Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 12 - Chương: 12

Chương: 12

Ở hai bên chiếc bàn hàng hải rộng lớn, thuyền trưởng Duncan của Thất Hương Hào đang ngồi đối mặt với con rối bị nguyền rủa Alice.

Bầu không khí giữa hai người (mặc dù cả hai có thể đều không phải là con người) không có gì là hòa hợp.

Tiểu thư con rối tự xưng là "Alice" trông vẫn có chút lo lắng, mặc dù thuyền trưởng u linh trước mặt đã hứa hẹn về sự an toàn tạm thời cho nàng ta, nhưng trước khuôn mặt trời sinh uy nghiêm bệ vệ của Duncan, ngay cả con rối bị nguyền rủa cũng tỏ ra thấp thỏm bất an.

Lúc này nàng ta đang ngồi trên nắp quan tài của mình với phong thái trang nghiêm, nhưng những ngón tay đang lặng lẽ đan vào nhau và nắm lấy vạt áo lại lộ ra vẻ bất an của nàng ta.

Duncan tạm thời im lặng, suy nghĩ quan sát... "quý cô" trước mặt.

Một con rối được điều khiển bởi một động lực không rõ, một "cá thể siêu nhiên" rõ ràng không phải bằng xương bằng thịt, nhưng lại có thể nói và đi lại, thậm chí còn có một thân nhiệt nhất định, nếu đặt ở quê hương anh bên đó thì gần như nghiêng về khoa học – hơn nữa ít nhất có thể viết nên ba tập rưỡi.

Duncan không biết con rối giống như Alice thuộc về dạng tồn tại nào trên thế giới này, nhưng trong quá trình chung đụng mấy ngày qua với Đầu Sơn Dương, anh cũng biết được mang máng một số thông tin. Anh biết mặc dù thế giới này tồn tại "dị tượng siêu phàm", nhưng các sự vật siêu phàm cũng không phải là thứ thường có thể nhìn thấy được, mà tiểu thư con rối trước mặt...

Duncan đoán rằng nàng ta hẳn cũng thuộc về một dạng tồn tại đặc biệt nào đó ngay cả trong thế giới quỷ dị lạ thường này.

Suy đoán của anh cũng không phải là không có căn cứ - con tàu chạy bằng động lực cơ giới va chạm trực diện với Thất Hương Hào rất mới mẻ, hơn nữa còn có một thủy thủ đoàn gồm những thủy thủ được đào tạo bài bản mà anh từng tận mắt thấy. Cho dù rơi vào tình huống cực kỳ kinh hoàng, nhiều thủy thủ trên con tàu đó cũng vẫn giữ vững cương vị của từng người, hơn nữa bên trong con tàu đó còn có hàng loạt khoang và vật phẩm không rõ công dụng. Trên nhiều vật phẩm đều được khắc họa ký hiệu phù văn phức tạp, kiểu dáng của những ký hiệu đó với các phù hiệu ở mặt ngoài "quan tài" của Alice vô cùng tương đồng...

Nói cách khác, mục đích chuyến đi của con tàu tối tân như vậy rất có thể là để hộ tống... hay "áp tải" con rối bị nguyền rủa Alice.

Duncan điều chỉnh lại tư thế trên ghế ngồi và nhìn Alice một cách an nhàn nhưng nghiêm túc - không nghi ngờ gì rằng trên con tàu của mình đã có thêm một “vị khách” đáng kinh ngạc.

Nhưng ở một góc độ khác, tiểu thư con rối này dường như cũng không phải là một nhân vật đáng sợ, lá gan của nàng ta dường như khá bé.

Suy cho cùng, vừa mới nhìn thấy mặt bản thân ở bên này còn chưa nói gì, đầu của nàng ta đã rơi xuống vì sợ hãi.

"Xin hỏi..." Có lẽ vì sự im lặng và cái nhìn chằm chằm kéo dài của Duncan mang đến quá nhiều áp lực, Alice cuối cùng không nhịn được mở lời: "Còn nữa..."

“Cô đến từ đâu?” Duncan cuối cùng thu lại ánh mắt khiến người ta cảm thấy áp lực và hỏi với một giọng điệu ôn hòa hơn.

Alice rõ ràng là sững sờ trong giây lát, giống như đang phản ứng lại ý nghĩa trong câu hỏi của Duncan, sau vài giây mới dùng ngón tay gõ nhẹ vào rương gỗ hoa lệ dưới thân mình: "Từ đây."

Vẻ mặt của Duncan lập tức có hơi cứng đờ: "..."

"Ta đương nhiên biết trước đó cô đã nằm trong chiếc rương này," Anh ho nhẹ hai tiếng: "Nhưng điều ta muốn hỏi là cô đến từ nơi nào – địa điểm, hiểu không? Cô có quê hương hay thứ gì đó có thể gọi nó là nơi bắt đầu không?"

Alice nghĩ kỹ lại lần nữa, lắc đầu rất thản nhiên: "Không nhớ rõ nữa."

"Không nhớ rõ nữa?"

“Con rối lấy đâu ra quê hương chứ?” Alice đoan trang và nghiêm túc trả lời, hai tay đan chéo đặt trên đùi: “Phần lớn ký ức của tôi đều nằm trong rương, tôi đã nằm ở đây và bị người ta vận chuyển từ nơi này đến nơi khác, thỉnh thoảng có thể mơ hồ cảm thấy có người đi qua đi lại hoặc canh giữ bên ngoài chiếc rương... À, tôi còn nhớ một số cuộc trò chuyện thì thầm, những người canh giữ bên ngoài chiếc rương gỗ của tôi, họ dùng giọng điệu sợ hãi và lo lắng bàn luận về một số chuyện..."

Duncan nhướng mày: "Bàn luận về một số chuyện? Họ đã bàn luận gì bên cạnh cô?"

"Chỉ là một số chuyện vụn vặt vô vị thôi."

“Nhưng ta lại rất tò mò.” Duncan nói một cách rất nghiêm túc - anh tin rằng đó có thể chỉ là những chuyện vặt vãnh vô vị, nhưng bây giờ anh thực sự cần làm mọi thứ có thể để hiểu được thế giới này, ngay cả khi đó chỉ là những lời tán gẫu của những người bình thường trên thế giới này.

"... Được rồi, cái tên tôi thường nghe thấy nhất là Dị vật 099 - họ dường như dùng nó để chỉ tôi và chiếc rương gỗ của tôi, nhưng tôi không thực sự thích nó, tôi có tên," Alice vừa nhớ lại vừa nói: “Trừ điều này ra, thỉnh thoảng tôi còn nghe họ nói về phong ấn và lời nguyền gì đó, nhưng hầu hết ký ức đều mờ nhạt, khi ở trong rương tôi sẽ ngủ, không quá để ý đến động tĩnh bên ngoài."

Con rối chậm rãi nói, sau đó lại giống như chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói thêm: "Nhưng tôi vẫn còn nhớ những gì tôi đã nghe gần đây, đó hẳn là trước khi tôi đến con tàu của ngài. Trong cuộc trò chuyện của những người bên ngoài rương gỗ thường xuyên nhắc đến một nơi, thành bang Phổ Lan Đức, đó dường như là đích đến của họ... hẳn cũng phải là điểm đến của tôi?"

“Thành bang Phổ Lan Đức?” Đôi mắt của Duncan hơi nheo lại, âm thầm ghi nhớ cái tên này vào trong lòng.

Cuối cùng anh lại biết thêm được một thứ hữu ích, mặc dù anh không biết khi nào thì thông tin hữu ích này sẽ có ích.

Sau đó anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tiểu thư con rối trước mặt lần nữa: "Ngoài điều đó ra thì sao?"

"Ngoài điều đó ra, hầu hết thời gian tôi đều chỉ ngủ, ngài Thuyền trưởng," Tiểu thư con rối nghiêm nghị nói: "Khi ngài bị nhốt kín trong một chiếc rương lớn như quan tài, xung quanh lại liên tục có những lời thì thầm thủ thỉ lọt vào tai khiến người ta mơ màng thiếp đi, không ngủ thì còn có thể làm gì được? Ngồi dậy trong quan tài chắc?"

Khóe miệng Duncan giật giật.

Dáng vẻ đoan trang, lúc đầu không rơi là một mỹ nhân nho nhã, nhưng trên thực tế, nàng ta chẳng những biết chèo quan tài cưỡi gió rẽ sóng, mà còn bất ngờ phun ra những lời nói bậy bạ khiến người ta chết lặng.

Anh nhanh chóng xây dựng một hình tượng mới về tiểu thư Alice này trong tâm trí.

Nhưng ngoài mặt anh vẫn duy trì hình tượng thuyền trưởng Duncan điềm đạm và uy nghiêm, chỉ "ừm” một tiếng không tỏ rõ ý kiến, rồi nói tiếp: “Vậy nên, ngoài việc mơ màng nằm trong rương gỗ, cô hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài cả; cô không thể nói cho ta biết những thay đổi trên thế giới hiện nay, cũng không thể nói cho ta biết vị trí cụ thể của bất kỳ bến tàu hoặc thành bang nào."

“Chỉ e là như vậy, ngài Thuyền trưởng,” Tiểu thư búp bê nghiêm trang gật đầu, ngay sau đó đôi mắt hơi mở to như thể đột nhiên phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào Duncan một cách lo lắng: “Cho nên… ngài lại định ném tôi xuống tàu, bởi vì tôi không có giá trị gì sao?"

Duncan chưa kịp nói thì đã nghe thấy Alice nói tiếp: "Được rồi, tôi hiểu, dù sao đây cũng là tàu của ngài, nhưng lần này có thể đừng nhét đạn đại bác vào trong rương không? Nghiêm túc mà nói... tám viên đạn đại bác có hơi quá lố..."

Có thể nhìn ra được tâm trạng của tiểu thư con rối không được tốt lắm - nhưng lại không dám bộc phát ra.

Duncan cũng rất ngượng ngùng, anh chủ yếu ngượng ngùng vì khi nhét đạn đại bác vào trong rương lúc đó đã không cân nhắc qua, sau này sẽ có lúc điềm tĩnh thảo luận chuyện này với người trong cuộc như thế này - Khi đó anh chỉ coi Alice đang nằm trong rương như một con rối bị nguyền rủa trong phim kinh dị tiêu chuẩn, những hình ảnh hiện lên trong đầu đều hướng tới phong cách vẽ tranh này... Anh nào có nghĩ tới con rối bị nguyền rủa này không phải thoát ra từ lời nguyền, hay là thoát ra từ tứ hợp viện mẹ kiếp nào đó chứ?

Vì vậy, những chuẩn bị được thực hiện trong giai đoạn trước để chống lại lời nguyền kinh khủng, hiện giờ đã trở thành sự gượng gạo.

Nhưng cũng may da mặt Duncan khá dày, hơn nữa nét uy nghiêm và u ám ấy khắc họa trên mặt như dao rìu xẹt qua, chỉ cần dây thần kinh ngoại biên không bị chập mạch thì vẫn có thể co giãn được. Vì vậy anh miễn cưỡng không để ý đến sự gượng gạo do tám viên đạn đại bác mang lại, chỉ khẽ lắc đầu thờ ơ vô cảm: "Ta vẫn chưa quyết định có nên ném cô xuống tàu hay không, dù sao thì cô dường như luôn có cách trở lại con tàu. Ta chỉ hơi tò mò, tại sao cô cứ nhất quyết trở lại Thất Hương Hào hết lần này đến lần khác? Có thể nhìn ra được, cô thực sự rất khiêng dè ta, cũng như con tàu này – Đã vậy, sao không rời xa nguy hiểm này?"

"Con tàu này tên là Thất Hương Hào sao? Thôi được, tôi quả thực có chút... sợ ngài và con tàu của ngài. Nhưng so với điều này, chỗ sâu nơi biển cả không phải càng nguy hiểm hơn sao?" Tiểu thư con rối lặng lẽ nhìn chăm thuyền trưởng u linh trước mặt. Trong tầm nhìn của nàng ta, đằng sau người đàn ông cao lớn này là hư vô tối đen vô biên vô tận, bóng tối và khung cảnh thực trong khoang tàu đan xen cứ như hai thế giới bị cưỡng bức chồng chất lên nhau. Nhưng so với cái bóng hư vô ngột ngạt này, những thứ đến từ nơi "sâu hơn" của biển cả vô biên vô tận càng khiến Dị vật 099 nàng ta cảm thấy nguyên hiểm hơn: "Trên thế giới này, còn có thứ gì đáng sợ hơn biển sâu sao?"

Bình Luận (0)
Comment