Chương 99: Chương 99
Chương 99: Chương 99Chương 99: Chương 99
Chu Minh hé miệng, do dự xem có nên nói sự thật cho ông cụ Lâm hay không.
Nhóm nghệ sĩ khác đều có các fan hâm mộ riêng đang bỏ phiếu cho thần tượng của mình, trong vòng mấy tiếng, số phiếu của họ đã đạt hàng chục triệu, trong khi tổng số phiếu của Lâm Trình và Mạt Mạt chỉ có hơn 4000 phiếu.
Dù ông cụ Lâm có không ngủ suốt 24 tiếng để bỏ phiếu cho họ, cũng không có tác dụng.
Lúc này, ông cụ Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Minh.
“Cậu có mang điện thoại không?”
Chu Minh gật đầu: "Có." Cậu có một loại cảm giác không tốt?
"Vậy cậu cũng đi xem đi."
Chu Minh: ”...'
Cho nên, quảng cáo trong xe trở thành một bản nhạc hai nhạc cụ.
Ở phía khác, Lâm Mạt Mạt không biết ông cụ Lâm đang âm thầm cố gắng bỏ phiếu cho họ.
Lúc này, bé đang ngồi ở chân câu thang của tòa nhà nhỏ, mắt nhìn chằm chằm cửa lớn.
Bé đang chờ Lâm Trình và.
Khi Lâm Mạt Mạt sắp ngủ thiếp đi, tiếng bánh xe không rõ ràng đã đánh thức bé.
Hai mắt của Lâm Mạt Mạt sáng lên, bé nhảy dậy khỏi ghế nhỏ, chạy về phía cửa lớn.
Quả nhiên, chạy ra được một đoạn, Lâm Mạt Mạt đã nhìn thấy Lâm Trình về nhà trên xe ba bánh.
"Ba ba"
Nhìn thấy bé chạy đến trước mặt mình, trong mắt Lâm Trình lóe lên một chút ý cười, nhưng sau đó lại nhíu mày.
"Ba đã nói gì trước khi ra khỏi nhà?" Lâm Trình leo xuống xe ba bánh, nhìn Lâm Mạt Mạt.
Lâm Mạt Mạt dừng lại, ngẩn người một chút, sau đó chột dạ trả lời: "Bảo con ngoan ngoãn ngôi trong nhà, nghe lời bà chủ, không được chạy loạn..."
"Con không chạy loạn..." Lâm Mạt Mạt ngẩng đầu phản bác một câu: "Con chỉ chạy ra ngoài khi nghe thấy tiếng ba về mà thôi... Đón ba về."
Lâm Trình nghi ngờ về lý do của Lâm Mạt Mạt.
Nhưng Lâm Mạt Mạt mạnh mẽ khẳng định: "Thật đấy ạt" Bé có thể nghe ra tiếng xe ba bánh của nhà họ.
Nhìn bé vài giây, Lâm Trình đầu hàng.
"Đi, vê nhà."
“Dạ. Lâm Mạt Mạt ngoan ngoãn đi bên cạnh Lâm Trình.
Lúc này, Lâm Trình lại nói: 'Bên ngoài không an toàn, lúc một mình không được chạy loạn."
Dựa vào biểu hiện của chương trình, Lâm Trình không tin tưởng bọn họ.
Nghe vậy, Lâm Mạt Mạt nghiêm túc gật đầu trong lòng vô cùng tán thành.
"Ba ba.
"Hử?"
“Hôm nay con suýt gặp bọn buôn người.'
Mặt Lâm Trình căng lại, anh nghiêm túc hỏi: "Xảy ra lúc nào?”
"Chính là lúc chờ ba... ,' Lâm Mạt Mạt kể lại chuyện tối nay cho Lâm Trình theo cách của mình.
"Rồi sau đó?"
"Sau đó con đã đưa số tiền lượm được tới cho cảnh sát ở cuối con đường."
"Con có thông minh không?" Lâm Mạt Mạt chớp mắt, nhìn Lâm Trình hỏi.
Trong đầu bé vẫn còn nhớ chuyện hồi sáng Lâm Trình nói bé ngốc.
Nhìn ánh mắt "muốn được khen" này của bé, Lâm Trình cong môi một chút, nhưng không đưa ra câu trả lời mà bé muốn, mà là đặt câu hỏi ngược lại: "Vậy lần sau còn dám đi lung tung không?”
Lâm Mạt Mạt lắc đầu.
"Đúng rồi!" Nghĩ ra chuyện gì đó, Lâm Mạt Mạt bất ngờ lấy ra một thứ trong túi ra đưa cho Lâm Trình, sau đó mỉm cười và nói: "Đây, tặng bai"
Lâm Trình nhận món quà mà Lâm Mạt Mạt đưa, nhìn một cái, đó là một viên sôcôla hình đồng tiên vàng.
"Bà chủ nhà cho hả?"
"Không phải." Lâm Mạt Mạt lắc đầu.
Đó là do bé tự bỏ tiên mua.
Ở cửa hàng nhỏ đầu ngõ, Lâm Mạt Mạt đã dùng hai tệ để mua viên sôcôla này.
Tiên đó được lấy trong số tiền mà bé đã tìm lại được, để cảm ơn Lâm Trình đã giúp bé lấy lại số tiên đó.
Lâm Trình nhanh chóng tìm thấy "trọng điểm' trong lời giải thích của Lâm Mạt Mạt. Lâm Trình: "Không phải nói không được đi lung tung sao?"
Lâm Mạt Mạt: “...'
Nhìn Lâm Mạt Mạt vội vàng chạy vào tòa nhà, trong lòng Lâm Trình lén lút cười.
Anh lại nhìn vào "đồng xu" trong tay - mặc dù qua lớp bao bì, anh cũng có thể ngửi thấy mùi hương liệu kém chất lượng của viên sôcôla này, nhưng Lâm Trình vẫn cẩn thận đặt đồng xu vàng vào túi.
Hai người trở về nhà.
Việc đầu tiên là kiểm tra thu nhập của họ trong ngày hôm nay.
Dù bánh bao buổi tối không bán chạy, nhưng vì thời gian bày hàng lâu hơn còn giảm giá thêm 500 xu so với buổi sáng, cuối cùng thì Lâm Trình cũng đã bán hết số bánh bao còn dư lại, kiếm được 65 tệ.
Cộng số tiền cả hai buổi, hôm nay họ kiếm được tổng cộng 143 tệ.
Lâm Mạt Mạt đếm tiền, khuôn mặt vui vẻ.
Nhưng mà, rất nhanh, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Mạt Mạt đã tan biến.
Nhà của bọn họ tuần này nợ 800 tệ, họ chỉ còn 4 ngày để bán bánh bao, nếu thu nhập mỗi ngày tiếp theo vẫn như vậy, họ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.