Chương 390: Chương 390
Chương 390: Chương 390Chương 390: Chương 390
"Nghe lời, bây giờ kẻ xấu muốn xâm nhập vào nhà chúng ta. Nếu chúng ta đi cùng nhau, mục tiêu quá rõ ràng, con nên trốn ở đây, rất an toàn. Nào kẻ xấu rời đi, ba và mẹ sẽ đến đón con ra ngoài."
Nghe lời của ba/'Lâm Hải Anh” chỉ đơn giản mờ mịt gật đầu.
Lúc này,'Lâm An Nam lấy ở trong lòng ra một phong bì, nhét vào tay "Lâm Hải Anh.
"Bên trong có đựng thứ rất quan trọng, con phải câm chặt nó, nhất định không được làm mất nó."
"Nhưng nếu..." Đến đây, Lâm An Nam' bỗng trở nên u ám một chút, cuối cùng lại nhìn chăm chú vào con gái mình, nói: "Nếu con bị phát hiện, thì thủ tiêu nó ngay lập tức, hiểu chưa?”
"Dạ...
"Ba sẽ sớm trở vê, đúng không?" "Lâm Hải Anh” hỏi theo.
"Đúng vậy, sau khi trốn thoát khỏi những người xấu, ba sẽ quay lại ngay, nhanh thôi..." Giọng của "Lâm An Nam" mang chút mờ ảo, vì anh ta và vợ đều hiểu rõ: Mục tiêu của địch quốc lần này là tìm ra những người ủng hộ nhà nước một cách bí mật thông qua anh ta, cho nên, dù bọn họ không tìm ra danh sách đó, quân đội địch quốc cũng sẽ bắt anh ta, sau đó dùng mọi biện pháp để ép anh ta tiết lộ ra danh sách.
Bọn họ rời đi lần này lành ít dữ nhiều, khả năng có lẽ sẽ không thể quay về nữa.
"Con ở trong đó, đừng lên tiếng, cũng đừng sợ hãi, dù cho bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng đừng ra ngoài. Lâm An Nam nói.
Trước đó, bọn họ đã sắp xếp một người đáng tin cậy trong nhà ra khỏi Lâm công quán, đợi đến khi quân đội địch quốc rời đi, người đó sẽ lén lút mang hai đứa trẻ đi, đưa đến một nơi an toàn.
Nhìn thật sâu vào mắt con gái mình "Lâm An Nam' mới đậy nắp hộc gỗ lại.
Trước khi đậy nắp, Lâm Hải Anh nằm cuộn trong hộc gõ, thông qua một khe hở nhỏ cuối cùng, cô bé nhìn chằm chằm vào cha mình, bất chợt nhỏ giọng nói: "Ba không còn cân con nữa phải không?”
Lúc này, Lâm Hải Anh dường như đã hiểu mọi thứ.
Câu nói này cô vé nói với ba mình, nhưng cũng như đang nói với chính mình.
Nhưng mà, trong mắt Lâm Trình, nó càng giống như Lâm Mạt Mạt đang nói với anh.
Bàn tay đang đóng nắp hộc gỗ của Lâm Trình dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Mạt Mạt trong tủ, nói từng chữ một: "Sẽ không bỏ con, không bao giờ."
Cảnh đó đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, tạo ra những cuộc thì thâm.
"Đạo diễn, trong kịch bản hình như không có câu này." Một phó đạo diễn ngồi bên cạnh đạo diễn Lưu nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhưng mà, đạo diễn Lưu chỉ xua tay, bảo mọi người đừng làm phiền hai người họ diễn.
Bên này.
Mặc dù không có trong kịch bản, nhưng khi nghe lời đảm bảo của Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt không kìm được nước mắt, nín khóc mỉm cười, cho đến khi nắp hộc gỗ đóng lại, mọi thứ xung quanh trở nên tối om.
"Cắt—!" Lúc này, tiếng của đạo diễn Lưu mới vang lên trong phim trường.
"Được rồi, bắt đầu đoạn thứ hai phần tiếp theo."
Cùng với tiếng "Bắt đầu" của đạo diễn Lưu, quá trình quay phim chuyển sang đoạn tiếp theo.
Sau khi đặt hai đứa bé vào vị trí, vợ chông "Lâm An Nam sẽ cùng các người giúp việc trong nhà cùng một số hành lý ngồi lên xe, rời khỏi Lâm công quán bằng cửa sau.
Đoàn xe của nhà họ Lâm bị quân đội địch quốc đoàn phát hiện, một đám quân lính lớn đuổi theo đoàn xe của nhà họ Lâm.
Một số quân lính còn lại xâm nhập vào Lâm công quán, nơi đó đã không còn bóng người.
Những tên lính địch quốc điên cuồng kiểm tra bên trong Lâm công quán.
Nhưng mà, mục tiêu bọn họ tìm kiếm không phải là những người trong nhà họ Lâm, mà là những của cải vàng bạc mà nhà họ Lâm không kịp mang theo - bọn họ không bỏ qua bất cứ món đồ có giá trị nào, những thứ có thể mang đi thì mang đi, không mang đi được thì trực tiếp phá hủy.
Tiếng ôn đáng sợ ở bên ngoài ngày càng to hơn, tiếng bước chân ồn ào càng ngày càng gần.
Quân đội địch quốc tìm thấy căn phòng nằm ở tâng thượng phía Tây.
Tiếng đập phá và tìm kiếm làm cho "Lâm Hải Anh” trong hộc tủ run rẩy.
Nhớ lại lời nhắn cuối cùng của ba mình trước khi rời đi "Lâm Hải Anh” dùng tay che miệng, nuốt nước mắt vào trong, không dám lên tiếng.
Không biết đã qua bao lâu, những tên lính địch quốc không còn tìm thấy bất kỳ món đồ có giá trị nào, cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn phát ra những lời chửi rủa không hài lòng, hình như bọn họ không hài lòng với những thứ mình thu được.