Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 36 - Chương: 36

Chương: 36

Phải xử lý một con cá khổng lồ như vậy cho bữa trưa cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Nó không chỉ đòi hỏi kỹ thuật làm việc, thậm chí còn đòi hỏi thể lực.

May mà động lực kép của cảm giác sứ mệnh của anh chàng câu cá và sự nhiệt tình cải thiện thức ăn đã thúc đẩy Duncan, cho phép anh có thể đối phó con cá lớn câu được hôm nay với mười phần động lực.

Sau một thời gian dài bận bịu trong bếp, cuối cùng anh cũng thuận lợi róc bỏ xương cựa trên đầu của con cá xấu xí, rồi lại vật vã chặt thân cá to mập thành nhiều mảnh, đầu cá quả thật chẳng có thịt, tạm thời bị anh ném sang một bên, bụng cá và lườn cá ngược lại có một số phần thịt rất ngon, rất thích hợp trở thành nguyên liệu nấu ăn trên Thất Hương Hào.

Đường đường là thuyền trưởng tự mình bận việc trong phòng bếp dường như có chút kỳ dị, nhưng Duncan khá vui ở trong đó – Chỉ là không biết nếu những người bình thường sợ Thất Hương Hào như thiên tai sẽ phản ứng như thế nào nếu nhìn thấy cảnh này, họ sẽ hết sức ngạc nhiên thuyền trưởng u linh người người khiếp đảm khi nghe thấy lại có một mặt sinh hoạt hóa bình dị như vậy, hay là người đầu tiên khen ngợi kỹ năng câu cá xuất sắc của Duncan?

Trong quá trình phân chia thịt con cá lạ thành nhiều miếng, Duncan chợt nghĩ đến câu hỏi này, tâm trạng rất tốt anh không khỏi cười lên, thầm nghĩ có lẽ thực sự sẽ một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ có nhã ý mời một vài người lên tàu làm khách - Thất Hương Hào không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với thảm họa, bản thân anh cũng không có ý định thực sự trở thành một thuyền trưởng u linh lãnh huyết vô tình, sau khi hiểu rõ hơn về thế giới này, anh đương nhiên muốn hòa nhập với xã hội văn minh đương thời.

Đến lúc đó, những vị khách lên tàu sẽ được mời ăn cá.

Sau khi hoàn thành việc phân chia đơn giản, Duncan tạm thời cho phần lớn thịt cá vào trong thùng gỗ phủ muối biển, rồi lại đẩy thùng gỗ nặng nề vào nhà kho sâu trong phòng bếp. Những con cá nhỏ hơn còn lại anh dự định sẽ xử lý tiếp sau này, đến chừng đó tẩm ướp chúng và phơi trên boong tàu, nếu mọi thứ thuận lợi, chúng sẽ biến thành cá khô trong gió biển.

Thật tiếc không tìm thấy rượu mạnh trên tàu, nếu không sẽ có nhiều cách hơn để xử lý cá.

Mỗi ngày đều có cá tươi để ăn đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng Duncan biết rằng câu cá luôn là một chuyện tùy duyên, hôm nay anh thu hoạch khá khẩm, nhưng sau này không chắc luôn có thể như vậy – Dù sao cũng phải cân nhắc đến nên làm thế nào xử lý bảo quản nguyên liệu nấu ăn dư ra mới được.

Suy cho cùng, mặc dù thịt khô và pho mát được cất trữ trong kho trên Thất Hương Hào không có dấu hiệu hư hỏng, nhưng anh lại không thể chắc rằng đây là đặc thù của bản thân Thất Hương Hào hay "thịt khô" và "pho mát" đó có chỗ dị thường, cá khó khăn lắm mới câu lên được bỏ hư cũng không phải là chuyện tốt.

Cá khô ít nhất cũng ngon hơn thịt muối của một thế kỷ trước, cho dù là đổi chút khẩu vị.

Duncan giữ lại những phần tươi ngon nhất, thịt có vẻ ngon nhất và ném chúng vào nồi nấu chung với thịt khô - trong quá trình này thịt khô đóng vai trò là gia vị.

Đây là một việc làm phí phạm của trời, bất kỳ một đầu bếp thực thụ nào sau khi nhìn thấy cách làm của Duncan, huyết áp đều sẽ tăng vọt tới đỉnh đầu; Cách chế biến phù hợp nhất cho chỗ cá tươi ngon này hẳn là chế thành cá cắt lát, sau đó là nướng vừa chín – Bản thân Duncan cũng biết điều này, nhưng anh làm như vậy là vì lý do an toàn.

Anh không dám tùy tiện ăn những thứ xa lạ câu được từ dưới biển lên vào bụng, mặc dù về mặt lý thuyết, cá biển sẽ không mang ký sinh trùng gây hại cho cơ thể người, hơn nữa “Thuyền trưởng ma (u linh)” như anh hẳn sẽ không sợ vật có độc bình thường. Nhưng chẳng may thì sao?

Dưới so sánh, hầm là giải pháp chế biến hữu hiệu nhất đối với những nguyên liệu không quen thuộc.

Anh phải thử cách này trước, nếu xác nhận rằng cá này thực sự có thể ăn được, anh lại xem xét các phương pháp khác.

Khi đã gần nửa buổi chiều, cuối cùng “bữa trưa” muộn của anh cũng hoàn thành.

Một bát canh cá được dọn ra, mùi vị thơm ngon khiến Duncan thèm ăn hơn, nhưng trước hết, anh vẫn thận trọng gỡ một miếng cá và đặt trước mặt chim bồ câu Aye sau khi thổi cho nguội trước.

Chim bồ câu tất nhiên không ăn thịt - nhưng "Aye" rất khó nói là một con chim bồ câu bình thường.

Duncan cần phải thỏa mãn trí tò mò của mình một chút, trên Thất Hương Hào có quá nhiều chuyện mà anh cần phải thử xem sao.

Về việc "con chim bồ câu dị thường" này ăn cá xong lỡ như thực sự bị ngộ độc thì làm sao... Duncan kỳ thực cũng có sự chuẩn bị.

Đầu tiên, anh đã sơ chế nguyên liệu hết mức có thể, để bồ câu thử cũng chỉ là một màn lướt qua; thứ hai, nếu tình hình của Aye thật sự không ổn, anh cũng có thể dùng ngọn lửa xanh lá kéo nó về trạng thái linh thể ngay tức khắc - trước đây anh đã thử qua, phản hồi của Aye và la bàn đồng ở trạng thái linh thể truyền về là như nhau, tương đương với một "vật phẩm" được điều khiển bởi ngọn lửa linh thể; anh thậm chí có thể phân giải gây dựng lại đồng thời truyền tống Aye linh thể đến vị trí chỉ định bên mình, trong trường hợp này, độc tố bình thường chắc chắn sẽ không có hiệu lực.

Aye nghiêng đầu theo dõi thao tác của Duncan, sau khi xác nhận miếng cá là cho mình, trước tiên nó dùng mỏ mổ mổ mặt bàn bên cạnh, hai con mắt lơ lửng nhìn Duncan cùng trần nhà: "Dưa này chín chưa?"

Duncan: "Ngươi chỉ cần nói ngươi ăn không thôi."

Aye giương cánh lên và bắt chước giọng điệu của Duncan: "Ngươi chỉ cần nói ngươi ăn không thôi!"

Sau đó nó mới cúi đầu xuống và nhanh chóng mổ miếng cá đã nguội lạnh, với tốc độ đáng kinh ngạc, nó quét sạch chỉ sau vài cái mổ dù trông thế nào cũng không giống thức ăn cho chim bồ câu ăn!

Sau khi ăn xong, Aye vươn cổ mạnh mẽ, ngay sau đó ngạo nghễ bước đi trên bàn, nó dường như trở nên vô cùng khoái trá, sau khi lượn một vòng trở lại trước mặt Duncan hét lớn: "Thật là thơm! Thật là thơm!"

Duncan sững sờ nhìn chim bồ câu, không hiểu sao trong đầu chợt hiện lên một câu cảm khái - Gã này bây giờ là sự kết hợp của “Bồ câu, thật là thơm và máy học lại”!

Ba yếu tố lớn tề tựu, đơn giản chính là ánh sáng của nhân loại (trái đất), dựa theo hình thức tự do của giấy ô vuông mà vẽ ra, sợ rằng không phải gã này cũng có thể coi là người trái đất...

Lại qua một lúc, Duncan xác nhận con chim bồ câu này không có bất kỳ phản ứng bất thường nào, sau đó mới hoàn toàn yên tâm.

Thuyền trưởng của Thất Hương Hào và sủng vật của anh cứ vậy trốn trong bếp ăn đồ ăn.

Cá quả nhiên rất thơm, giống hệt như Duncan đã thấy trong giấc mơ.

...

Mặt trời chiều đang dần đến gần bức tường cao ở rìa thành phố, những ống khói, đường ống và tháp cao chót vót của thành bang Phổ Lan Đức cũng từng chút một đắm chìm trong ánh sáng chói lọi vàng vọt.

Ở trung tâm thành phố, trên khu đất cao nơi Giáo đường Bão Tố tọa lạc truyền đến tiếng chuông lớn vang vọng, kèm theo tiếng rít mạnh của hơi nước phụt ra từ van giảm áp, một mảng lớn sương trắng phun ra từ cánh sườn trên đỉnh tháp giáo đường, phảng phất như ráng mây bao phủ bầu trời phía trên cao, khúc xạ ánh mặt trời kim sắc đến từ mặt biển.

Điều này đại biểu cho tín hiệu ngày đêm luân phiên - Là một lời nhắc nhở rằng lực lượng của mặt trời sắp tàn lụi nhanh chóng và sự sáng tạo của thế giới sắp chiếm lĩnh vị trí chủ đạo của bầu trời.

Trật tự trần thế về sau sẽ đi từ vững chắc đến lung lay, ảnh hưởng đến từ thế giới "tầng sâu" sẽ nhanh chóng tăng cường khi màn đêm buông xuống, quá trình này sẽ tiếp tục kéo dài cho đến thời khắc mặt trời mọc vào ngày hôm sau.

Vào ban đêm, những người thận trọng sẽ chọn ở nhà, những người cần phải ra ngoài cũng nên chọn ở những nơi có ánh đèn sáng tỏ nhất có thể – Đèn khí do các thánh chức ban phước qua có thể xua tan ác ý trong màn đêm mức độ lớn nhất.

Nhưng bất kể nói thế nào, đây ít nhất cũng là một thành bang lớn phồn vinh lại ổn định; dưới sự che chở của Giáo đường Bão Tố linh thiêng, cho dù là ảnh hưởng từ tầng sâu nhất của thế giới cũng sẽ bị áp chế xuống điểm giới hạn an toàn; những hiện tượng dị thường thỉnh thoảng xuất hiện trong thành phố chỉ là những vấn đề nhỏ vô hại. Những công dân bình thường đều biết cách đảm bảo an toàn cho ngôi nhà của họ; còn có những người thủ vệ của giáo hội tuần tra vào ban đêm tiếp quản công việc của quan trị an để đảm bảo trật tự của thành phố khi đêm xuống.

Nhưng giống như những ngọn đèn đường dù sáng đến đâu thì vẫn luôn có những bóng đen không thể soi sáng tới - Ngay cả dưới con mắt của những người thủ vệ giáo hội, vẫn luôn có những kẻ ngu xuẩn hướng tới bóng tối và lật đổ tồn tại. Bọn họ sợ hãi và căm ghét trật tự hiện có trên thế giới và điên cuồng mong chờ một "thời đại tươi đẹp" mà ngay cả bản thân bọn họ cũng chưa từng thấy qua.

May mắn chính là, trong một thành bang nơi các lực lượng của trật tự chiếm lĩnh vị trí chủ đạo, những kẻ lật đổ này chỉ có thể co ro trong bóng tối phần lớn thời gian.

Ở rìa thành bang, sâu trong lối vào của một đường thoát nước bỏ hoang, một vài bóng người mặc áo choàng đen đang cuộn tròn trong góc phòng.

Nơi này từng là phòng nghỉ tạm thời cho các nhân viên bảo trì và quản lý đường thoát nước, nhưng giờ đã bị lãng quên do những thay đổi trong quy hoạch đô thị. Xó xỉnh không người nào để ý tới đã trở thành nơi trú ẩn an toàn cho những người tín đồ tà giáo sau khi chạy trốn vội vàng – Một ngọn đèn dầu không sáng lắm được treo trên tường, ánh sáng chập chờn, soi rõ mấy khuôn mặt phiền muộn, sợ hãi và xen lẫn sự phẫn uất.

Một người đàn ông mặc áo choàng đen khoảng ngoài ba mươi tuổi đang nằm trên đất được lót vải rách, cắn chặc hàm răng, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt và bối rối, những người khác thì đang ngồi kế cận hắn. Có người thấp giọng mắng chửi: "Đám chó săn của giáo hội chết tiệt đó..."

"Chúng ta đã mất đi số lượng lớn đồng bào, sứ giả cũng chết trong nghi thức..." Một người khác nói với gọng khàn khàn: "Nghi thức thần thánh sao có thể đột nhiên mất kiểm soát..."

"Tế phẩm đó... rõ ràng là vì tế phẩm đó, hắn rõ ràng là tay sai của dị đoan..."

"Các ngươi nghe xem," Một người đàn ông mặc áo choàng đen đột nhiên làm ra động tác lắng tai nghe, rồi lại giơ ngón tay chỉ chỉ lên phía trên: "Là tiếng chuông chiều và tiếng còi hơi."

"... Trời sắp tối rồi," Người đàn ông mặc áo choàng đen mở miệng mắng chửi đầu tiên nhất thấp giọng nói, đồng thời bất an liếc nhìn "đồng bào" đang nằm trên nền đất, tình trạng rõ ràng đang cực kỳ tệ hại: "Chết tiệt... hy vọng hắn có thể chịu đựng qua đêm nay..."

Bình Luận (0)
Comment