Mưa như trút nước đổ xuống, toàn bộ Phổ Lan Đức đều bị bao phủ trong một trận mưa lớn chưa từng thấy.
Như thể nước biển trút ngược, biển thẳm* vô tận từ trên trời nhìn xuống trái đất, như thể thế giới rơi vào vực thẳm, tầng mây đen thui như mực treo cao trên bầu trời như khối sắt, nước mưa bất tận giội rửa những tòa tháp đồng hồ, những tòa nhà cao tầng cổ kính, những bức tường và bờ biển lởm chởm, cùng với sóng gió liên tục từ biển khơi thổi vào, dường như tạo thành một vòng vây nào đó, chồng chập và phong tỏa toàn bộ thành bang từ mọi hướng.
*Biển thẳm: một vùng trũng dưới biển sâu với độ sâu hơn 6000 mét và có đường viền rõ ràng.
Ngay cả người chậm lụt đến đâu cũng có thể cảm nhận được một bầu không khí quỷ dị nào đó từ cơn mưa xối xả bất thường này, các thị dân hối hả chạy trở về nhà, cửa ra vào và cửa sổ của mọi nhà đều đóng chặt, những người vô gia cư trên đường phố cũng vội vã chạy đến nơi trú ẩn hoặc trung tâm cứu trợ gần nhất, bằng không thì chui vào lối vào cống thoát nước hoặc trạm trao đổi đường ống – nơi đó ít nhất cũng có đèn khí và hơi nước thần thánh có thể mang lại cảm giác an toàn cơ bản nhất vào ngày mưa như thác đổ này.
Hải Đế xông vào quảng trường của đại giáo đường trong cơn mưa dữ dội này — có lẽ do sự bảo vệ của nữ thần vẫn còn, cơn mưa xung quanh đại giáo đường nhỏ hơn những nơi khác một chút, thế nhưng cơn mưa hơi nhỏ này không khiến Hải Đế cảm thấy thả lỏng, ngược lại còn càng lo lắng hơn.
Mưa trong đại giáo đường nhỏ hơn những nơi khác, điều đó có nghĩa là trận mưa lớn vào lúc này quả nhiên có liên quan đến lực lượng siêu phàm.
Thủ vệ của giáo đường mở cửa ra, Hải Đế lao ra khỏi xe và lao vào cánh cửa ba chóp đỉnh thần thánh đó, chỉ trong vài bước, cả người nàng ta đã ướt sũng trong làn mưa lạnh giá.
Nhưng nàng ta đã không có thời gian để tâm đến những điều này, bởi vì trong khoảnh khắc tiến vào giáo đường, nàng ta liền cảm thấy không khí xung quanh trở nên xao động phập phồng, đó là linh tính đang cảnh báo, nhắc nhở nàng ta rằng có một sự "xung đột" vô hình với nơi này làm trung tâm đang dần mở rộng ra.
Một vị tu sĩ im lặng tiếp đón nàng ta, sau đó dưới yêu cầu mạnh mẽ của nàng ta, tu sĩ đã thông báo cho giáo chủ Valentine đang cầu khấn trong sảnh chính của Thánh đường, Hải Đế lo lắng và bồn chồn chờ đợi trong ba phút, cuối cùng cũng nhìn thấy một ông lão đức cao vọng trọng xuất hiện trước mặt mình.
Nàng ta chú ý tới vị giáo chủ này mặc áo choàng phụng vụ đầy đủ, đầu đội một chiếc vương miện ba tầng nặng nề ngay ngắn, tay ông cầm Thánh trượng dài, hơn nữa quanh eo còn đeo một quyển "Nguyên Điển Bão Tố" được trang trí bằng bạc và đá quý.
Đây tuyệt đối không phải là trang phục và đạo cụ mặc trong ngày thường, mà chỉ trong những buổi lễ cực kỳ quan trọng mới ăn mặc chỉnh tề như vậy; trang phục trang sức nặng nề và xa hoa này là một gánh nặng, đủ khiến một người trưởng thành cường tráng cảm thấy mệt mỏi khi bước đi, thế nhưng Valentine lại bước đi những bước ổn định và uy nghiêm; trong đôi mắt phảng phất sấm gió nổi lên, khí chất trên người siêu phàm mà tràn đầy Thánh tính — Những thứ thần thánh đó khiến vị lão nhân này cởi bỏ thân phận phàm nhân trong một thời gian ngắn ngủi, chuyển hóa thành một thân xác mang tính biểu tượng nào đó; ông cứ thế đi đến trước mặt Hải Đế, nhìn "bác sĩ tâm thần" đến thăm đại giáo đường trong thời tiết xấu như thế này với vẻ mặt nghiêm túc: "Con à, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Con... con cần sự che chở, sự che chở ở mức cao nhất!" Hải Đế lập tức hồi đáp, nàng ta nhớ tới nhắc nhở hết sức nghiêm túc của cha trước khi đi, nói ra với biểu cảm vô cùng trịnh trọng: "Con muốn toàn bộ Giáo đường Bão Tố tiến hành cảnh giới, bảo vệ con — bảo vệ người con của nhà sử học kiệt xuất nhất Phổ Lan Đức."
“Nhà sử học kiệt xuất nhất của Phổ Lan Đức…” Giáo chủ Valentine lặng lẽ nhìn chăm chú vào mắt Hải Đế, trong mắt ông lão dường như có một tia chớp không ngừng chớp động, sau đó ông nhắm mắt lại, khẽ gật đầu: “Ta đã nhận được lời thỉnh cầu của con, con à, đại giáo đường sẽ cung cấp sự che chở, con đã được an toàn."
"Muôn phần cảm ơn," Hải Đế hít sâu một hơi, ánh mắt của nàng ta vẫn không rời khỏi người ông lão, khi nhìn thấy trang phục của Valentine, nàng ta liền biết phía đại giáo đường bên này dường như đã tiến vào "trạng thái lâm chiến"trước khi mình đến: "Xin hỏi... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
“Đó là chiến tranh,” Valentine bình tĩnh nói: “Có người khai chiến với Phổ Lan Đức — một trận bão tố không được nữ thần ban phước đã ập xuống Phổ Lan Đức, đây chính là tín hiệu của chiến tranh, nhưng cho đến khi con đến, ta cuối cùng mới biết được đối thủ của chiến tranh là ai."
"Khai chiến?!" Hải Đế ngẩn ra: "Kẻ địch là ai? Bọn họ đang ở đâu?"
Valentin lặng lẽ nhìn chằm chằm Hải Đế, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Là Phổ Lan Đức —
"Một Phổ Lan Đức đã bị chôn vùi trong lịch sử."
Một tiếng sấm nổ vang lên, cả giáo đường đều như bị rung chuyển dữ dội, Hải Đế giật mình, nàng ta kinh hãi ngẩng đầu lên, nhìn những ô cửa kính vẫn còn đang kêu lạch cạch trong dư chấn của sấm sét, nhìn đèn chùm nặng trịch lắc lư qua lại trên đỉnh đầu, mà giữa sự rung chuyển và lắc lư này, nàng ta đột nhiên cảm giác được một sự rung chấn nhẹ — đó là một cơn chấn động khác với tiếng sấm.
Là tiếng gầm rú của một số lượng lớn xe đi bộ địa hình hơi nước đang tụ tập ở quảng trường, tiếng gầm rú của những chiếc xe tăng hơi nước Hộ giáo quân lái ra khỏi nhà để xe.
Hải Đế kinh hãi quay đầu lại, nhìn giáo chủ Valentine yên lặng đứng trước Thánh tượng nữ thần như đá ngầm trong biển, vội vàng nói: "Kẻ địch sắp tới rồi sao?!"
“Kẻ địch đã đến rồi,” Valentine nhẹ nhàng nói, giữa tiếng sấm rền không ngừng, tiếng thì thầm nhẹ nhàng của ông vẫn rõ ràng rơi vào tai Hải Đế: “Đã đến từ rất nhiều năm về trước…”
...
Thanh kiếm khổng lồ chém xuống ầm ầm, đống phế tích và gạch ngói vụn chắn ngang đường bị thổi bay toàn bộ như cát bụi, Fanna cầm kiếm băng qua một đoạn của con đường sụp lún, nhìn thấy những ngôi nhà phía trước mặt đổ sập xuống như tượng sáp trong lửa, tro tàn nóng bỏng và dư thừa che lấp con đường như tuyết đọng, những tia lửa còn sót lại tung bay và phân tán trong đống tro tàn và đống đổ nát, lại có những sự vật hình người khả nghi chậm rãi ngọ nguậy trong đống tro nóng đó, khiến người ta không khỏi chứng kiến trạng thái quỷ dị và thê thảm.
Fanna kiềm chế bản thân để không quá chú ý đến những đống tro tàn hình người đang quằn quại đó.
Nàng ta biết rằng, đó đều là những thị dân của Phổ Lan Đức, những người mà nàng ta biết, bảo vệ và tận tâm, họ đã chết trong trận hỏa hoạn thiêu hủy cả thành bang, không một ai trong toàn thành bang may mắn tránh khỏi.
Họ đã chết đi trong đoạn lịch sử này, nhưng lại bị ngọn lửa bất diệt định hình thành ảo ảnh khủng khiếp và bi thương này.
Những cảnh tượng này đã làm xáo trộn cảm xúc và phán đoán của nàng ta.
Thẩm phán quan trẻ tuổi liếm đôi môi nứt nẻ tái nhợt, cảm thấy đường hô hấp dần trở nên bỏng rát trong môi trường đầy tro nóng, cảm thấy thể lực hao tổn, một lần nữa nhắc nhở bản thân —
Tất cả những điều này chưa từng xảy ra, cũng sẽ không xảy ra.
Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía cuối phố.
Giữa tro tàn ngọ nguậy và tia lửa tung bay, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một luồng ngọn lửa xanh lá ma quái, đó là dấu vết của một thuyền trưởng u linh đáng sợ nào đó lưu lại trong đoạn lịch sử sai lệch này — lập trường của thuyền trưởng u linh trong vụ việc này quỷ dị khó phân, Fanna hoàn toàn không thể nhìn thấu đối phương rốt cuộc có mục đích gì, chỉ biết rằng lực lượng của đối phương đã từ lúc nào đó trà trộn vào phía sau bức màn này, đồng thời lan tràn khắp nơi trong Phổ Lan Đức đã bị hủy diệt này, hơn nữa còn mơ hồ tồn tại một sự đối kháng với lực lượng bóp méo lịch sử kia.
Mà ở cuối tầm nhìn lại là điểm kết thúc chuyến này của nàng ta, một trong những "mục tiêu" mà nàng ta đặt ra cho mình ở Phổ Lan Đức đã bị hủy diệt này.
Một tiểu giáo đường vẫn còn nguyên vẹn phần thân chính trong hỏa hoạn đang đứng sừng sững ở cuối con phố.
Nàng ta đã đi bộ băng qua một nửa thành bang và đến trước tiểu giáo đường ở Khu phố 6.
Nói đúng ra, nàng ta đã giết qua một nửa thành bang.
Fanna cầm kiếm tiến về phía trước, vượt qua mọi chướng ngại vật, cánh cửa của tiểu giáo đường đã sụp đổ xuống, một sảnh dài được thắp sáng bởi tàn lửa hiện ra mơ hồ trước mắt nàng ta.
Trong sảnh dài không có ánh đèn rực rỡ ấm áp, không có đài cầu khấn ngăn nắp và thần thánh, cũng không có những nữ tu trẻ yên lặng cầu khấn.
Fanna trực tiếp băng qua đống phế tích này, đi đến phía sau của sảnh chính và tìm thấy cầu thang dốc dẫn xuống lòng đất.
Một cánh cửa gỗ sẫm màu đang đứng lặng lẽ ở cuối cầu thang.
Fanna nhẹ nhàng thở ra, làm dịu cơn đau nhức và nhức mỏi của các khớp khắp người từ trên xuống dưới, sau đó đi xuống cầu thang —
Khẩu súng máy quay được tháo rời khỏi xe đi bộ địa hình trước đó đã bị vứt bỏ trên đường từ lâu, bây giờ trong tay nàng ta chỉ còn lại thanh kiếm khổng lồ trung thành và đáng tin cậy đã đồng hành cùng mình trong nhiều năm.
Nàng ta cầm kiếm đi tới trước cửa, nhẹ nhàng dùng tay đẩy ra.
Cửa đã khóa, nhưng chỉ khóa bằng một chiếc bản lề, đối diện cũng không có ai chặn.
Trong loáng thoáng, dường như vẫn có thể cảm nhận được hơi thở phả ra từ phía bên kia cánh cửa, có tiếng vang truyền đến.
Fanna dùng sức tay, chiếc khóa cửa mỏng manh không kiên trì được quá nửa giây, đi đôi với tiếng kim loại xé rách, cánh cửa của Thánh đường dưới lòng đất bị nàng ta đẩy ra.
Một giọng trẻ kinh ngạc và khẩn trương vang lên từ phía bên kia cánh cửa: "Không được mở cửa!!"
Trong lúc âm thanh vang lên, dường như còn có một tiếng ồn yếu ớt xen lẫn bên trong nó.
“Hậu bối của người,” Fanna đẩy cửa ra, thanh kiếm khổng lồ cọ xát mặt đất tóe ra những tia lửa nhỏ mịn, nàng ta bước vào trong, chiếc đèn xách ngoan cường bên hông vẫn phát ra ánh sáng, soi sáng Thánh đường dưới lòng đất đã rơi vào một vùng tăm tối: “Chị em gái chiến đấu của người."
Thánh đường được ánh sáng nhạt chiếu sáng.
Một nữ tu tay cầm trường kiếm thận trọng đứng dưới chân Thánh tượng nữ thần, nhìn chằm chằm Fanna đẩy cửa đi vào với vẻ cảnh giác cao độ - bà ta mặc một chiếc áo choàng cũ của nữ tu từ năm 1885, khuôn mặt vẫn còn rất trẻ.
Năm bà ta tử trận hồi ấy, bà ta trạc tuổi Fanna.
Fanna nhìn nữ tu đang cảnh giác, khẽ thở dài.
Đúng như nàng ta tưởng tượng, chỉ có ở trong bức màn che ô nhiễm và vặn vẹo, nàng ta mới có thể bước vào Thánh đường dưới lòng đất phong kín này trước lúc nữ tu chết trận – thời khắc ngắn ngủi trước lúc nữ tu chết trận là một phần của sự ô nhiễm lịch sử.
Tiểu giáo đường ở Khu phố 6 chính là điểm biến dạng đầu tiên.
Thẩm phán quan trẻ tuổi cuối cùng đã điều tra được thông tin mấu chốt nhất, thế nhưng... tiếp theo nàng ta nên làm thế nào để báo cáo tất cả những điều này đây?
“Chị em gái?” Nữ tu cầm trường kiếm đã thích ứng với ánh sáng đột ngột xuất hiện, hơn nữa dường như cho tới bây giờ, bà ta mới ý thức được ánh lửa của toàn bộ Thánh đường dưới lòng đất đều đã bị dập tắt, không biết từ khi nào bản thân đã đứng trong bóng tối, mà dưới chân bà ta, chỗ sâu tối tăm dường như có thứ gì đó đã rục rịch, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn nữ sĩ cao lớn xuất hiện trong ánh sáng lờ mờ, đồng thời cuối cùng nhìn thấy dấu hiệu của Giáo hội Bão Tố trên áo giáp và cự kiếm của đối phương: "Cô là người do đại giáo đường phái tới? Mau rời khỏi đây! Ô nhiễm ở đây đã ngoài tầm kiểm soát, nhân lúc ta còn..."
Fanna lắc đầu, chậm rãi bước tới: "Tôi tới giúp người."