Chương 64: Chương 64
Chương 64: Chương 64Chương 64: Chương 64
Cho đến mấy năm trước, ông cụ Lâm, thân thể chuyển biến tốt đẹp, ông cụ Lâm một lân nữa quản lý mọi chuyện của nhà họ Lâm.
Lâm Chấn Hoành vì tham ô tài sản nhà họ Lâm mở rộng công ty của ông ta, hơn nữa cộng thêm việc muốn hại Lâm Chấn Minh, hai việc, bị ông cụ Lâm trực tiếp đuổi khỏi nhà họ Lâm.
Chỉ là, khi đó Lâm Trình đã hoàn toàn ngăn cách với nhà họ Lâm, mất bò mới lo làm chuồng, thời gian đã muộn.
"Chuyện của Lâm Chấn Hoành và mẹ, con chưa bao giờ oán hận ông. ." Lâm Trình bình tĩnh nói.
Ông cụ sửng sốt, nhìn về phía Lâm Trình, lại hỏi: "Vì chuyện của 10 năm trước?"
"Chuyện cháu bị bôi đen lúc trước không phải ông sai người làm." Ông cụ Lâm trầm giọng nói.
Ông cụ chỉ là ngồi xem mặc kệ, làm như không thấy mà thôi.
Vôn ông hy vọng Lâm Trình có thể trở lại nhà họ Lâm kế thừa gia nghiệp, mà không phải ở trong giới giải trí thật giả lẫn lộn.
Khi đó Lâm Trình bị tuôn ra tin xấu, không ngừng gặp phiên phức, ông cụ nghĩ thầm vừa hay, Lâm Trình không thể ở trong giới giải trí, liền có thể lấy cái này buộc anh về nhà.
Bởi vậy, những chuyện của Lâm Trình, ông cụ lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt, cho đến sau đó, thấy không ảnh hưởng gì quá lớn, ông mới bảo người bên dưới ra tay ổn định lại mọi chuyện.
Ai ngờ, tuy Lâm Trình bị mắng, nhưng thà ở trong giới giải trí, cũng không muốn về nhà.
Ông cụ cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn giả bệnh, ném một ít chuyện của nhà họ Lâm cho Lâm Trình.
Lâm Trình quả nhiên không làm ông cụ thất vọng, ảnh xử lý mọi chuyện rất khá.
Đối mặt với lời giải thích của ông cụ, Lâm Trình chỉ bình tĩnh nói một câu: "Không phải."
"Vậy...
"Ông biết là tại sao mà." ngắt ngang câu nói của ông cun, Lâm Trình lạnh mặt nói.
Dứt lời, Lâm Trình xoay người rời đi, để lại ông cụ Lâm với vẻ mặt xấu hổ.
Trong thư phòng.
"Ngài chưa còn chưa thuyết phục được Thiếu gia à?" Quản gia Chu hỏi. Ông cụ Lâm thở dài.
"Không dễ như vậy đâu, thằng nhỏ đó cứng đầu lắm." ông cụ lẩm bẩm thêm một câu: "Chẳng biết giống ai."
Quản gia Chu không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ: Thiếu gia rõ ràng giống ngài mà.
"Đúng rồi, Chu Hưng, cái phòng trực tiếp mà cậu tìm cho tôi trước đó, tôi vào ở chỗ nào? Sao tôi vào mà không có gì hết vậy?" Ông cụ Lâm cầm máy tính bảng trong tay, hỏi quản gia Chu.
"Không thể nào, lão gia à, có phải ngài nhấn nhầm không?"
"Tôi nhấn vào cái này, sao lại sai được?"
"Đúng vậy, là cái đó, không sai." Quản gia Chu tiến lại, nhìn lối vào phòng trực tiếp trên ứng dụng, nói.
"Vậy sao lại không thấy?"
Nhấp vào, thật sự tối đen, không có gì cả.
"Có phải cần là thành viên không?" Quản gia Chu vuốt cằm, suy nghĩ.
"Vậy còn chần chừ gì nữa, mau nạp cho tôi." Ông cụ Lâm sốt ruột.
Ông cụ muốn nhìn đứa bé trong chương trình do Lâm Trình dẫn dắt.
Mặc dù Lâm Trình nói Lâm Mạt Mạt không phải con của anh, nhưng ông cụ Lâm vẫn hoài nghi lời nói của Lâm Trình.
"Đứa bé đó và thằng nhỏ quá giống nhau, đặc biệt là khi còn nhỏ, giống như đúc cùng một khuôn, cái miệng cũng giống mẹ của Lâm Trình, làm sao có thể không phải con ruột..." Ông cụ Lâm lẩm bẩm.
"Tại sao vẫn không xong? Vẫn đen à?"
"Nạp tiền mất thời gian đến vậy sao?" Ông cụ Lâm không kiên nhẫn hỏi.
"Đã nạp, thông báo là thành viên chưa hết hạn, tôi nạp thêm thẻ thành viên năm cao cấp nhất.
"Thế tại sao vẫn không thấy?"
“Đây là...
Hai ông già cứ vọc máy tính bảng mãi, cho đến khi gọi điện thoại đến dịch vụ khách hàng mới biết, sau khi chương trình trực tiếp kết thúc, video trực tiếp sẽ tự động đóng.
Ở phía khác, Lâm Trình trở về căn hộ của mình.
Ngồi trong thư phòng, ánh mắt Lâm Trình rơi vào thông tin cá nhân của Lâm Mạt Mạt mà Trân Vũ đã chuẩn bị cho anh.
Nghĩ đến phần lớn thông tin về Lâm Mạt Mạt trên đó có thể là giả, Lâm Trình đột nhiên mất hứng xem.