Chương 97: Chương 97
Chương 97: Chương 97Chương 97: Chương 97
Ông cụ Lâm không quan tâm khán giả nghĩ gì, chủ yếu ông cụ sợ sẽ làm phiền đến Mạt Mạt.
Trợ lý Tiểu Chu biết rõ tính cách của ông cụ Lâm, lúc này cũng không để ý đến sự "thất nhất" của ông cụ, sau khi ngừng lại một chút, trợ lý Tiểu Chu lại nói: "Ngài đừng vội, để bên ngoài sợ bị người ta nhặt đi, tôi còn để một đống tiền lẻ ở trong hẻm." Ít nhất cũng có sáu, bảy chục tệ.
Nghe vậy, ông cụ Lâm gật đầu hài lòng tiếp tục chăm chú nhìn Mạt Mạt trên màn hình.
Tuy nhiên, điều làm mọi người không ngờ đến là, Mạt Mạt đi một nửa đường bỗng đột nhiên dừng lại.
Nhìn vào con hẻm không quen thuộc phía trước, Mạt Mạt do dự: Trước đó, các cụ già khác trong toà nhà đã nói, hiện giờ đang có một số người xấu sẽ dùng đồ chơi nhỏ, kẹo nhỏ để lừa trẻ con, lừa trẻ con đi sau đó đem bán.
Nếu số tiền này không phải là của người khác làm mất, mà là do người khác cố ý để đó thì phải làm sao?
Cầm mấy đồng xu trong tay, Lâm Mạt Mạt đột nhiên quay đầu chạy ra phía ngoài con hẻm.
Mạt Mạt chạy đến con phố đầu hẻm.
Lúc này, đèn phòng cảnh sát vẫn còn sáng.
Mạt Mạt tiến tới gõ cửa, một vị cảnh sát trực ca mở cửa cho Lâm Mạt Mạt.
"Cô bé, có chuyện gì vậy?”
"Chú ơi, con nhặt được tiền rơi,' Mạt Mạt đưa mấy đồng xu trong tay đưa cho cảnh sát, chỉ vào phía mà bé chạy đến, nói: "Trong con hẻm kia."
"Con không biết là ai làm mất, có thể tạm giao cho chú được không...' Mạt Mạt kể cho cảnh sát biết vê tình huống đã xảy ra, sau đó mới quay trở lại tòa nhà nhỏ mà họ sống, tiếp tục đợi Lâm Trình về.
Chỉ là lần này, Lâm Mạt Mạt không dám đứng ở cửa lớn nữa, ngoan ngoãn mang cái ghế nhỏ vào nhà chờ Lâm Trình.
Ở phía khác, khi nhìn thấy kế hoạch "nhảy dù" mà mình đã chuẩn bị cẩn thận bị Lâm Mạt Mạt đánh bại, trợ lý Tiểu Chu có chút tiếc nuối.
Còn ông cụ Lâm lại phức tạp hơn: Một mặt vì lòng trung thực của cháu chắt gái nhà mình mà có hơi tự hào, mặt khác lại lo lắng Lâm Mạt Mạt sẽ tiếp tục chịu khổ.
Một kế không thành, ông cụ Lâm không vội vàng thực hiện một kế khác. Rời khỏi tòa nhà văn phòng của chương trình, trên đường về, ông cụ Lâm ngôi trong xe, vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để tình hình cuộc sống của Lâm Mạt Mạt trở nên giàu có hơn mà không ai biết.
"Cậu nghĩ, cháu gái Mạt Mạt nhà ta thông minh như vậy, chúng ta phải làm sao để con bé không nghi ngờ đây..." ông Lâm cụ vuốt cằm suy nghĩ.
Trợ lý Tiểu Chu ở bên cạnh khoé môi run rẩy, rất muốn nhắc ông cụ Lâm một câu: Hiện tại việc này vẫn chưa được làm sáng tỏ hoàn toàn, ngay cả xét nghiệm DNA vẫn chưa có, chưa chắc Lâm Mạt Mạt là nhà ngài đâu.
"Lão gia.' Chu Minh do dự một lúc rôi mới mở miệng.
"Nói đi, ấp a ấp úng cái gì." Ông cụ Lâm nhìn trợ lý Tiểu Chu đứng bên cạnh một cái.
"À, chuyện là..." Chu Minh ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Ngày hôm qua, Vương Vũ và đại thiếu gia đã đề cập tới thân thế của đứa bé đó."
“Nó nói gì?”
"Trong suy nghĩ của thiếu gia, hình như anh ấy không cho rằng Lâm Mạt Mạt có quan hệ huyết thống với mình..."
Sau đó, Vương Vũ cẩn thận nhắc đến chuyện buổi tối năm đó cậu gặp sự cố ở tại khách sạn.
Chỉ là khi Vương Vũ mới nói đến chuyện này, biểu hiện của Lâm Trình đã lạnh đi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, rõ ràng là hoàn toàn không muốn nhớ lại sự việc đêm đó, thấy vậy, Vương Vũ cũng chỉ có thể từ bỏ.
Lúc này, Chu Minh chỉ muốn gián tiếp nhắc nhở ông cụ Lâm: Lâm Mạt Mạt không nhất định là con của Lâm Trình.
Tuy nhiên, nghe Chu Minh nói vậy, ông Lâm chỉ lạnh lùng ừm một tiếng, coi thường nói: "Thẳng nhóc đó biết cái gì? Nếu nó hiểu chuyện một chút, lúc trước đã không bị người ta nghĩ ra những tin xấu đó."
Chu Minh: ”...
Đương sự như Lâm Trình còn không biết Lâm Mạt Mạt có phải là con của mình hay không, thì còn ai biết nữa chứ?
Trong lòng Chu Minh lẩm bẩm một câu.
Chưa kịp mở miệng, ông cụ Lâm lại hỏi: "Chuyện mà tôi yêu cầu các người đã điều tra thế nào rồi?"
Nghe vậy, khuôn mặt của Chu Minh trở nên căng thẳng, trả lời: "Vẫn đang điều tra."
Chu Minh tỉ mỉ báo cáo tiến độ điều tra hiện tại cho ông cu Lâm: Hiện tại, ngoài việc tìm hiểu tình trạng hiện giờ của Lâm Mạt Mạt, thì việc điều tra sự kiện trước khi Lâm Mạt Mạt sinh ra, họ không có tiến triển gì.