sau, sau khi bữa sáng chuẩn bị đã được bán hết, vợ chồng Hồ Mậu hai người liền câm thẻ ngân hàng nhà mình tới tìm Lâm Trình.
"Chúng tôi tới nơi này làm như thế, mấy năm nay cũng tích góp được một ít tiên, chỉ là phải nuôi hai đứa nhỏ, còn phải gửi tiền cho hai bên gia đình, cho nên cũng không tiết kiệm được nhiều, trong đây có năm vạn tệ, cậu xem có thể được không?" Dương Phương cầm lấy thẻ ngân hàng, trong lòng có chút thấp thỏm mà hỏi.
Lâm Trình nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.
"Có thể", dừng một chút, Lâm Trình lại nói: "Các người chỉ cần lấy ra bốn vạn là được."
Nghe vậy, hai người Hồ Mậu sửng sốt, hỏi lại: 'Không cần năm vạn sao?”
"Giai đoạn đầu không cần đầu tư quá nhiều, hơn nữa các người còn phải dành lại một ít tiền để đóng học phí cho con, mua sách vở, đi thuê nhà, không phải sao?"
"Lấy ra bốn vạn trước, trong quá trình chênh lệch bao nhiêu tiền, tôi sẽ cố gắng bù đắp vào." Lâm Trình nói.
"Điều này, làm sao mà không biết xấu hổ như vậy." Hồ Mậu và Dương Phương đồng thanh cùng kêu lên.
Bọn họ biết, sau khi quay xong chương trình, Lâm Trình cùng Lâm Mạt Mạt sẽ rời đi ngay, đề nghị mở cửa hàng trên thực tế là đang giúp bọn họ. Mà một tuần này, do phải chịu điều kiện hạn chế của chương trình, Lâm Trình bọn họ kiếm tiên cũng không hề dễ dàng gì.
Nghĩ như vậy, vợ chồng hai người thật sự xấu hổ khi lại nhận tiên từ gia đình Lâm Trình.
Mãi cho đến khi lại nghe được Lâm Trình nói rằng số tiền mà bọn họ kiếm được từ trong chương trình sẽ không bị lấy đi, vợ chồng hai người mới gật gật đầu ánh mắt nhìn vê phía Lâm Trình cùng Lâm Mạt Mạt tràn đầy sự cảm kích.
Sau một hồi bàn bạc, Hồ Mậu cùng Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt đi ra ngoài, đến trên đường phố lớn.
Đường phố trong khu phố cũ tuy không rộng nhưng lại tương đối phức tạp.
"Những con phố náo nhiệt hơn quanh khu này chủ yếu là ba đường, bên này một đường, đây một đường, còn có đi qua bên kia là một đường nữa." Hồ Mậu chỉ vào hướng của mấy con phố, giới thiệu cho Lâm Trình biết.