Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 14 - Chương: 14

Chương: 14

Thất Hương Hào rất lớn, lớn một cách phi thường – Là một con tàu chạy bằng động lực cánh buồm, kích thước của nó gần như vượt quá mức cần thiết theo quan điểm của Duncan.

Quy mô lớn như vậy có nghĩa là không gian chứa hàng lớn hơn, nhiều hỏa pháo hơn, kết cấu chắc chắn hơn và tư thái vững vàng hơn khi đương đầu với sóng gió - Tất cả những điều này đồng nghĩa với việc nó có đủ khả năng để đối mặt với những thách thức hành trình khó khăn nhất.

Nhưng Duncan hiện tại không có bất kỳ kế hoạch nào cho cái gọi là chuyến đi xa, con tàu ma lớn đến kinh ngạc này chỉ mang lại cho anh cảm giác cô độc, vì vậy nếu có thêm một "thuyền viên" có thể nói chuyện trên tàu thì tuyệt đối không phải là chuyện xấu.

Dù sao trên con tàu lớn này vẫn có những “phòng khách” để không.

Tiếng bước chân phá vỡ sự yên tĩnh trong hành lang, Duncan dẫn con rối Gothic đi xuống cầu thang gỗ và đến khoang tàu ở tầng dưới của boong đuôi tàu. Nơi này nằm ngay bên dưới phòng thuyền trưởng, từ góc độ cấu trúc, hẳn được coi là "khu cư trú thượng đẳng" trên con tàu lớn này, so với những khu vực tối tăm, u ám và hơi có vẻ kỳ quái ở tầng dưới, ở đây có phần sáng sủa và ngăn nắp hơn.

Duncan dừng lại trước một khoang dành cho thuyền viên, sau đó đưa tay đẩy cánh cửa gỗ khép hờ.

Bên trong là một căn phòng đơn với đồ đạc được bày biện sơ sài.

Trên tàu có mấy khoang đơn lẻ như thế này, nhưng chúng đã không được sử dụng trong một thời gian dài, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết ai đã từng sử dụng qua.

Sau khi bước đầu khám phá khu vực phía trên của Thất Hương Hào, Duncan đã để ý tới sự tồn tại của những căn phòng trống này, chỉ là khi đó cũng không hề nghĩ ngợi nhiều, nhưng bây giờ anh đã đích thân quản lý con tàu ma này và biết được bí mật con tàu này có thể tự mình vận hành, một nghi ngờ nảy sinh một cách tự nhiên.

Nếu con tàu này căn bản không cần đến thuyền viên... vậy thì những khoang dành cho thuyền viên trên tàu này lại chuẩn bị cho ai đây?

Phòng một người ở trong khoang tầng trên rõ ràng là chuẩn bị cho thủy thủ cấp trên như đại phó, nhị phó và thủy thủ trưởng, còn ở khu vực phía dưới cũng có các khoang giường chung chuẩn bị các thuyền viên nói chung, ngoài ra trên tàu còn có phòng ăn, phòng cờ và phòng bài hiển nhiên là cung cấp cho nhiều người sử dụng - Không giống như những cánh buồm và dây thừng không cần thao tác thủ công, sự tồn tại của các phương tiện này là chuẩn bị cho "con người".

Nhưng con tàu này hoàn toàn không cần đến thuyền viên.

Duncan khẽ cau mày, anh đã ý thức rõ con tàu ma này hiện đang ra vận hành một mình trên biển, vào một thời điểm nào đó trong lịch sử của nó... hẳn cũng có thuyền viên.

Ít nhất khi đóng con tày tàu, nó đã được thiết kế với các phương tiện thuyền viên hợp lý để các thủy thủ sử dụng.

Vậy cuối cùng điều gì đã xảy ra, mới khiến con tàu trở thành bộ dạng như hôm nay? Thủy thủ đoàn ban đầu của con tàu đã đi đâu? "Thuyền trưởng Duncan" thực sự là chủ nhân từ đầu đến cuối của con tàu sao? Đầu Sơn Dương quỷ dị kia, lại biết được nội tình gì trong đó?

“Thuyền trưởng?” Giọng nói nghi ngờ đột nhiên vang lên từ sau lưng.

Suy nghĩ của Duncan lập tức bị gián đoạn, đồng thời giật mình, ngay sau đó anh mới nhận ra đó là giọng nói của tiểu thư con rối - anh đã quên mất sự tồn tại của Alice trong một thời gian.

Mấy ngày nay, Duncan đã quen với hiện trạng bản thân là người sống duy nhất trên tàu, cũng quen với giọng nói của Đầu Sơn Dương ồn ào, kết quả lúc này đột nhiên có thêm Alice, anh ngược lại có chút không quen.

"Ta tên Duncan, cô có thể gọi ta là Thuyền trưởng Duncan - Tất nhiên, cô cũng có quyền tự do gọi trực tiếp là Thuyền trưởng," Duncan nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, lúc này mới quay lại nhìn tiểu thư con rối đi theo phía sau mình: "Căn phòng trống này sau này sẽ là của cô, vào trong xem thử đi."

“Ả, được rồi!” Alice gật đầu, đầu tiên là ló đầu qua vai Duncan liếc mắt nhìn tình hình trong phòng, sau đó xoay người bắt lấy cái rương gỗ luôn lơ lửng sau lưng nàng ta, vác nó trên vai và cẩn thận mang vào trong phòng.

Nhìn thấy "quan tài" như hình với bóng của Alice, khóe miệng Duncan không khỏi giật giật, nhìn tiểu thư con rối cẩn thận đặt "quan tài" bên cạnh giường, kiểm tra kỹ lưỡng lớp nhung lót bên trong quan tài, lúc này mới bắt đầu đảo mắt nhìn quanh đồ đạc trong phòng, cuối cùng anh không nhịn được mà mở lời: "Cô phải luôn mang theo chiếc rương này thế sao?"

"Đúng thế," Alice nói như chuyện đương nhiên: "Nếu không tôi đặt nó ở đâu?"

“Chiếc rương này từng là phong ấn của cô, tôi còn tưởng cô sẽ để ý đến điều này,” Duncan cau mày: “Bây giờ xem ra, cô ngược lại không thể sống tách rời nó.”

“Phong ấn tôi những người kia, cũng đâu phải lỗi của chiếc rương,” Alice ngồi trên chiếc rương, vừa nói vừa vỗ vào nắp rương gỗ: “Ngài có muốn vào cùng ngồi một lát không?

Duncan lắc đầu: "Không cần. Cô cảm thấy căn phòng này thế nào?"

“À, tốt vô cùng,” Alice trông khá vui mừng, nàng ta nhìn quanh những đồ đạc đơn sơ trong phòng, nhưng lại giống như đang ở trong một cung điện lộng lẫy: "Đó là tủ quần áo sao? Tôi không có bộ đồ nào để thay, nên không dùng đến... Nhưng có một cái tủ cũng khá tốt. Ồ, còn có một cái bàn, sau này có thể để đồ lên đó. Nhưng tôi dường cũng chẳng có gì để đặt lên đó... Có lẽ có thể dùng để đặt đầu? Lúc chải tóc sẽ khá thuận tiện…”

“Cô hài lòng là được,” Nhìn con rối Gothic ngồi trên quan tài hoạch định ra kế hoạch cho cuộc đời mình là một cảnh tượng rất kỳ lạ, đặc biệt là một số nội dung rất đáng ngờ xuất hiện trong kế hoạch này, nhưng trên mặt Duncan lại chậm rãi hiện lên vẻ mỉm cười, sau đó anh lùi lại nửa bước, vẻ mặt trở lại như thường: “Cô có thể nghỉ ngơi ở đây một lúc, thích ứng một chút với môi trường ở đây.”

"Ngoài cầu thang dẫn đến tầng thấp hơn ra, cô có thể di chuyển tự do ở tầng này và tầng trên boong tàu, cấu trúc ở đây cũng không hề phức tạp, bản thân cô hẳn sẽ nhanh chóng có thể nắm bắt vị trí của tất cả các phòng.”

"Ta ở trong phòng thuyền trưởng, có chuyện gì cô có thể đến đó tìm ta – Nếu ta không có ở đó, trên bàn hàng hải có một cái Đầu Sơn Dương biết nói, nó là đại phó của ta."

Alice gật đầu trong khi lắng nghe, nhưng đôi mắt nàng ta mở to khi nghe thấy hai câu cuối cùng: "Đầu Sơn Dương?! Cái đầu khắc bằng gỗ đen thui đó?!"

"Xem ra cô đã chú ý tới nó."

"Tôi đã chú ý tới... Nhưng ngài nói nó biết nói chuyện? Hơn nữa còn là đại phó của ngài?" Alice tỏ ra kinh ngạc: "Tôi còn tưởng đó chỉ là... Thật không thể tin được!"

"... Cô là một con rối biết nói chuyện và biết đi lại," Duncan nhìn Alice mặt không thay đổi: "Cô vẫn nghĩ rằng một cái Đầu Sơn Dương biết nói là không thể tin được?"

Alice sửng sốt một chút, nhìn xuống hai tay mình, càu nhàu giống như vừa mới phản ứng lại: "À... hình như cũng đúng?"

Duncan lắc đầu, xoay người rời đi: "Cứ vậy đi, cô ở đây nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì tìm ta."

Giọng Alice vang lên sau lưng anh: "Vâng, Thuyền trưởng."

Sau khi rời đi, Duncan cũng không đến những nơi khác nữa, mà là về thẳng phòng thuyền trưởng của mình. Anh đi đến chiếc bàn hàng hải rộng lớn và ngồi xuống. Đầu Sơn Dương Gỗ lập tức hoạt động, quay đầu sang Duncan kêu lên “ken két”:

"A! Là thuyền trưởng đã trở về! Có vẻ như ngài đã thu xếp ổn thỏa cho quý bà đó - Ngài thấy đấy, như tôi đã nói, một nữ sĩ hiền lành và vô hại, sẽ không cản trở chuyến đi của ngài, còn có thể trò chuyện với ngài cho bớt buồn chán. Tôi thấy ngài đã quyết định giữ nàng ta ở lại trên tàu, ngài có định thu xếp gì cho nàng ta làm không? Thất Hương Hào không cần người lắm, boong tàu sẽ cọ rửa boong tàu, hỏa pháo sẽ lau chùi hỏa pháo, két nước sẽ giữ gìn nước sạch... Có lẽ nàng ta có thể phụ trách quản lý phòng bếp? Ngài dường như vẫn luôn không hài lòng với đồ ăn trên tàu... À, nói về đồ ăn, có vẻ như chúng ta cần bổ sung một số nguyên liệu trước, thịt xông khói và pho mát cứng trong kho hàng có thể hơi lỗi thời, mặc dù những người thủy thủ thô lỗ sẽ không kén chọn thức ăn trên biển, nhưng Thuyền trưởng Duncan vĩ đại tất nhiên..."

Duncan cảm thấy não mình như muốn sôi lên, lúc này anh lại tin chắc một điều: So với Đầu Sơn Dương ồn ào này, anh thực sự cần một “đối tượng trò chuyện bình thường” như Alice!

"Im miệng," Anh trợn mắt nhìn Đầu Sơn Dương một cách dữ tợn, sau khi người sau im lặng mới nói tiếp: "Vừa rồi khi Alice ở đây ngươi ngược lại rất có nề nếp, ta còn tưởng cuối cùng ngươi đã học được cách giữ im lặng rồi."

"Lúc Thuyền trưởng khảo hạch thuyền viên mới thì không được xen vào, đây là quy tắc trên biển, cho dù tôi là đại phó kiêm nhị phó kiêm thủy thủ trưởng trung thành của ngài..."

Duncan không đợi Đầu Sơn Dương nói xong (thực ra nếu anh không ngắt lời thì Đầu Sơn Dương này vốn sẽ nói xong): "Mấy ngày này hãy để mắt đến động tĩnh của con rối đó."

"Hả... Hả? Phải để mắt tới vị nữ sĩ đó? Ngài vẫn chưa yên tâm về nàng ta sao? Ồ ồ, cũng phải, với tư cách là một Thuyền trưởng, cẩn trọng là điều cần thiết..."

"Cô ta có rất nhiều bí mật, hơn nữa còn không kể hết ra, có lẽ do bản thân cô ta thực sự không biết, cũng có thể là... cố tình che giấu vì một mục đích nào đó, tóm tại bất kể thế nào, suy cho cùng cô ta là một 'con rối bị nguyền rủa', mà còn có tên là 'Dị vật 099'," Duncan nói: "Người ở trên con tàu trước đó đã dùng rất nhiều phong ấn để ngăn Alice rời khỏi rương gỗ, nhưng bây giờ con rối bị phong ấn đang nghênh ngang hoạt động trên con tàu của ta, ta cần một chút thời gian để chắc chắn rằng Alice thực sự là một con rối vô hại... dù chỉ vô hại trên Thất Hương Hào cũng được."

Bình Luận (0)
Comment