Bóng người trong gương thật sự rời đi — không làm bất kỳ chuyện gì dư thừa, giống như lúc đầu anh nói, chỉ là “đến xem tình hình thế nào”.
Fanna cảnh giác nhìn chằm chằm vào tấm gương một lúc lâu trước khi cuối cùng xác nhận chuyện này và thực sự nhẹ lòng.
Ngay sau đó, nàng ta rơi vào một khoảng thời gian ngắn xét lại mình và đa nghi.
Sự đa nghi là do thói quen nghề nghiệp của thẩm phán quan, nàng ta thực sự khó có thể thực sự tin tưởng một "người" đã gánh truyền thuyết kinh khủng trong một thế kỷ mà còn có liên quan đến không gian thứ như thuyền trưởng Duncan, ngay cả khi đối phương thực sự trông có vẻ lý trí và thân thiện, hơn nữa quả thực đã che chở thành bang Phổ Lan Đức. Lý do xét lại mình thì càng đơn giản hơn —
Nàng ta nhận ra rằng mình đã dần giảm bớt cảnh giác trong quá trình giao tiếp với thuyền trưởng Duncan.
Đây là một biểu hiện yếu đuối không đáng có, nàng ta không bao giờ nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra với chính mình.
Suy cho cùng, điều này là do bản thân đã rơi vào trạng thái dao động và hoài nghi chính mình, đánh mất sự thuần túy trong niềm tin, từ đó dẫn đến những lỗ hổng trong tâm trí.
Fanna tự suy ngẫm lại một phen, đến cuối cùng, nàng ta nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Dù thế nào đi nữa, thành phố này đã yên ổn tồn tại, nàng ta sẽ kể cho giáo chủ Valentine nghe về chuyện tối nay, bao gồm cả... sự dao động của bản thân.
Tiếng thở dài của vị thẩm phán quan trẻ biến mất vào bóng tối cùng với ánh đèn tắt.
...
Trên tầng hai của cửa tiệm đồ cổ ở thành khu hạ, Duncan thu hồi ánh mắt không nhìn về phía đại giáo đường Phổ Lan Đức, nhìn cảnh đêm của thành bang đèn đuốc muôn nhà ở phía xa gần, trên mặt anh hiện lên vẻ trầm ngâm.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với Fanna, nhưng có một điều rất dễ nhận thấy, trạng thái tinh thần của vị thẩm phán quan trẻ tuổi đó vừa rồi đã xuất hiện sự dao động ngắn ngủi và nguy hiểm — Loại dao động này thậm chí còn trực tiếp chạm vào nhận thức của anh, khiến anh không khỏi phải trực tiếp thực hiện một lần phóng chiếu trong thế giới hiện thực, để xem tình huống của Fanna rốt cuộc là thế nào.
Bây giờ nhớ lại, luồng khí mà anh cảm nhận được trên người Fanna lúc đó thực sự mơ hồ có chút quen thuộc — luồng khí đó ẩn sâu trong thế giới tinh thần của nàng ta, bao quanh nàng ta, nếu cẩn thận phân biệt, hơi giống như...
Giống như cảm giác kỳ diệu cảm nhận được ở dưới đáy Thất Hương Hào, khi quan sát quang ảnh hỗn loạn bên ngoài thân tàu xuyên qua những vết nứt đó.
Là không gian thứ.
Mà xét từ câu hỏi Fana đột nhiên hỏi mình sau cùng, những rắc rối mà nàng ta gặp phải có thể cũng thực sự liên quan đến không gian thứ.
Duncan vô thức gõ ngón tay lên bậu cửa sổ, suy đoán chân tướng.
Trước khi rời đi, anh đã cường hóa thêm dấu ấn mà mình để lại trên người đối phương, luồng lực lượng này hẳn có thể giúp nàng ta chống cự sự ăn mòn có thể xảy ra khi cần thiết, nhưng mấu chốt của vấn đề là, tại sao trên người một Thánh đồ cấp cao như Fanna lại đột nhiên xuất hiện một tia bóng dáng của không gian thứ?
Suy nghĩ của Duncan lan tràn ra, anh đột nhiên liên tưởng đến một số manh mối khác, hoặc là nói "tri thức" — Dưới tình huống đặc biệt, linh hồn của tín đồ tứ thần dễ bị không gian thứ ăn mòn linh hơn so với người phàm, mà linh hồn của bọn họ sau khi bị ăn mòn thậm chí sẽ trực tiếp sinh thành một kẽ nứt nối liền giữa chiều không gian hiện thực và không gian thứ. Trong tiểu giáo đường ở Khu phố 6, cuộc xâm lược ban đầu cũng bắt đầu từ bóng mờ linh hồn của vị nữ tu đó...
Liệu tình huống tương tự có xảy ra với Fanna? Nếu vậy, lý do đằng sau hiện tượng phản trực giác này đến tột cùng là gì?
Sau một lúc trầm ngâm, Duncan thở ra và quay người rời khỏi phía trước cửa sổ.
Bất luận thế nào, anh nên chú ý nhiều hơn đến "điểm nút" đặc biệt Fanna trong tương lai - hiện tại Fanna thiếu sự tin tưởng vào bản thân với tư cách là "thuyền trưởng u linh", tất nhiên nàng ta sẽ không chủ động nói ra mọi bí mật, mà đòi hỏi bản thân phải nhọc lòng nhiều hơn cho phía bên này.
Trên đường trở lại phòng ngủ, Duncan nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của hai cô gái trẻ phát ra từ phòng bên cạnh — là tiếng nói của Nina và Shirley.
Mặc dù đã trở lại thành bang từ Thất Hương Hào, nhưng họ dường như vẫn rất phấn khích, đặc biệt là Nina.
Đứa trẻ đó hình như không hề lưu lại bất kỳ bóng ma tâm lý nào về con tàu ma u ám đáng sợ, cũng như không có bất kỳ sự thấp thỏm bất an nào về tương lai — cô vẫn vui tính như thường ngày, thậm chí... hình như còn vui tính hơn.
Tác động của mảnh vỡ mặt trời? Hay do bản thân cô có khả năng tiếp nhận mạnh mẽ?
Duncan trầm ngâm suy tư, anh đột nhiên cảm thấy... mình dường như phát hiện ra một số "tài năng" bất ngờ ở Nina.
Đêm buông xuống, ánh sáng lạnh lẽo và nhợt nhạt từ vết thương của thế giới chiếu sáng boong tàu rộng rãi của Thất Hương Hào.
Tiếng bước chân gấp gáp phá vỡ sự im lặng trên con tàu ma dưới màn đêm, một bóng người mặc váy đầm dài lộng lẫy, đầu tóc bạch kim xõa ngang vai, đi đến trước đài điều khiển ở đuôi tàu.
Alice ngẩng đầu nhìn thuyền trưởng đang tự mình lái tàu, đôi mắt màu tím nhạt phản chiếu hào quang của ánh sáng hiện ra sáng ngời: "Thuyền trưởng! Tiếp theo chúng ta đi đâu vậy?"
"Tạm thời chưa có đích đến, tạm thời rời khỏi tuyến đường bận rộn giữa các thành bang," Duncan cuối đầu liếc nhìn xuống con rối: "Có vẻ như tâm trạng của cô rất tốt?"
"Đúng thế!" Alice vui vẻ gật đầu, mặc cho vẻ ngoài có tao nhã cao quý như thế nào, khi nàng ta gật đầu vui vẻ cũng đủ khiến nàng ta trông ngớ ngẩn: "Hôm nay ở trên tàu thật là náo nhiệt! Đây là lần đầu tiên tôi biết, hóa ra chỉ cần có nhiều người tụ chung một chỗ đã có thể thú vị như vậy…”
"Không phải lúc nào có nhiều người tụ chung một chỗ cũng 'thú vị' - nhưng bây giờ để hiểu điều này có thể hơi khó khăn cho cô," Duncan thản nhiên nói: “Ngoài ra, kiềm chế biên độ gật đầu một chút, hôm nay lúc đầu cô rơi xuống đã khiến họ rất sợ hãi."
"Ồ ồ..." Alice vội vàng đỡ lấy đầu, sau đó lại dường như có chút lo lắng nói: "Vậy họ... sẽ không vì chuyện này mà sau này sẽ không đến nữa chứ?"
"Lo lắng này là không cần thiết."
Alice lại ồ lên một tiếng, sau đó trầm lặng hai giây mới hỏi tiếp: "Vậy... sau này tôi còn có thể đến thành bang chơi không? Lần này tôi còn chưa nhìn rõ thế giới, thì đã gặp phải... chuyện rối ren hỗn loạn, cảm thấy đầu óc choáng váng..."
Duncan đảo mắt liếc nhìn mặt biển, rồi quay lại với Alice: "Đương nhiên có thể, mai ta sẽ để Aye đưa cô đến cửa tiệm đồ cổ — Ta vẫn cần sự giúp đỡ của cô ở cửa tiệm bên đó."
"Thật sao?" Hai mắt Alice sáng lên, nàng ta lộ ra vẻ rất bất ngờ: "Tôi còn tưởng... phần lớn thời gian chúng ta sẽ không trở về thành bang nữa chứ. Dù sao... ngài dường như đã làm xong công chuyện ở đó?”
Duncan không có lập tức trả lời đối phương, mà là cố ý trầm lặng vài giây sau mới đột nhiên hỏi: "Cô cho rằng, bởi vì có chuyện gì đó cần làm nên ta mới chú ý tới Phổ Lan Đức sao?"
Alice sững người một lúc, sau đó muộn màng gãi đầu: "Tôi... không biết đâu."
Duncan cười lắc đầu, khẽ buông lỏng bánh lái trong tay.
Từ nhiều nơi khác nhau của Thất Hương Hào truyền tới một loạt tiếng kẽo kẹt nhỏ nhẹ, cánh buồm linh thể trên cột buồm hơi thu lại, con tàu chuyển sang "trạng thái tàu tuần tra" do Đầu Sơn Dương tiếp quản.
“Chúng ta chỉ mới giải quyết xong một đám tín đồ tà giáo gây ra phiền toái thôi,” Duncan bước xuống đài điều khiển, đi về hướng phòng thuyền trưởng, trong khi thuận miệng nói với Alice: “Đối với Phổ Lan Đức... ta cho rằng thành bang đó có duyên với ta.”
Thuyền trưởng bước đi, Alice hoang mang suy nghĩ một hồi tại chỗ, sau đó quay đầu nhìn về phía đối phương rời đi: "... Không hổ là thuyền trưởng, thật sâu xa mà..."
Duncan đi đến trước cửa phòng thuyền trưởng, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy dòng chữ "Thất Hương Giả Chi Môn" trên khung cửa phản chiếu ánh sáng lờ mờ từ vết thương của thế giới.
Anh hít một hơi nhẹ để bình tĩnh lại tinh thần, sau đó đặt tay lên nắm cửa.
Nhẹ nhàng đẩy vào trong.
Một màn sương mù mông lung xoắn xuýt hiện ra trước mắt, Duncan cất bước đi về phía trước, cảm nhận được cảm giác hơi choáng váng không trọng lượng trong chớp mắt quen thuộc, cảm giác sai lệch vị trí như xuyên qua thời không vô tận này, tựa như trong nháy mắt đã đến đích, sau đó, xung quanh yên tĩnh xuống.
Tiếng sóng gió miên man trên biển cả mênh mông và tiếng lạch cạch khe khẽ của Thất Hương Hào, gió biển mặn mòi cũng lặng lẽ tan đi, phảng phất mùi hương quen thuộc từ căn phòng nơi bản thân đã sống nhiều năm.
Chu Minh mở mắt ra, nhìn khung cảnh không thay đổi trong căn hộ đơn lập.
Như thường lệ, điều đầu tiên anh quay trở lại đây là xác nhận tình hình chung của cả căn phòng, xác nhận xem có bất kỳ thay đổi nào kể từ khi mình rời đi hay không, xác nhận sương mù dày đặc bên ngoài cửa sổ có dấu hiệu tiêu tan hay không, xác nhận dây thừng và giấy vụn mình để trên cửa sổ và trên bậu cửa sổ có chỗ nào từng bị động tới hay không.
Mặc dù biết làm như vậy là vô nghĩa, nhưng anh vẫn coi loạt "xác nhận" này như một loại nhiệm vụ cần thiết phải hoàn thành.
Mà sau khi hoàn thành một loạt xác nhận này, điều thứ hai anh làm là đến bên bàn làm việc của mình.
Chu Minh cúi đầu, bình tĩnh nhìn đồ vật trên bàn.
Một thành bang Phổ Lan Đức trông giống như một mô hình thu nhỏ được đặt lặng yên trên bàn.
Tinh tế, phục chế, mọi chi tiết đều sống động như thật, thậm chí ngay cả từng viên gạch lát nền, từng ngọn đèn đường đều giống hệt Phổ Lan Đức thật.
Hay nói một cách khác, đây chính là "hình chiếu" của Phổ Lan Đức thật phô ra trong căn hộ đơn lập của anh dưới một hình thức nào đó.
Nó xuất hiện ở đây, mọi thứ đúng như dự liệu.
Những ngọn lửa nho nhỏ nhảy nhót và bùng cháy trên bàn lúc đầu đã hoàn thành tác phẩm chạm khắc cuối cùng của “món đồ sưu tập” này, giờ đây, kiệt tác hoàn hảo này đã được trình diện trước mặt chủ nhân của mình.
Chu Minh nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi ngồi xuống bàn, ngắm nhìn tường tận "mô hình" tinh xảo này.
So với "mô hình" của Thất Hương Hào, kích thước của "thành bang" này rõ ràng lớn hơn nhiều, nhưng hiển nhiên không được thu nhỏ theo tỷ lệ, kích thước của nó dường như có thể đặt vừa vặn trong một ô duy nhất của kệ, giống như được thiết kế riêng cho nơi đó.
Mà trong mô hình thành bang sống động như thật này, không nhìn thấy có bóng dáng của bất kỳ cư dân nào.
Hình như, "người" sống trong thành bang không thể hình thành một hình chiếu ở đây?
Chu Minh trầm tư, đồng thời liên tục nhìn thành bang Phổ Lan Đức hồi lâu, sau cùng, anh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, dùng hai tay bưng "món đồ sưu tập" cỡ lớn này lên và cẩn thận đặt trên kệ ở cách đó không xa.
Sau khi đặt xong, anh lùi lại hai bước, lặng lẽ chiêm ngưỡng món đồ sưu tập mới của mình.
Thất Hương Hào đã cách xa Phổ Lan Đức, nhưng thuyền trưởng... chưa bao giờ rời bỏ thành bang trung thành của ông ta.