Chương 565: Dị Vật
Chương 565: Dị VậtChương 565: Dị Vật
Đối với Duncan, điều dễ suy đoán nhất trong chuỗi thông tin mà Thánh chủ biển sâu truyền đạt cho mình trong lúc vội vàng thực ra chính là điều mở đầu - Một thứ nào đó có tuổi thọ trù tính chỉ tám ngàn năm, giờ đã quá tải vận hành.
Điều đầu tiên anh có thể liên tưởng đến là "mặt trời" hiện đang treo cao trên bầu trời biển cả vô biên, nhưng đã bắt đầu gặp trục trặc không ngừng, thậm chí bắt đầu rơi ra các bộ phận - Hơn nữa đó còn là "dị tượng đầu tiên" vào thời kỳ Vương quốc Crete cổ đại do Thánh chủ biển sâu dẫn dắt Thị tộc Crete tạo ra.
Mặt trời đã vận hành liên tục trong 10. 000 năm, nếu tuổi thọ trù tính ban đầu của nó thực sự chỉ là 8. 000 năm... thì trạng thái đáng lo ngại hiện tại của nó sẽ được giải thích.
Mà mở rộng từ điều này, Thánh chủ biển sâu đồng thời còn đề cập rằng "bọn họ" đang chờ đợi tín hiệu từ "nơi nào đó” truyền tới trong khoảng thời gian này, nhưng cho đến nay vẫn chưa nhận được - "Bọn họ" ở đây ám chỉ ai2"Nơi nào đó" ở đây mà tạp âm ngắn ngủi đó đề cập đến lại là gì?
“Chúng ta không nhận được tín hiệu ngoài akl;*%X trong thời hạn...
Duncan nhớ lại trong đầu nguyên thoại nghe được từ miệng Cổ thần lúc đó, kết hợp với mô tả trong "Sách báng bổ” lúc trước, anh có thể mạnh dạn suy đoán rằng "chúng ta" trong miệng đối phương hẳn là ám chỉ "chư vương viễn cổ", tức là bao hàm bốn Chính thần hiện nay và nhiều Cổ thần và các vị thần thất lạc khác - Chỉ một thông tin này cũng đủ làm thế giới đảo điên.
Bốn Chính thần và "Cổ thần tà ác" được thế giới công nhận đang cùng nhau chờ đợi một thứ gì đó, thậm chí còn có một mục tiêu chung - Trước đây nếu để Fanna nghe thấy lời này, sợ rằng sẽ nhảy bổ tại chỗ.
Nhưng điều mà Duncan quan tâm hơn là nửa sau của câu này: "Tín hiệu ngoài akl;*%*”... Tạp âm ngắn ngủi đó rốt cuộc là gì?
Nếu liên quan đến Dị tượng 001 trước mắt - mặt trời cũng biến thành một tạp âm ngắn ngủi trong miệng Thánh chủ biển sâu, thì phải chăng có thể nghĩ rằng, tạp âm ngắn ngủi ở đây cũng ám chỉ một thứ gân tính chất và tương đương cấp độ với Dị tượng 0012 Hoặc có điểm tương đồng quan trọng nào chăng?
Đặc trưng của Dị tượng 001 là gì? Là cổ xưa? Là tạo vật Cổ thần có độ thần bí cực cao? Là quy mô lớn ảnh hưởng đến toàn thế giới? Nghi rằng có liên quan đến "Mặt trời đen"? Hay là nói...
Bên trong "các bộ phận" của nó bao hàm một phần cấu trúc mấu chốt đến từ "thế giới cũ", chẳng hạn như những "ngôi sao đã mất" kia...
Vậy tạp âm ngắn trong "tín hiệu ngoài apj;*%Y" cũng có thể liên quan đến thế giới cũ?
Duncan giơ tay lên, xoa nhẹ trán hơi ê ẩm, sau đó anh lại dừng lại, trâm ngâm nhìn vào hai tay mình.
Kẻ soán hỏa... đây đã không phải là lần đầu anh nghe có "người" gọi mình như vậy.
"Mặt trời đen" gọi mình như vậy, Thánh chủ biển sâu" hiện giờ cũng gọi mình như vậy, mà điểm chung lớn nhất giữa bọn họ là cấp bậc của Cổ thần - Tức là một thành viên của "chư vương viễn cổ”.
Nhưng xét thái độ của Thánh chủ biển sâu, ngài dường như cũng chỉ biết tên hoặc khái niệm "Kẻ soán hỏa" mà thôi, chứ không biết năng lực và bản chất cụ thể của "Kẻ soán hỏa”. Thông tin hữu hiệu duy nhất mà ngài tiết lộ chính là "Kẻ soán hỏa" thức dậy vào "cuối chu kỳ”...
Thế còn "chư vương viễn cổ” khác thì sao? Nữ thần Bão Tố, Ngọn lửa thiêu đốt vĩnh cửu, Thần trí tuệ... những "Thần linh" này ít nhiều có mối liên hệ chặt chẽ với trần thế, liệu các ngài có biết nhiều hơn không?
Duncan lắc đầu và khẽ thở dài với vẻ mặt bất lực.
Thế giới này đầy rẫy những điều bí ẩn cũng thôi, trên người mình cũng đầy những điều bí ẩn như vậy. Hơn nữa, điều còn tệ hơn là đám "Cổ thần" và "Chính thần" thậm chí còn hiểu điều đó nhiều hơn mình. Điều này khó tránh khỏi khiến người ta phiền muộn. Mà điều còn phiên muộn hơn là mạng của đám thần linh này còn không tốt, liên hệ hoàn toàn tùy duyên...
Về phần cái gọi là "cuối chu kỳ" là cái quái gì, Duncan đã hoàn toàn không có manh mối, cũng không có tinh lực để suy nghĩ.
Anh dạo bước qua con đường mòn bên rìa khu vườn, quay trở lại trước cột đá cao ngất kia và lặng lẽ nhìn chăm chú con rối tóc bạch kim đang ngủ say trong bụi gai.
Bất luận là Thánh chủ biển sâu đã xây dựng Dinh thự Alice này, hay là Dinh thự Alice có trước, sau đó Thánh chủ biển sâu mới nhờ vào dinh thự để thiết lập mối liên hệ với thế giới hiện thực, thì có một điều xác thực không thể nghi ngờ: Con rối đang ngủ say ở đây không thể tách rời khỏi "Alice" trong thế giới hiện thực.
Duncan đi đến bên con rối đang ngủ say, lấy chiếc chìa khóa lên dây cót mang theo bên mình ra, tiếp theo chỉ cần vặn chìa khóa lên người con rối là anh sẽ có thể trở về thế giới hiện thực.
Nhưng vào lúc này, một ý tưởng mới nảy ra trong đầu anh.
Duncan im lặng cất chìa khóa, quay người đi vê phía cửa ra khu vườn.
Theo con đường trong ký ức, anh đi qua những hàng cây và luống hoa um tùm, lại đến trước cửa khu vườn có kính màu lộng lẫy và những đường sắt rèn phức tạp.
Cánh cửa khép hờ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng bước chân từ hướng đại sảnh của dinh thự truyền đến, cùng với tiếng nhạc nhẹ nhàng ngắt quãng như một bữa tiệc khiêu vũ không hồi kết.
Anh mở cửa ra, trong hành lang dài sâu thắm không có một bóng người.
Nhưng ngay khi Duncan vừa bước vào hành lang, quản gia không đầu quỷ mị đột nhiên lọt vào tâm mắt anh - Như thể ngay từ đầu quản gia không đầu đã đứng trong bóng tối cách đó vài mét.
"A, là khách cầm chìa khóa,' Quản gia nhiệt tình chào đón, trong lông ngực truyền tới một giọng nói trâm khàn: "Ngài đã chào hỏi nữ chủ nhân rồi à?"
Duncan liếc nhìn cái xác sống không đầu đáng sợ này: "Ngươi đang theo dõi ta?"
"Tôi bất cứ lúc nào cũng đợi khách gọi - Hơn nữa ngài chỉ rời đi một lúc, cho nên tôi vẫn luôn đợi ở đây,' Quản gia không đầu hơi khom lưng, giọng điệu vẫn lịch sự và khéo léo như thường lệ: "Xin hỏi ngài có phân phó gì tiếp theo?"
Chỉ rời đi một lúc?
Duncan khẽ cau mày, nhớ tới khái niệm "thời gian" quỷ dị trong dinh thự mà đối phương nhắc đến lần trước.
Tức là... giống như dù anh có ở trong dinh thự này bao lâu thì quay trở lại thế giới hiện thực cũng chỉ trải qua trong nháy mắt; dù anh có hoạt động ở thế giới hiện thực bao lâu sau khi rời khỏi đây, đối với những người hầu trong dinh thự cũng chỉ trong nháy mắt?
Dinh thự này không đơn giản giản là ngừng thời gian, mà là vận hành độc lập với dòng thời gian của thế giới hiện thực?
Đằng sau điều này rốt cuộc là quá trình thế nào?
Trong đầu lập tức lại hiện lên rất nhiều vấn đề, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, Ducan chỉ khẽ gật đầu với quản gia trước mặt, thản nhiên hỏi: "Trong một lúc' ta rời đi, trong dinh thự có thay đổi gì không?”
"Nơi này vẫn như trước, thưa quý khách,' Quản gia lập tức trả lời: "Trong dinh thự hiếm khi đón nhận thay đổi, từ khi tôi có ký ức, nó luôn có dáng vẻ này."
Duncan ừm một tiếng, sau đó lại thản nhiên hỏi một câu: "Trước ta, có vị khách nào khác từng vào khu vườn đó không?”
"Khách khác?" Quản gia có vẻ bối rối trong giây lát, rôi nhanh chóng trả lời: "Tất nhiên là không. Ngài biết đấy, chỉ có nữ chủ nhân và người làm vườn mới được vào khu vực vườn. Trừ điều này ra, nó chỉ mở cửa cho khách câm chìa khóa - Tại sao ngài đột nhiên lại hỏi tới điều này?"
Duncan không có trả lời đối phương, mà lại hỏi ngay sau đó: "Người làm vườn mà ngươi nói, hắn trông như thế nào?"
"Người làm vườn... không ai biết dáng vẻ của người làm vườn,' Quản gia càng do dự hơn, dường như hắn chưa bao giờ giải đáp những "câu hỏi chỉ tiết" ở mức độ này với bất kỳ ai, đến mức mỗi bước suy nghĩ càng trở nên khó khăn và chậm chạp hơn: "Người làm vườn đã không còn lộ mặt từ rất lâu vê trước. Khi khu vườn không còn cần phải cắt tỉa nữa, hắn đã trở vê nơi hắn nên ở... Người làm vườn khác với người hầu bình thường, nhiệm vụ của hắn là đảm bảo môi trường thoải mái, không bị quấy rây khi nữ chủ nhân nghỉ ngơi, trừ điêu này ra không cần phụ trách bất kỳ chuyện gì trong dinh thự, cũng không cần... trao đổi với tôi...
"Xem ra ngay cả quản gia như ngươi cũng không biết nhiều về dinh thự này,' Duncan nhìn chằm chằm vào "xác sống không đầu" trước mặt, dửng dưng nói: "Thế có cái tên này ngươi có từng nghe nói qua không?”
“Tên? Mời ngài nói.'
"Thánh chủ biển sâu, Vua bò, LH-01 — Ngài có thể được gọi bằng bất kỳ cái tên nào trong ba cái tên này. Ngươi có nghe nói qua về ngài không?"
Quản gia im lặng vài giây, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Sau đó, trong ngực hắn truyền tới một câu trả lời mang vẻ áy náy: "Xin lỗi, quý khách, tôi không có ấn tượng."
Giọng quản gia rất chân thành.
Duncan không cách nào từ một thân xác không đầu phán đoán ra được sự thay đổi trong biểu cảm của đối phương, tư thái của xác sống không đầu này tỉ mỉ như một cái máy, hoàn toàn không lộ ra bất kỳ dao động cảm xúc nào, nên anh chỉ có thể tạm thời tin tưởng câu trả lời của đối phương.
"Thôi được, cảm ơn câu trả lời của ngươi."
Quản gia không đầu hơi cúi người: "Hy vọng điều này giúp ích được ngài..."
Hắn đột ngột dừng lại, sau đó như nghe thấy một âm thanh khẩn cấp nào đó, chợt đứng thẳng người dậy quay sang một hướng khác.
Gần như cùng lúc đó, Duncan cũng cảm giác được sự thay đổi trong bầu không khí trong dinh thự - Một loại cảm giác căng thẳng và hoảng loạn dường như đột nhiên tràn ra không khí, trong hành lang không một bóng người ngay lập tức vang lên vô số tiếng bước chân vội vã cùng tiếng bàn luận xôn xaol
Anh lập tức quay về phía quản gia không đầu: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
"Dị vật xâm nhập, quý khách, xin thứ lỗi không tiếp chuyện được." Quản gia vội vàng nói, sau đó quay người đi vê phía đầu bên kia hành lang, dáng vẻ vô cùng vội vàng.
Dị vật xâm nhập?
Duncan nghe được lời này sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng thì quản gia đã đi rồi, thấy vậy, anh do dự một lát rồi cũng lập tức cất bước đi theo.
Quản gia vừa bước nhanh về phía trước vừa hơi quay người lại, dường như liếc nhìn 'vị khách" đang đi theo mình, nhưng lại không có ý ngăn cản.
Duncan thấy vậy yên tâm, vội vàng đi theo sau quản gia băng qua hành lang, đi qua cầu thang ở tầng một, sau đó lại đến hành lang dài dẫn đến "phòng ngủ' trên tầng hai.
Vô số người hầu mờ mờ ảo ảo trong không khí hiện ra, những người hâu nam và người hầu nữ không đầu đã tụ tập ở hành lang, những "linh hồn lạc lối" sống trong Dinh thự Alice đang bàn luận xôn xao, giọng nói của bọn họ ong ong ầm ầm, hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa bên trong, chỉ có cảm giác bất an thiết thực tràn ngập trong không khí.
Duncan đã nhận ra con đường này, anh vẫn còn nhớ cuối con đường này chính là phòng ngủ nơi linh hôn của Nữ vương Hàn Sương Lei Nora một thời ngủ say, nhưng giờ đây theo linh hồn của nữ vương thoát khỏi vây khốn, căn phòng đó đã bị "xé" ra khỏi chủ thể của dinh thự - Đầu cuối hành lang hẳn chỉ có một cái lỗ lớn dẫn đến một không gian tối tăm vô tận mới phải.
"Tránh ra, tránh ra! Không được chạm vào dị vật xâm nhập!" Giọng quản gia từ phía trước truyền đến, đối phương vừa đi về phía trước vừa quát tháo đẩy lùi người hầu nam và người hầu nữ đang tụ tập, giờ phút này ngược lại lộ ra mấy phần uy nghiêm của "người quản lý dinh thự”: "Dị vật đang ở đâu?"
Những người hầu tụ tập lần lượt lui ra, nhường ra một khoảng trống phía trước hành lang.
Duncan nhìn qua vai quản gia không đầu, cuối cùng nhìn thấy dáng vẻ "dị vật" khiến cả dinh thự đều trở nên căng thẳng.
Biểu cảm của anh cứng đờ trong nháy mắt.
Đó là một túi rác nhỏ.
Nhìn rất quen mắt.