Chương 92: Chương 92
Chương 92: Chương 92Chương 92: Chương 92
"Cố ý sử dụng tiên giả, tính chất vẫn như nhau, những bó tiền này của ông tính lên cũng không phải số tiên nhỏ."
“Nhưng...'
"Đủ rồi, có cả người lẫn bằng chứng, ông đừng biện minh nữa,' cảnh sát ngắt lời Chu Đại Chí, sau đó nói: “Đi theo chúng tôi một chuyến."
Chu Đại Chí bị đưa đi, cửa hàng của ông ta cùng với lô hàng hàng giả đó cũng bị tích thu.
Cho đến khi vào trụ sở cảnh sát, Chu Đại Chí cũng không hiểu: ông ta đã ẩn nấp rất kỹ, Lâm Trình làm sao biết về "nguồn gốc" của ông ta.
Tất nhiên, ông ta không thể biết, người gây hại cho ông ta là chính là bản thân ông ta. - Một cửa hàng bán thuốc lá và rượu lại không hề có hệ thống giám sát.
Điểm này có chút đáng nghi.
Cho nên, Lâm Trình đã yêu cầu Vương Vũ điều tra tình hình bán thuốc lá và rượu trong khu vực lân cận cũng như quyền kinh doanh chính thức và lượng hàng được cung cấp cho cửa hàng của Chu Đại Chí, sau đó tìm thấy điểm bất thường.
Ở phía khác, Lâm Trình nhìn đồng hồ, giao việc tiếp theo cho Vương Vũ, sau đó tự mình quay trở lại nơi ở tạm thời của anh và Lâm Mạt Mạt.
Trở về nhà, bé vẫn ngủ say trên sofa.
Lâm Trình đi đến, lấy 11 tệ trong túi ra, đặt bên cạnh Lâm Mạt Mạt...
Sáng hôm sau, khi Lâm Mạt Mạt thức dậy, bé còn đang mơ màng, chợt nhìn thấy bên cạnh có một đống tiền nhỏ, Lâm Mạt Mạt nhìn một lúc lâu, lau mắt, xác nhận lại nhiều lân: bé không nhìn nhầm, đó thực sự là tiên.
Giây tiếp theo, cơn buồn ngủ của Lâm Mạt Mạt hoàn toàn biến mất, bé cầm chặt số tiên, chạy vào bếp.
Lúc này, Lâm Trình đang chuẩn bị trước khi bán bánh bao.
Lâm Mạt Mạt chạy đến phía sau Lâm Trình, gọi anh hai lần: "Ba ba, ba ba, tại sao trên ghế sofa lại có 11 tệ vậy ạ?!" Hơn nữa nó còn nằm bên cạnh bé.
Lâm Trình nhìn Lâm Mạt Mạt một cái, bình tĩnh nói: 'Ông chủ cửa hàng thuốc lá và rượu ở chợ đã cướp tiền của con, đây là số tiền ông ta trả lại con."
"Thật ạ?!" Mắt Lâm Mạt Mạt sáng lên, tràn đây vui mừng, nhưng bé cũng không thể tin chắc là ông chủ kia thực sự sẽ trả lại tiền cho bé.
"Ông ấy làm sao lại trả lại tiền cho con?" Lâm Mạt Mạt hỏi.
"Bởi vì con không ăn cắp đồ của ông ta, số tiền này vốn là của con, con đã kiếm được từ việc bán phế liệu mà.”
Lâm Trình dùng giọng điệu chắc chắn nói.
Nghe Lâm Trình nói vậy, Lâm Mạt Mạt cười, dùng sức gật gật đầu: "Đúng vậy, số tiên này là do con tự mình kiếm được."
Nhưng mà...
"Sao con lại không biết..." Số tiền này sao còn quay lại được?
Lâm Mạt Mạt nhỏ giọng nói thâm.
Đối mặt với lòng hiếu học của bé, Lâm Trình có chút đau đầu biết một hai câu lừa gạt cho qua, lại nói: "Tối qua con ngủ rồi, ba giúp con xử lý."
"Vậy ông chủ thì sao?" Lâm Mạt Mạt tiếp tục truy vấn.
"Ông chủ làm chuyện xấu, làm sai, bị cảnh sát dẫn đi rồi." Lâm Trình lời ít ý nhiều mà giải thích.
Nghe vậy, Lâm Mạt Mạt theo bản năng mà cho rằng chuyện xấu và làm sai trong miệng Lâm Trình là chỉ việc ông chủ vu khống bé còn trói bé lại, nghiêm túc gật đầu.
—— đã làm sai thì nên chịu trừng phạt, Lâm Mạt Mạt không đồng tình với ông chủ kia một chút nào.
Nắm chặt 11 tệ đã mất mà tìm lại được trong tay, Lâm Mạt Mạt cười ' hì hì ', trong lòng cao hứng.
Nhìn dáng vẻ nhảy nhót của bé, khoé miệng Lâm Trình cũng cong lên.
"Giữ tiền cho kỹ, không chương trình thấy sẽ bị tịch thu." Lâm Trình nhắc nhở.
Lúc này, trời còn chưa sáng, nhân viên và người quay phim còn chưa tới.
Bởi vì ngày hôm qua Lâm Mạt Mạt ngủ ở trên sô pha, Lâm Trình đã chuyển sô pha vào góc khuất camera, mà lúc này, hai người cũng mang theo thiết bị ghi âm, cho nên không cần lo lắng 11 tệ tiên ' vi phạm quy định ' này sẽ bị phát hiện.
Nghe Lâm Trình nói vậy, khuôn mặt nhỏ của Lâm Mạt Mạt quả nhiên trở nên nghiêm túc lên, nhìn quanh bốn phía, căng thẳng giấu tiền đi.
Lâm Mạt Mạt chạy đến trong một góc lén lút giấu tiền vào trong tay áo, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, một lần nữa chạy đến phía sau Lâm Trình.
"Ba ba, ba đang làm gì vậy?”
"Rửa lòng hấp." Lâm Trình trả lời nói.
"Con giúp bai"
"Không cần." lòng hấp này không nhẹ, Lâm Mạt Mạt không thể làm được.
Nhận thấy cô bé vẫn ở sau mình chưa rời đi, Lâm Trình nghĩ nghĩ, dứt khoát để lòng hấp đã rửa xong lên bàn, lại cầm khăn lông khô đưa cho bé.