Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân (Dịch Full)

Chương 90 - Chương 90: Chương 90

Chương 90: Chương 90 Chương 90: Chương 90Chương 90: Chương 90

Nhìn thấy Lâm Trình, Chu Đại Chí trước tiên giật mình, sau đó nhớ lại trước đó đã từng gặp Lâm Trình ở chợ.

"Sao lại là mày?" Chu Đại Chí nghi ngờ nhìn Lâm Trình, sau đó cảnh giác nói: "Tao không làm gì cô bé kia cả, mày chạy đến đây làm gì?"

Dáng vẻ hiện tại của Lâm Trình khiến Chu Đại Chí tự nhiên cảm thấy người này đến không có chuyện tốt.

"Thế nào? Lo chuyện bao đồng nghiện rồi à?" Chu Đại Chí nhìn Lâm Trình nói tiếp.

Ông ta đã từng gặp người lớn của đứa bé kia, cho nên hoàn toàn không tin người đàn ông giàu có trước mắt này sẽ là ba ba của đứa bé kia, chỉ xem Lâm Trình là một người đi đường thích xen vào chuyện của người khác.

"Tao nói cho mày biết, mày..." Lời của Chu Đại Chí chưa xong, Lâm Trình đã nắm lấy cổ áo ông ta.

Lâm Trình không mất thời gian vô nghĩa với đối phương, anh nắm lấy áo ông ta, lôi thẳng về hướng chợ cách đó không xa.

Lâm Trình bất ngờ ra tay làm Chu Đại Chí bất ngờ: thoạt nhìn người trước mặt ông ta không có sức mạnh đặc biệt, nhưng ông ta không ngờ đối phương lại mạnh như vậy.

Lúc này, cơ thể mập mạp của Chu Đại Chí bị Lâm Trình kéo đi, giống như ông ta đã kéo Lâm Mạt Mạt trước đó, không chừa một chút con đường phản kháng nào.

Vương Vũ, đứng phía sau Lâm Trình, cũng có chút ngỡ ngàng: đã bao nhiêu năm rồi cậu không nhìn thấy Lâm Trình tự mình ra tay nữa?

Bọn họ nhanh chóng đi đến chợ.

Cửa tiệm hé mở, Lâm Trình đá vào cửa một cú, sau đó, quăng Chu Đại Chí vào bên trong.

Chu Đại Chí mất thăng bằng, đập mạnh xuống đất, kệ hàng phía sau ông ta cũng đổ sập vì tác động mạnh, đồ trên kệ rơi rải rác khắp nơi, cửa hàng trở thành một mớ hỗn độn.

May mà hiện tại là nửa đêm, trong chợ không có nhiều người. Nếu không, động tĩnh lớn như vậy sẽ thu hút sự chú ý của những người khác.

Vương Vũ đứng bên cạnh mồ hôi chảy dài, nhưng cậu cũng đang thầm lau mồ hôi cho Chu Đại Chí.

Lúc này, Chu Đại Chí đã tỉnh rượu hơn phân nửa, vốn dĩ ông ta là người chỉ thích bắt nạt kẻ yếu, đối diện với cảnh tượng này, ông ta hoàn toàn bị dọa choáng váng, ông ta quỳ rạp trên đất liên tục lùi vê sau, trên mặt tràn đầy sự sợ hãi. "Anh em, không phải, đại ca, đại ca này, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng, không cần dùng đến bạo lực được không." Chu Đại Chí nói không rõ ràng. Ông ta không ngờ một người trông lịch thiệp như vậy lại có thể ra tay đáng sợ như vậy.

"Camera giám sát trong cửa hàng ở đâu?" Lâm Trình lạnh lùng nói.

"Không có camera/' Chu Đại Chí nói, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lâm Trình, ông ta nhanh chóng nói tiếp: "Cửa hàng nhỏ của tôi thật sự không có camera, nếu không tin cậu có thể tự tìm."

"Vào thứ bảy tuần trước, ông nói con tôi ăn cắp đồ của ông?" Lâm Trình tiếp tục hỏi.

"Không, không sao cả. Cũng không phải là đồ có giá trị gì cả. Dù sao nếu... Ahl" Chu Đại Chí chưa nói xong, cùng với âm thanh khớp xương cánh tay phải văng ra, ông ta kêu lên đau đớn, co quắp trên đất.

"Không phải, không phải vậy! Tôi lỡ rồi! Tôi nói sai rồi, nó không ăn cắp đồ của tôi!" Chu Đại Chí hét lớn.

Thật vậy, Lâm Mạt Mạt không hề ăn cắp đồ của ông ta. Chỉ là một tuần trước, Chu Đại Chí thua tiền ở sòng bạc, sau đó gặp kẻ đòi nợ đến cửa hàng của ông ta "cướp" một trận. Ông ta đang không vui, lúc đó đứa bé kia đến trước cửa hàng ông ta nhặt chai bia, Chu Đại Chí đã bắt bé để trút giận.

"Con bé không ăn cắp?”

"Đúng, đúng, là một hiểu lâm, một hiểu lầm."

"Ông đã cướp tiền của con bé?" Lâm Trình lại hỏi.

"Tôi sẽ đền bù, tôi sẽ đền ngay!" Chu Đại Chí ôm cánh tay, đi tới tủ đựng tiền, lấy ra một nắm tiên, đưa cho Lâm Trình: "Tất cả đền bù cho cậu, tôi đã sai, tha thứ cho tôi đi."

Nhận tiên, Lâm Trình không nhận hết, mà từ trong đó lấy ra 11 tệ, đặt số tiền còn lại trên bàn.

"Chuyện tiền bạc đã được giải quyết xong." Lâm Trình nói.

Nghe vậy, Chu Đại Chí thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, Lâm Trình lại nói: "Tiếp theo, chúng ta sẽ tính chuyện khác."

"Vương Vũ."

"Vâng.

"Ra ngoài, đóng cửa." Lâm Trình ra lệnh.

"Vâng." Vương Vũ rời khỏi cửa tiệm, trước khi đóng cửa, cậu còn nhìn Chu Đại Chí với ánh mắt đầy thương hại.

Vương Vũ đứng bên ngoài, không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra bên trong, nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng kêu rống như giết heo.
Bình Luận (0)
Comment