Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 38 - Chương: 38

Chương: 38

Thi thể đang thở, như thể đã lang thang quanh rìa vương quốc của cái chết trước khi trở lại thế gian.

Các giáo đồ áo choàng đen trong phòng sững sờ nhìn cảnh tượng này, có người trong số họ thậm chí còn không ý thức rõ người đàn ông trước mặt mới vừa rồi kỳ thực đã 'chết đi' một lần, bởi vì khoảnh khắc sinh tử luân chuyển này quá ngắn ngủi, đến nỗi không để ý kỹ thậm chí còn không phân biệt ra được, bọn họ chỉ cảm thấy hơi thở của "đồng bào" đang hấp hối trước mặt chẳng biết tại sao đột nhiên trở nên ổn định và mạnh mẽ, điều này khiến người ta hết sức kinh ngạc.

Một giây tiếp theo, người đàn ông nằm trên mặt đất mở mắt ra.

Hắn dường như đã ở trong bóng tối quá lâu, đến mức ngọn đèn dầu trong phòng không đủ sáng cũng khiến hắn cảm thấy chói mắt. Hắn chớp chớp mắt để thích nghi với ánh sáng, sau đó từ từ đảo mắt, như thể vừa mới nhận thấy ba người áo choàng đen đang tụ tập xung quanh.

“Cảm tạ Chủ đã che chở!” Một giáo đồ áo choàng đen tương đối trẻ tuổi cuối cùng cũng phản ứng lại, không khỏi kích động tán tụng: “Ngươi sống lại rồi! Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ...”

"Chờ đã! Không đúng! Lùi lại!" Tên giáo đồ có giọng trầm đột nhiên phản ứng lại điều gì đó, hắn ngăn lại hành động của những người khác, đồng thời hung hăng nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa tỉnh bằng ánh mắt cảnh giác, vừa lùi về sau vừa nói với giọng điệu đe dọa: "Vừa rồi hơi thở của hắn đã hoàn toàn ngừng lại, ta tuyệt đối không nhìn nhầm... tình huống không ổn lắm!"

Cuối cùng thì Duncan cũng thích nghi được với môi trường xung quanh, tiếng ồn như ù tai cũng dần dần biến mất khỏi tâm trí. Anh nhìn những bóng người vây quanh bên người mình, phản ứng đầu tiên trong lòng chính là - Tại sao vừa mở mắt vẫn là đám người này? Tại sao vẫn ở đường thoát nước?

Du hành linh giới hẳn là ngẫu nhiên, lúc chọn mục tiêu, anh cũng hoàn toàn men theo trực giác đến một điểm bất kỳ. Nhưng không ngờ hai lần mở mắt ra đều rơi vào giữa đám tín đồ tà giáo này, đây coi là nghiệt duyên gì vậy?

Nhưng ngay sau đó, anh nhận thấy có điều gì đó không ổn từ phản ứng của những người xung quanh, giây tiếp theo, anh chú ý tới chiếc áo choàng đen trên người mình.

Duncan im lặng trong hai giây, trong lòng đã bừng tỉnh.

Phiên trước bản thân là tế phẩm bị tín đồ tà giáo hiến tế, sau đó mở mắt ra lần nữa, bây giờ anh đã là “tín đồ tà giáo” rồi.

Anh thật sự có duyên với đám người này.

"... Tình hình không ổn lắm!"

Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp đầy thù địch đột nhiên cắt ngang trạng thái rối rắm sau khi “tỉnh lại” của Duncan, anh nhìn theo tiếng, lập tức đón lấy ánh mắt lạnh lùng đầy cảnh giác.

Chủ nhân của tầm mắt đó đang lạnh lùng nhìn mình, mà bên cạnh, hai tên giáo đồ áo choàng đen khác cũng phản ứng lại muộn màng sau đó, vội vàng lùi về sau thủ thế phòng ngự.

Duncan sững sờ trong giây lát, bỗng nhiên ý thức được – bản thân có thể giống như lần trước, cũng đã nhập vào một thi thể.

Bản thân đây là xác chết sống lại trước mặt đám tín đồ tà giáo này!

Sau khi hiểu rõ tình huống trước mắt, phản ứng căng thẳng của mấy tín đồ tà giáo này cũng trở nên rành mạch, đầu óc Duncan bắt đầu hoạt động nhanh chóng, anh cảm giác được sự tê dại và uể oải còn vương lại trong cơ thể này vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn, bây giờ cử động vô cùng bất tiện, muốn gây chuyện trước mặt mấy tín đồ tà giáo hình như không dễ dàng cho lắm, chỉ có thể nghĩ cách ổn định những người này trước - Mà ngay khi anh đang nhanh chóng suy nghĩ đường thoát, một chút ký ức mơ hồ vụn vặt chợt hiện lên trong đầu anh!

Trong ký ức vụn vỡ và mơ hồ ấy, anh chợt "nhớ" ra rất nhiều đoạn trải nghiệm không thuộc về mình – Anh nhớ "mình" lẩn trốn trong đường thoát nước, nhớ "mình" đem tiền tài trong nhà cung phụng cho sứ giả của mặt trời, nhớ "mình" đã tham gia vào những nghi thức hắc ám điên cuồng và đẫm máu tội ác đó vì chữa khỏi bệnh tật, và uống máu tươi của những người vô tội để đổi lấy "phước lành của mặt trời"...

Khi kết thúc chuỗi ký ức lộn xộn, anh lại “nhìn” thấy hiện trường của nghi thức hiến tế, nhìn thấy rất nhiều người mặc áo choàng đen giống mình đang đứng bên cạnh đài cao, một tế phẩm trẻ tuổi mang theo biểu hiện cứng nhắc và quỷ dị bị đẩy lên đài cao, khiến cả nghi thức rơi vào hỗn loạn...

Anh nhìn thấy "sứ giả của mặt trời" bị hiến tế trái tim, tất cả mọi người xung quanh tế đàn đều lâm vào điên cuồng, các tín đồ chém giết lẫn nhau, ngọn lửa cuộn trào mãnh liệt tràn ra từ vật tổ mặt trời như dòng chảy, tiếng gào thét cuồng nộ và tiếng nỉ non từ hư vô tràn ngập hội trường, còn nguyên chủ của thân thể này của anh và mấy tín đồ còn sống sau cùng thì hoảng hốt trốn chạy...

Duncan không biết mình đã thừ ra bao lâu, có lẽ thật ra chỉ là trong chốc lát, ký ức xa lạ trào dâng mãnh liệt trong tâm trí anh lần nữa lắng xuống, một đoạn nhân sinh đáng thương lại đáng hận cứ thế biến thành một loạt mảnh vụn nhàn nhạt, phảng phất nơi đáy lòng anh như thể để cho người ta xem – tựa như một loại “chất dinh dưỡng” nào đó.

Đây là ký ức về nguyên chủ thân thể này của anh - tuy rằng lưu lại không nhiều, nhưng là không thể nghi ngờ ngọn nguồn.

Duncan chớp mắt, đây là một thay đổi chưa từng xảy ra trong quá trình “du hành linh giới” lần trước.

Lần trước, anh không thể lấy được ký ức gì từ trong thi thể nhập vào, bộ não của "tế phẩm" đó chỉ là một mảng trống rỗng... lần này tại sao lại có sự thay đổi như vậy?

Là do thân xác bản thân chiếm cứ lần này vẫn còn rất "tươi mới"? Hay là do chim bồ câu "Aye" đã củng cố lực lượng của chiếc la bàn bằng đồng?

Duncan từ trên mặt đất từ từ ngồi dậy, anh biết bất kể nguyên nhân đằng sau sự thay đổi này là gì, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để bàng hoàng, những tín đồ tà giáo thần kinh đang căng thẳng đó hiển nhiên đã ý thức được quá trình "chết mà sống lại" của bản thân là không bình thường.

Mà theo động tác đứng dậy của Duncan, ba tên tín đồ tà giáo cũng lập tức lui về phía sau nửa bước, ngay sau đó người áo choàng đen có giọng trầm thấp đó liền đè một tay bên hông phá vỡ sự im lặng: "Trước hết ngươi đừng nhúc nhích - Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?"

"... Ron," Duncan hơi nhớ lại, sau đó khá tự nhiên nói ra tên họ mà mình vừa biết được từ trong ký ức: "Ron Stryne."

“Hắn tên là Ron.” Một tên tín đồ trẻ tuổi mặc áo choàng đen phía đối diện lập tức hạ thấp giọng nói với người mặc áo choàng đen có giọng trầm thấp đã ngầm trở thành thủ lĩnh của ba người.

Nhưng mà tên mặc áo choàng đen đó lại không hề buông lỏng cảnh giác, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Duncan như trước, sau đó đột nhiên tụng niệm với giọng điệu mang âm tiết cổ quái: "Nhân danh mặt trời, duy nguyện (ước nguyện duy nhất) quang huy của Chủ chiếu khắp, nhân danh mặt trời, duy nguyện phước lành của Chủ giáng xuống!"

Nghe thấy tiếng nói điên cuồng đột ngột của tên tín đồ tà giáo đối diện, Duncan đầu tiên là sững sờ một lúc, tiếp đến liền cảm thấy lồng ngực nóng như thiêu đốt, anh vô thức vươn tay lấy thứ đang phát nhiệt bên dưới lớp áo ra, lại thấy đó là một lá bùa hộ mệnh mặt trời màu vàng óng – từng luồng nhiệt lượng quỷ dị đang tỏa ra từ bề mặt của lá bùa hộ mệnh!

Giây kế tiếp, lá bùa hộ mệnh đó đột nhiên bùng cháy hừng hực, ngọn lửa dường như đầy ác ý, lao thẳng đến vị trí tim của Duncan!

“Vinh quang của Chủ đang phản phệ hắn!” Nhìn thấy cảnh này, tín đồ tà giáo vừa tụng niệm những từ ngữ cầu khấn đã phản ứng lại ngay lập tức, hắn rút đoản kiếm bên hông ra, đồng thời hô to: “Linh hồn của hắn đã bị thay thế! Giết chết uế vật dị đoan này!"

Động tác của hai tên tín đồ tà giáo còn lại hiển nhiên chậm hơn một chút, nhưng ngay sau đó cũng phản ứng lại, những người một khắc trước còn cho rằng Duncan là "đồng bào" này không ngần ngại rút đoản kiếm và dao găm mang theo bên mình ra, vừa hung mãnh nhào tới tràn đầy sát khí, vừa cao giọng hét lên: "Giết hắn đi!!"

Tay cầm lá bùa hộ mệnh mặt trời của Duncan đã bắt đầu bốc cháy hừng hực, nhìn ba bóng người đang lao về phía mình. Một giây tiếp theo, một bóng dáng khác lại đột nhiên xuất hiện ở rìa tầm nhìn của anh!

Một con chim vong linh tựa như u hồn toàn thân bùng cháy ngọn lửa u lục (xanh lá nhạt) xé toạc không khí cuốn theo ngọn lửa băng giá quét qua nóc nhà. Nó phát ra tiếng thét quái dị, đôi cánh vỗ đập văng ra tro bụi và mảnh vụn lông chim vô hình.

Ba tên tín đồ tà giáo tự nhiên bị thu hút bởi "con chim vong linh" này. Bọn họ vô thức ngẩng đầu liếc nhìn "Aye" đã hóa thành hình thái linh thể.

Khoảnh khắc tiếp theo, mọi động tác của bọn họ đều đình trệ, giống như mối liên hệ với thế giới hiện thực đột nhiên trở nên xa cách và chậm chạp. Bóng dáng của ba người mặc áo choàng đen bị kéo tạo ra những dư ảnh chồng chéo lên nhau giữa không trung giống như từng khung hình hoạt hình. Bọn họ rơi xuống đất với động tác chậm chạp đến tức cười, cuối cùng rơi xuống hoàn toàn bất động trong vòng hai mét trước mặt Duncan.

Bọn họ nhìn con chim vong linh bay lượn một vòng trên trần nhà rồi đáp xuống trên mình "đồng bào" mặc áo choàng đen ở phía đối diện bằng ánh mắt kinh hãi tột độ. Bọn họ nhìn thấy lá bùa hộ mệnh mặt trời trong tay người đàn ông đó đang bốc cháy hừng hực, nhưng một giây sau, những ngọn lửa đang cháy đó lập tức chuyển sang màu xanh lá mờ nhạt và biến thành hình thái giống hệt như ngọn lửa cháy mạnh trên thân "con chim vong linh".

Hình dạng giống ngọn lửa.

Duncan siết chặt lá bùa hộ mệnh mặt trời trong tay, ngọn lửa linh thể xanh lá quấn quanh từng vòng bề mặt lá bùa hộ mệnh, ngọn lửa phun ra từ lá bùa hộ mệnh quanh quẩn trước mặt anh nửa vòng, rồi an phận dừng lại như một con thú cưng, chậm rãi vòng qua cánh tay anh như lấy lòng.

Anh cầm lá bùa hộ mệnh mặt trời đã hoàn toàn bị chiếm ngự và cải tạo, chậm rãi đi tới trước mặt ba tín đồ tà giáo. Anh nhìn ánh mắt kinh hãi của đối phương, trong giọng điệu không khỏi mang theo vẻ tiếc nuối: "Nếu các ngươi giả bộ như không biết gì thì tốt biết bao."

Một giây tiếp theo, bóng dáng của ba tín đồ tà giáo đột nhiên bạo phát trên không trung vài cái, rồi biến mất không thấy đâu.

“Con chim vong linh” được bao bọc bởi ngọn lửa xanh lá trông giống như một bộ xương nhảy nhót hai lần trên vai Duncan, trong tiếng tí tách của ngọn lửa đang cháy, nó hét lên chói tai và khàn khàn: “Ai dza, trang chính không còn thấy nữa rồi, lướt làm mới thử xem?"

Bình Luận (0)
Comment