Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 34 - Chương: 34

Chương: 34

Một đợt tiếng sóng biển đột ngột ập tới, đánh thức Duncan từ trong giấc mơ giật mình tỉnh lại.

Anh đột nhiên mở mắt ra, ảo ảnh nhìn thấy đang lúc nửa mơ nửa tỉnh trước đó đã chỉ còn lại một số đường phác họa mỏng manh, anh chỉ nhớ mình đã nhìn thấy cá bơi trong không trung, mà những con cá vờn quanh mình dường như đặc biệt thơm ngon - Nhưng những con cá đó trông như thế nào ấy nhỉ?

Cá... sẽ bơi trên không sao?

Duncan chớp chớp mắt, một cảm giác quỷ dị của hiện thực và trong mơ bị xé toạc và hòa quyện khiến anh có hơi bối rối trong một khoảng thời gian ngắn, anh nhìn vào ba chiếc cần câu mà mình đã cố định trên giá cần câu, cũng không thấy dấu hiệu có cá cắn câu, mà mặt biển ở phía xa đã bắt đầu nổi sóng, từng đợt sóng đang vỗ nhẹ vào thân tàu Thất Hương Hào.

Ngay sau đó, các làn sóng trở nên lớn hơn, ở mức độ mắt thường có thể nhìn thấy, từng làn sóng, sóng sau mạnh hơn sóng trước, bắt đầu liên tục không ngừng ập đến từ phía xa, thân thuyền Thất Hương Hào khổng lồ rung lắc trong sóng gió, tiếng sóng đập mạnh tràn ngập bên tai.

Duncan ngẩng đầu liếc nhìn lên bầu trời, phát hiện thấy thời tiết vẫn rất tốt, dường như chỉ có thêm một số sóng gió, nhưng hẳn không đến mức xuất hiện thiên tượng cực đoan như các cơn bão lớn gì đó.

"Đây có thể không phải là một ngày đẹp trời để câu cá..."

Anh lẩm bẩm một câu, cân nhắc đến có nên thu cần câu lại không, nhưng ngay lúc này, dư quang nơi khóe mắt anh lại đột nhiên nhìn thấy phần đầu của một chiếc cần câu trong đó đột ngột uốn cong!

Dây câu chắc chắn được chuẩn bị đặc biệt để câu cá trên biển lập tức căng lên; cần câu cá biển ngắn, to và bền bỉ dường như đã câu được một con gì đó to to, cả nửa đoạn trước đều lập tức cong như cung, đồng thời còn kèm theo tiếng “kít kít” chói tai; giá câu dùng cố định cần câu cũng phát ra tiếng gỗ ma sát dưới sự lôi kéo của lực lượng to lớn này. Mà tất cả những điều này đều truyền đạt cho Duncan một tín hiệu:

Cá đến rồi! Cá to!

Anh lập tức từ bỏ ý định thu cần nghỉ ngơi, nhiệt huyết của người câu cá đang hừng hực trong lồng ngực, anh bước hai bước liền đến trước cần câu "xuất hàng", một tay nắm lấy cần câu tránh để nó tuột khỏi giá, tay kia bắt đầu điều chỉnh độ căng của dây câu từng chút một.

"Mình đã nói mà! Làm sao mình có thể uổng công!"

Duncan hào hứng lẩm bẩm một mình và bắt đầu đọ sức với một vật khổng lồ nào đó ở đầu kia của dây câu. Đây là một phen vật lộn gian nan, thứ ở cuối đầu dây câu rõ ràng không định khoanh tay chịu trói, một sức mạnh to lớn đang kéo cần câu, cho dù là sức lực của Duncan cộng thêm sự hỗ trợ của giá đỡ cần câu, thế giằng co vẫn có vẻ lung lay sắp đổ.

Sóng gió xung quanh Thất Hương Hào trở nên lớn mạnh hơn từng chút một, nhưng đối với Duncan mà nói, sự rung chuyển nhỏ này chẳng là gì cả.

Anh chỉ thấy nóng giận vì “con mồi” ngoan cố này và lo lắng cho cơ hội cải thiện thức ăn khó khăn lắm mới đến trước mắt bỗng dưng vuột mất.

Độ căng của dây câu đã đến điểm giới hạn, con cá lớn sắp thoát khỏi từ trong tay anh.

Sau một hồi giằng co không biết bao lâu, Duncan cuối cùng chuyên tâm, ngọn lửa xanh lá mờ nhạt đột ngột lan tỏa ra từ bàn tay đang cầm cần câu của anh.

Ngọn lửa xanh lá bùng cháy dữ dội, lan tràn như nước, rồi nhanh chóng lưu chuyển dọc theo cần câu và dây câu. Ngọn lửa linh thể bùng cháy một đường tạo thành một “đường lửa” đâm thẳng ra biển theo dây câu. Một giây kế tiếp, dưới đáy biển sâu xung quanh Thất Hương Hào đột ngột nổi lên đường nét ngọn lửa xanh lá hư ảo, mà dưới sự phản chiếu và đường phát họa của ngọn lửa xanh lá mờ nhạt, một bóng đen khổng lồ trồi lên trong nước biển.

Bóng đen giống như một khối thịt phồng ra co lại bất định, gần như bao phủ toàn bộ mặt biển trong phạm vi vài trăm mét xung quanh Thất Hương Hào. Đường viền của nó lại kéo dài ra một số lượng lớn những vật đen tối biến đổi liên tục và không ngừng nảy sinh, tựa như hàng trăm cánh tay vặn vẹo và vẫy vùng trong đại dương, khuấy động vùng nước xung quanh Thất Hương Hào, kiểm soát sự nhấp nhô của những con sóng vô hình.

Duncan nghe thấy một số chuyển động kỳ lạ truyền tới từ trong biển, trong khi duy trì sự giằng co với "con mồi", anh tò mò thò đầu nhìn ra phía ngoài.

Anh không nhìn thấy gì cả, chỉ nhìn thấy sóng biển nhấp nhô lên xuống, không thay đổi quá nhiều so với vừa rồi.

Hơn nữa, anh rõ ràng cảm giác được lực lượng đối kháng từ cần câu truyền tới đã yếu đi một chút so với vừa rồi.

Sức lực của con mồi đã bắt đầu cạn kiệt, sự thật này khiến anh nở một nụ cười thật tươi.

Anh bắt đầu ra sức thu dây câu, lôi con mồi ra khỏi mặt biển từng chút một...

...

Alice giật mình bởi tiếng ầm vang và tiếng rít từ bên ngoài khoang tàu truyền tới, sự rung lắc dữ dội từ dưới chân truyền tới, khiến đồ đạc bố trí trong khoang phát ra một loạt tiếng va chạm lách cách, loảng xoảng. Nàng ta lanh tay lẹ mắt nắm lấy tay vịn lan can gần đó, lúc này mới không làm mình té ngã, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ không yên: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Thất Hương Hào đang rung lắc, hệt như có cơn bão lớn đang hoành hành ở bên ngoài; ở chỗ sâu của con tàu ma cổ quái này cũng truyền tới một loại âm thanh kỳ lạ trầm thấp và bị đè nén nào đó; thật giống như nó đang gào thét, gầm lên giận dữ, chống lại sự kinh hoàng của biển sâu, chống lại cự thú khổng lồ nào đó đang cố gắng thôn tính mình.

Tất cả mọi thứ trong khoang đều kêu leng keng, lách cách loạn lên, mới đầu Alice còn nghĩ rằng đó là một vụ va chạm do con tàu rung chuyển, nhưng ngay sau đó nàng ta phát hiện ra rằng nhiều sự vật phát ra tiếng động này thực sự đang om sòm tại chỗ - Chúng đang phát ra âm thanh trao đổi với nhau, nhưng Alice căn bản không thể hiểu được loại ngôn ngữ mà chỉ Thất Hương Hào mới có thể hiểu được này.

Nàng ta chỉ biết, bên ngoài có thể đã xảy ra gì rồi.

Tiểu thư con rối quyết định đi đến boong tàu nhìn xem – Nàng ta lảo đảo chạy ra khỏi khoang tàu, vừa vịn vào vách tường gần đó đó để tránh bị ngã, vừa chạy về phía boong tàu.

Sau vài lần suýt vấp phải dây thừng bay loạn và thùng gỗ để ngổn ngang té ngã, cuối cùng nàng ta cũng đến được cuối cầu thang. Nàng ta đẩy cánh cửa gỗ không ngừng đung đưa trong sóng gió ra, nhìn thấy trên biển vô biên đang dâng lên sóng lớn đáng kinh ngạc.

Bầu trời đen kịt như mực, những đám mây dày đáng ngại gần như ngưng tụ thành từng đám nặng nề, những đám mây ép sát mặt biển, những con sóng khổng lồ như bức tường thành đang cuồn cuộn dâng trào bên dưới những đám mây đen, nhấp nhô vùng phụ cận như đang bao vây Thất Hương Hào!

Lần đầu tiên Alice nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng ta không biết đây có phải là tình huống bình thường trên biển hay không, nhưng nàng ta biết rằng lúc này nhất định phải tìm được thuyền trưởng.

Nàng ta nhìn quanh boong tàu một lượt, hầu như không phí nhiều công sức, nàng ta đã tìm thấy thuyền trưởng Duncan đang đứng trên mép boong tàu.

...

Sóng gió xung quanh có hơi đáng ghét, nhưng đối với Duncan sắp thành công mà nói, đó chỉ là một chút “quấy nhiễu” không đáng kể, dưới phản hồi kép của dây câu và ngọn lửa xanh lá, anh có thể cảm nhận rõ ràng con mồi của mình đã ngừng kháng cự, vật khổng lồ đó đang bị anh lôi lên khỏi mặt nước từng chút một.

"Lên đây đi mày!"

Anh khoái trá kêu lên một tiếng, rồi giật mạnh cần câu trên tay lần cuối.

Một con cá lớn nhảy ra khỏi biển - thật sự rất lớn, lớn gần bằng nửa người anh.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tầm mắt của Duncan và con cá đó gặp nhau giữa không trung.

"... Xấu thật đấy."

Đây là cảm xúc đầu tiên trong lòng anh.

Đó quả thực là một con cá cực xấu, xấu cực kỳ, bề mặt thân thể đen nhẻm sần sùi như che lấp vật mọc thêm nào đó; hai bên kỳ cá còn có những vân màu trắng xám lạ lùng trải dọc vây một cách ngẫu nhiên; ở vị trí đầu cá còn có thể nhìn thấy rất nhiều cấu trúc giống như chiếc cựa xương; đôi mắt trắng trống rỗng thì nằm bên dưới những cựa xương đó đang nhìn chằm chằm vào Duncan.

Duncan cảm thấy rất khó chịu, anh cứ cảm thấy con cá đang nhìn mình một cách ác ý.

Nhưng trong giây tiếp theo, anh liền nhìn thấy con cá đó đột ngột co giật, đôi nhãn cầu của nó đang nhìn chằm chằm vào mình chẳng biết tại sao nổ tung một cách vô căn cứ, ngay lập tức máu tươi chảy ra.

Con cá rơi nặng nề trên boong tàu, nhảy và uốn éo điên cuồng như giật điện, rồi im bặt đi chỉ sau vài giây ngắn ngủi, máu rỉ ra từ miệng và con mắt nổ tung của nó, nhỏ từng giọt trên boong tàu.

Duncan hơi kinh ngạc nhìn con cá xấu xí vô cùng này đang nhanh chóng mất đi khả năng sống bên chân mình, anh mơ hồ nhớ lại kiến thức mình từng đọc qua trong sách: Hầu hết cá trong biển sâu quả thực rất xấu xí, hơn nữa vì sống lâu năm dưới môi trường áp suất nước, sau khi đánh bắt ra khỏi biển, chúng sẽ thực sự bị vỡ mạch máu do thay đổi áp suất, thậm chí chết nhanh chóng vì điều này – Hóa ra cá ở thế giới này cũng hệt như vậy sao?

Ngay khi anh đang sững sờ chốc lát, một loạt tiếng đùng đùng, lộp bộp lại bất chợt ập đến.

Duncan tò mò nhìn theo tiếng, nhưng lại thấy có thêm một vài con "quái ngư" nhỏ hơn cũng rơi trên boong tàu ngay sau đó.

Hình dáng của chúng không khác biệt mấy so với con cá kỳ lạ to bằng nửa người kia, nhưng kích thước chỉ khoảng nửa mét, hơn nữa giống như loài cá lớn - Khi Duncan nhìn chằm chằm đến chúng, cả người chúng cũng đã chảy máu dữ dội, mà còn nhanh chóng thoi thóp.

Duncan hơi ngẩn người, thật lâu sau mới phản ứng lại: "Anh em hồ lô giải cứu ông nội? Một lần nạp mạng nạp mạng một đám?"

...

Alice nắm chặt lấy lan can bên cạnh, lo lắng nhìn cảnh tượng vật lộn tàn khốc cách đó không xa đủ khiến người thường phát điên.

Nàng ta nhìn thấy thuyền trưởng Duncan đang đứng ở mép boong tàu, ngọn lửa xanh lá nhàn nhạt trên người bốc cháy ngút trời, anh giống như một người khổng lồ rực lửa giằng co với biển cả; ba chiếc móc câu kéo dài từ boong tàu dưới chân anh, một trong số đó đang rực cháy ngọn lửa kinh khủng.

Nàng ta nhìn thấy trong biển cả vô biên đột nhiên xuất hiện một cái bóng khổng lồ, tiếp theo đó là một cái xúc tu còn to dày hơn cả cột buồm chính của Thất Hương Hào vươn ra ngoài, bề ngoài xúc tu đó mọc ra vô số con mắt hiện lên vẻ ác ý, giữa những con mắt lại có vô số cái răng nhọn đếm không xuể cọ xát, nhai nhai, như sắp cắn nát cả con tàu thành từng mảnh trong khoảnh khắc tiếp theo.

Alice gần như kêu lên thành tiếng, nàng ta muốn nhắc nhở thuyền trưởng tránh né, muốn lao tới giúp đỡ, nhưng trước khi nàng ta kịp hành động thì chiếc xúc tu đó đã đập thẳng xuống người thuyền trưởng.

Nàng ta nhìn thấy thuyền trưởng Duncan ngẩng đầu lên, dưới ngọn lửa cuồng bạo, trên mặt thuyền trưởng lại tràn đầy vẻ vui mừng thu hoạch - Anh nhìn chăm vào vô số con mắt trên xúc tu đó, vô số con mắt trên xúc tu cũng nhìn anh chằm chằm.

Một giây tiếp theo, tất cả các con mắt trên chiếc xúc tu đột nhiên nổ tung, giữa hàng trăm chiếc răng sắc nhọn cũng phát ra tiếng kêu chói tai và đau đớn. Ngay sau đó, chiếc xúc tu rạn nứt vô căn cứ - thật giống như bản thể khổng lồ ẩn núp dưới mặt biển đã chủ động cắt đứt liên hệ với xúc tu, trực tiếp vứt bỏ đầu xúc tu đã bị thương nghiêm trọng trên boong tàu.

Xúc tu đập mạnh xuống đất, máu thịt sền sệt đục ngầu rơi ra từ vết đứt gãy cũng rơi “lộp độp” xuống sàn bên chân thuyền trưởng.

Bình Luận (0)
Comment