Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 25 - Chương: 25

Chương: 25

Chim bồ câu nghiêng đầu, có lẽ là cảm thấy Duncan không nghe rõ, rất nhanh lặp lại lần nữa, giọng nói còn lớn hơn khi nãy: "Aye!"

Duncan cuối cùng cũng hiểu ý của con chim này: "Ý ngươi là, tên ngươi là Aye?"

Chim bồ câu tự hào gật đầu và đi đi lại lại trên bàn đọc sách: "Cúc cu!"

Duncan không khỏi xoa xoa ấn đường, luôn cảm thấy việc giao tiếp với con chim này còn quỷ dị hơn cả Đầu Sơn Dương, mà chủ yếu quỷ dị ở phong cách ngôn ngữ khó nắm bắt của chim bồ câu: "Ngươi có biết mình được sinh ra như thế nào không? Hoặc là nói... làm sao ngươi xuất hiện ở nơi này?"

Bồ câu suy nghĩ một chút, hai mắt mù mịt đồng thời nhìn về hai hướng khác nhau: "Ai dza, không thấy trên trang bìa nữa rồi, lướt làm mới thử xem?"

Duncan: "..."

Anh thấy mình hoàn toàn không thể hiểu được trong đầu con chim này rốt cuộc đang nghĩ gì, thậm chí không dám chắc những câu mà nó đột nhiên bật ra rốt cuộc có liên quan gì đến chủ đề hiện tại hay không.

Nhưng anh hoàn toàn chắc chắn rằng con chim này đang suy nghĩ, mà còn đang rất... nghiêm túc giao tiếp với mình.

Chỉ là nó rõ ràng có hiểu biết riêng về "giao tiếp".

Duncan lại trò chuyện vài câu với con chim bồ câu tự xưng là "Aye" này. Kết quả là cuộc trò chuyện của họ từ đầu đến cuối luôn duy trì một tần số như những đường thẳng song song, trên căn bản chính là ai nói người nấy. Nếu nói là có liên quan, quả thực không thấy giao điểm nằm ở đâu, nếu nói là không liên quan, con chim bồ câu này có hỏi tất đáp... hơn nữa, thỉnh thoảng còn có một hai câu dường như là trả lời lại câu hỏi của Duncan.

Giao tiếp đến cuối cùng cũng không có quá nhiều tiến triển, Duncan chỉ có thể cau mày lẩm bẩm: "Đây lại là thứ tà môn gì nữa đây..."

Anh nghĩ rằng mình sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể thiết lập được giao tiếp bình thường với con chim này, quá trình này thậm chí có thể còn phải khó khăn hơn so với tiếng ồn ào của Đầu Sơn Dương mà anh đã thích ứng.

Bồ câu ngồi xổm trên bàn phía đối diện, chớp chớp đôi mắt ti hí vô tội, thỉnh thoảng lải nhải yên cầu cho nó 50.

Duncan không chú ý đến những gì con chim đang nhắc tới, mà cong các ngón tay xoa nhẹ vào nhau. Nhìn ngọn lửa màu xanh lá trên đầu ngón tay nhảy nhót trong không khí, ít nhất anh cũng có chút chắc chắn rằng - Chiếc la bàn bằng đồng đó đã hợp nhất với con chim bồ câu trước mặt, nhưng trên bản chất, nó vẫn là một “vật phẩm dị thường” mà mình có thể kiểm soát được.

Ngọn lửa linh thể màu xanh lá nhàn nhạt bốc lên, ngọn lửa xanh lá giữa khe hở của lông chim bồ câu "Aye" gần như cũng bốc lên cùng lúc, chiếc la bàn bằng đồng treo trước ngực nó thì văng ra “tách”, dưới lớp vỏ thủy tinh trong suốt, kim chỉ nam hơi hư ảo đang dần ổn định lại theo ý chí của Duncan, mặt số khắc họa nhiều ký hiệu thần bí cũng dần được lấp đầy bởi ngọn lửa.

Aye không có phản ứng gì trong suốt quá trình, chỉ tắm mình trong ngọn lửa linh thể này một cách khá tự nhiên, như thể đang chờ đợi mệnh lệnh của Duncan.

Trước khi la bàn bằng đồng được kích hoạt hoàn toàn, Duncan đã chủ động cho ngọn lửa lui đi.

Trong quá trình kiểm tra, Duncan cũng đang thầm tổng kết trong lòng:

"La bàn vẫn còn dùng được... chỉ là có thêm một 'phương tiện truyền đạt' cổ quái; tạm thời không thể xác định con chim bồ câu này sẽ sinh ra tác dụng gì, có lẽ là một loại giúp ích nào đó...

"Trước mắt vẫn chưa rõ nội tình của chiếc la bàn này, tốt nhất không nên thực hiện 'du hành' lần thứ hai trước khi chuẩn bị sẵn sàng... lần tới khi kiểm tra, phải luôn chú ý đến la bàn và chim bồ câu có những biến đổi gì.

"Giữa chim bồ câu và mình tồn tại một mối liên hệ, dưới tình huống ngọn lửa linh thể được kích phát, mối liên hệ này sẽ trở nên càng thêm rõ ràng, thậm chí ở một mức độ nhất định, có thể trực tiếp điều khiển vị trí xuất hiện của con chim bồ câu... Nhưng sự điều khiển cũng chỉ có thể đạt tới mức này...

"'Aye" rõ ràng có ý chí riêng và sẽ hành động theo suy nghĩ của mình, những chỉ thị được đưa ra cho nó có thể không phải lúc nào cũng được thực hiện. Điều này khác với những 'vật phẩm' khác trên Thất Hương Hào.

"Có thể nói chuyện, có năng lực suy tính nhất định, biết phán đoán vấn đề một cách độc lập... So với những vật dị thường bình thường, tính chất của con chim bồ câu này có vẻ gần giống với Đầu Sơn Dương..."

Duncan tổng kết một số thông tin hiện đã biết trong lòng, cuối cùng, ánh mắt anh rơi vào con dao obsidian kia.

Thân dao giống như ngón tay khô quắt và quắn lại, lưỡi dao đen kịt phản quang.

Đây chính là thứ mà thần quan mặc áo choàng đen đeo mặt nạ mặt trời màu vàng chủ trì nghi thức hiến tế tà ác trong hội trường đường thoát nước đã cầm. Từ công dụng cho thấy, đây hẳn là một “dụng cụ của nghi thức”.

Duncan đến điểm tụ tập được cho là nằm dưới lòng đất ở "thành bang Phổ Lan Đức" bằng phương thức phóng chiếu tinh thần, khi trở về cũng là tinh thần trở về, anh vốn tưởng trằng quá trình này hẳn là hoàn toàn thuộc về tầng diện tinh thần hoặc linh hồn, nhưng hiện giờ con dao nghi thức này quả thực đang bày ở trước mặt mình một cách thiết thực.

Sau một hồi hơi suy tư, Duncan đưa tay ra nhặt con dao lên.

Xúc cảm lạnh lẽo và cứng rắn lan truyền tới một cách chân thực, đây là một vật phẩm thật sự tồn tại.

Duncan lại phóng thích ra một ít lửa linh thể, để ngọn lửa quấn quanh lưỡi dao, mà xét từ phản hồi hư vô trống rỗng, lực lượng siêu phàm chứa đựng trong con dao nghi thức này đã thực sự tan biến sạch sẽ.

Giống như những phán đoán của anh tại hiện trường hiến tế trước đó, thứ này cũng không phải là "vật dị thường" thực sự, mà hẳn là một sản phẩm mở rộng của một lực lượng siêu phàm nào đó, hoặc vật phẩm tạm thời được "rót vào" bằng các phương thức nhân tạo.

Mặc dù Duncan không biết hệ thống "vật dị thường" trên thế giới này rốt cuộc có dạng thế nào, nhưng anh đoán rằng con dao nhỏ này hẳn không được tính là vật phẩm hiếm hoi thế nào, ít nhất... nó giống như được sản xuất hàng loạt.

“Đây là thứ ngươi mang về?” Anh ngẩng đầu lên, nhìn Aye đang ngồi trên bàn nghỉ ngơi, giơ giơ con dao obsidian trên tay lên: “Hơn nữa còn là đặc biệt mang cho ta?”

Con chim bồ câu nhìn thẳng vào Duncan với đôi mắt ti hí đỏ hoe, cả người bất động, không hề có phản ứng đối với câu hỏi được đưa ra.

Duncan: "...?"

Anh hỏi lại lần nữa, con chim bồ câu vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, như thể đột nhiên biến thành một pho tượng không có sinh mệnh.

Sự thay đổi lạ thường đột ngột xuất hiện khiến Duncan khẽ cau mày, nhưng ngay khi anh định kích thích Aye bằng ngọn lửa linh thể để xem có thể cưỡng ép nó tỉnh lại hay không, con chim này lại lập tức “sống” dậy. Nó nhảy hai lần tại chỗ rồi hét lớn: "Hãy cầm lấy chiếc rìu chiến năng lượng mặt trời này, hãy cầm lấy chiếc rìu chiến năng lượng mặt trời này, hãy cầm lấy chiếc..."

“Được rồi được rồi, ta hiểu rồi, ngươi không cần phải trả lời mọi câu hỏi mà ta vừa hỏi,” Duncan vội vàng xua tay, vừa buộc con chim bồ câu câu im lặng lại, vừa sắp xếp lại ngôn ngữ một chút: “Vậy ngươi có biết làm thế nào mà ngươi mang được con dao này tới đây không? Hoặc là nói, ngươi có thể mang theo 'vật thật' để tiến hành du hành phải không?"

Chim bồ câu suy tư một hồi, sau đó cúi đầu mổ ngón tay Duncan: "Mọi vật phẩm đủ điều kiện, miễn cước phí mọi món."

Duncan: "Ta... sẽ giả vờ nghe hiểu."

Anh thở dài, cảm thấy mình đã đạt đến giới hạn giao tiếp với con chim này.

Sau đó, anh đứng dậy khỏi bàn đọc sách và nhìn về hướng phòng hải đồ.

Đầu Sơn Dương và Alice vẫn đang ở bên ngoài, cuộc trao đổi thân thiện và nhiệt tình vẫn đang tiếp tục.

Tiểu thư con rối đã rất lâu không lên tiếng, còn Đầu Sơn Dương thì vừa bắt đầu kể cách thứ mười bảy nấu món tảo bẹ hầm.

Duncan cảm thấy mình buộc phải giải cứu thuyền viên duy nhất trước mắt (hơn nữa còn là phong phạm bình thường nhất) của mình.

Mặt khác, thời gian anh ở trong phòng ngủ cũng đã quá lâu, giữa quá trình còn làm ra một số động tĩnh khác thường, anh cảm thấy mình cần phải ra ngoài lộ mặt để Đầu Sơn Dương yên tâm.

Nhưng trước khi rời đi, anh vẫn ngập ngừng liếc nhìn Aye đang chạy lăng xăng trên bàn.

Có nên đưa con chim bồ câu này theo ra ngoài không? Phải giải thích thế nào nếu đưa ra ngoài?

Duncan chỉ do dự trong hai giây, sau đó dứt khoát tóm lấy con chim bồ câu và đặt nó lên vai mình.

Anh phải hoạt động trên Thất Hương Hào một thời gian dài, mà con chim bồ câu này chắc chắn cũng sẽ theo anh lâu dài trong tương lai có thể đoán được, trước mắt còn không biết con chim này có thói quen sinh hoạt gì, nhưng là một "vật dị thường" có khả năng tư duy và khả năng giao tiếp, nó có lẽ rất khó trốn được ở đâu đó như một vật chết.

Trên tàu có thêm một “thừa viên”, đây là chuyện không thể giấu được, mà nếu bây giờ giấu đi, sau này một khi lộ ra, ngược lại sẽ làm tổn hại cực lớn đến hình tượng của “Thuyền trưởng Duncan”.

Vì vậy chi bằng bây giờ anh thản nhiên mang con bồ câu này ra ngoài, cứ nói là "chiến lợi phẩm" mới của mình - Anh không cần giải thích bất cứ điều gì với Đầu Sơn Dương, thuyền trưởng không cần giải thích với đại phó.

Đại phó sẽ tự mình hiểu điều đó.

Đối với những từ ngữ kỳ quái (mà người dân địa phương trên thế giới này nghe tới chắc chắn đều không thể hiểu được) mà con chim bồ câu này thỉnh thoảng hay bật ra... vậy cũng không cần phải giải thích.

Cứ để Đầu Sơn Dương và Alice tự nghĩ cách tìm hiểu.

Cùng với một con chim bồ câu câu mập mạp trên vai, Duncan đứng dậy chỉnh lại dáng vẻ và tư thái, ung dung cất bước đi về phía phòng hải đồ.

Chim bồ câu ưỡn ngực kiêu hãnh và hét lên như muốn tuyên cáo: "Trà thảo mộc chính cống, giọng nói chính gốc, mời đến thưởng thức..."

Bình Luận (0)
Comment