Chương 397: Chương 397
Chương 397: Chương 397Chương 397: Chương 397
"Đây là kịch bản mới, còn có lịch trình hôm nay,' nhân viên công tác nói, đưa một văn kiện cho Lâm Trình, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói: "Thời gian ghi hình chính thức của chương trình là 7 giờ tối, thời gian diễn tập được điều chỉnh một chút, hoãn đến 3 giờ chiều và dự kiến vào khoảng 5 giờ chiều. Thời gian còn lại, khách mời có thể chuẩn bị và trang điểm, vì vậy mọi người hãy chuẩn bị tinh thân một chút và vui lòng liên hệ với nhân viên công tác của chúng tôi nếu có bất kỳ vấn đề gì."
Sau khi nhân viên công tác nói xong liền rời khỏi phòng nghỉ.
Thời gian còn lại, Trân Vũ và những người khác đi trao đổi với tổ chương trình về các chỉ tiết như chuẩn bị tiết mục, thời gian lên hình, đạo cụ và trang phục.
Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt ở trong phòng nghỉ lật xem qua kịch bản.
Kịch bản mới sắp xếp quy trình đại khái giống như kịch bản trước, các câu hỏi mà người dẫn chương trình tại chỗ đặt ra cho Lâm Trình cũng tương tự như trước, ngoại trừ một số trò chơi thăng cấp dành cho người lớn đã được thay thế bằng trò chơi tương tác giữa cha mẹ và con cái với độ khó thấp hơn.
"Trò chơi đầu tiên này, vẫn là một người bốc thăm, một người đoán chữ sao?" Lâm Mạt Mạt cầm kịch bản hỏi Lâm Trình, kịch bản trước cũng có trò chơi này.
"Ừ;' Lâm Thành gật đầu nhìn thoáng qua phần thuyết minh ở phía sau nói: 'Nhưng mà lần này không phải minh tinh lớn tuổi cùng thực tập sinh trẻ tuổi phối hợp, mà là cha mẹ cùng con cái phối hợp. Con cái vẽ, cha mẹ đoán."
Sau khi nghe giải thích, Lâm Mạt Mạt gật đầu giây tiếp theo lại cau mày, lo lắng hỏi: "Nếu có từ ngữ hoặc tên người con không biết thì làm sao bây giờ?”
Để có mặt trong chương trình, Lâm Mạt Mạt đã chuẩn bị rất nhiêu và xem nhiều tập trước của "Đại hội giải trí" - "Tôi vẽ bạn đoán" là một trò chơi phổ biến trong "Đại hội giải trí", bên trong thường có một số từ ngữ và tên người tên địa danh kỳ lạ. Với trình độ kiến thức hiện giờ của Lâm Mạt Mạt, Lâm Mạt Mạt có thể không thể nhận ra được hết.
"Yên tâm đi, nếu là cha mẹ con cái tham gia, tổ chương trình hẳn là hạ thấp độ khó rồi."
"Hơn nữa,' chủ đề thay đổi, Lâm Trình lại nói: 'Không quen biết, nói bậy cũng không sao.
Rốt cuộc, nó chỉ là một trò chơi trẻ con mà thôi.
Những lời này của Lâm Trình không có an ủi Lâm Mạt Mạt, ngược lại, nó càng khiến bé nhăn mày lớn hơn.
"Không được, đoán không ra sẽ khiến ba ba mất mặt."
Vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Mạt Mạt chọc cho Lâm Trình bật cười. Xoa đầu Lâm Mạt Mạt, Lâm Trình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Như vậy đi, nếu con gặp phải một từ mà con không biết hoặc một từ mà con không thể hiểu được, hãy vẽ từng bộ kí tự của chúng theo thứ tự, ba sẽ đoán được."
"Được ạt
"Trò chơi này thì sao? Muốn chơi như thế nào?”...
Lâm Mạt Mạt ngồi hỏi Lâm Trình cho đến khi bé hiểu hết tất cả các trò chơi trong kịch bản mới cảm thấy yên lòng.
Trong phòng nghỉ, Lâm Mạt Mạt cầm lấy một cuốn sổ khác mà Trần Vũ đã chuẩn bị trước cho bé để luyện tập.
"Xin chào mọi người, con tên Lâm Mạt Mạt, năm nay bảy tuổi...
"Con thích ca hát, vẽ tranh, nhảy múa..."
Những nội dung này hoàn toàn giống với thông tin mà Trân Vũ và những người khác đã chuẩn bị cho Lâm Mạt Mạt khi phỏng vấn "Cuộc sống với ba ba", chẳng qua họ sẽ thay đổi một số sự bổ sung dựa trên biểu hiện của Lâm Mạt Mạt trong chương trình.
Những nội dung này không thể nói là không liên quan gì đến Lâm Mạt Mạt, nhưng phần lớn chúng cũng khác với tình hình thực tế của Lâm Mạt Mạt.
Vì sợ sau khi lên sân khấu sẽ hồi hộp mà nói sai, Lâm Mạt Mạt đã phải tập đi tập lại nhiều lần để ghi nhớ thông tin này.
Tuy nhiên, trước khi Lâm Mạt Mạt đọc xong nội dung cuốn sổ lần đầu tiên, bé đã bị Lâm Trình ở bên cạnh cắt ngang.
"Không cần nói cũng biết con bảy tuổi." Lâm Trình nói.
'A?' Lâm Mạt Mạt nghi hoặc nhìn Lâm Trình.
Lâm Trình nói tiếp: "Nếu như con năm nay chín tuổi, vậy trả lời là chín tuổi."
“Nhưng...'
"Không cần phải nói dối."
Lâm Trình biết: Lâm Mạt Mạt thực sự không thích nói dối, sở dĩ bé lặp đi lặp lại những thông tin sai sự thật này thực ra là vì lo lắng công việc của mình trong giới giải trí sẽ vì bé mà bị ảnh hưởng.
"Cái này..." Lâm Mạt Mạt xấu hổ chỉ vào cuốn sổ trước mặt.