Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 577 - Chương 576: Hành Động Của Mỗi Người

Chương 576: Hành Động Của Mỗi Người Chương 576: Hành Động Của Mỗi NgườiChương 576: Hành Động Của Mỗi Người

Lời nói của Fanna khiến tất cả mọi người có mặt đều lấy làm kinh hãi.

Điều này thậm chí còn phá vỡ nhiều suy đoán liên quan tới "Giấc mơ của kẻ vô danh" vừa được thành lập của Duncan.

Fanna vậy mà lại không hề vào "rừng" - Nàng ta thậm chí còn không nhìn thấy rừng cây gì, mà vẫn luôn bị mắc kẹt trong sa mạc... Sa mạc đó là nơi nào?!

Sau một lúc im lặng vì kinh ngạc, Duncan đột nhiên lên tiếng: "Trong sa mạc có dấu vết hoạt động của con người không? Có địa hình cổ quái nào đáng chú ý hay có sự vật gì khiến cô ấn tượng sâu sắc không?"

"Có rất nhiều tảng đá trông rất cổ quái, cao chót vót mà vặn vẹo, giống như có thứ gì đó đang hoạt động đột nhiên đông cứng lại và hình thành. Nơi xa hơn còn có thể nhìn thấy những cái bóng liên tục, nhưng không thể xác định được là bãi đá hay là quần thể kiến trúc - xa quá, Fanna nhớ lại trải nghiệm của mình ở "bên kia giấc mơ" và kể lại chỉ tiết những gì mình nhìn thấy: "Ngoài ra, điêu đáng lo ngại nhất là trên bầu trời có một vết nứt màu đỏ mờ nhạt, kích thước lớn vô cùng.'

"Vết nứt màu đỏ?" Ánh mắt Duncan lập tức hơi thay đổi, cả người đều trở nên phấn chấn tỉnh thần: "Cụ thể trông thế nào? Ngoại trừ vết nứt màu đỏ thì sao? Cô còn nhìn thấy gì trên bầu trời nữa?"

"Tôi còn nhớ dáng vẻ của nó...' Fanna nói rồi, đứng dậy lấy giấy bút trên bàn thấp tới, phác họa nhanh lên giấy: 'Màu sắc của nó đỏ sậm, đường viền mơ hồ không rõ, giống như tràn ngập mây mù, chỗ sâu thì hơi phát sáng, bên trong còn có những chỉ tiết mờ mờ ảo ảo..."

Đường nhìn của tất cả mọi người đều tập trung vào đầu bút của Fanna. Duncan cũng không khỏi nghiêng người về phía trước, nhìn vào "vết nứt" do nhiều đường nét lộn xộn đối phương phác họa ra trên trang giấy. Khi những đường nét đó dần dần hòa nhập với đường "hồng quang” trong trí nhớ của anh, biểu cảm trên mặt anh trở nên nghiêm trọng từng chút.

Một lúc sau, Fanna dừng lại, đẩy tờ giấy về phía trước: "Đại khái là thế này. Trình độ hội họa của tôi có hạn, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Ngoài vết nứt này ra, trên bầu trời không có thứ gì khác.'

"Không còn thứ gì khác?" Duncan nghe vậy sửng sốt, vô thức hỏi: "Mặt trời thì sao? Mặt trời trông thế nào?"

Đối với anh mà nói, câu hỏi này phải được đặt ra - nếu Fanna nhìn thấy mặt trời ở "sa mạc" đó, thì "hình thái" của mặt trời đó sẽ rất quan trọng!

Tuy nhiên, Fanna vẫn lắc đầu: "Không có mặt trời - mặc dù ở đó có vẻ như là ban ngày, trên bầu trời cũng tràn ngập ánh sáng rực rỡ ngoài ánh sáng đỏ, nhưng tôi không nhìn thấy mặt trời.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, ngay cả Duncan cũng ngơ ngác trong chốc lát, mãi đến khi giọng nói của Fanna lại vang lên, đánh thức mọi người: "Đó là tất cả thông tin tôi có ở đây."

Sau cùng, tâm mắt của mọi người cuối cùng cũng tập trung vào Duncan.

Nina tò mò chớp mắt: "Chú Duncan, chú đã nhìn thấy gì ở bên đó?"

"... Alice và ta đã nhìn thấy những khu phố bị méo mó và dị biến trong thế giới hiện thực," Duncan suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói: 'Những cái cây cao chót vót và vô số dây leo phủ kín đường phố, giống như từ khu rừng của 'Giấc mơ của kẻ vô danh' lan tràn đến hiện thực, nhưng bọn ta không thấy cảnh tượng liên quan đến 'sa mạc'. Mà ở nơi sâu nhất của khu phố biến dị, bọn ta phát hiện một dây leo cực kỳ to lớn...

Thêm một người thêm một lối suy nghĩ. Duncan không giấu những cảnh tượng anh nhìn thấy khi thử "dò xét" dây leo - Thất Hương Hào quỷ dị di chuyển trong sương mù đen tối, Đầu Sơn Dương quen mà lạ trên Thất Hương Hào, hải đồ xảy ra thay đổi, cùng nhiều thông tin mà Đầu Sơn Dương đã tiết lộ trong trạng thái giống như nói mớ.

Khi anh nói xong, căn phòng còn yên tĩnh hơn cả khi Fanna nói xong.

"Điều ngài thấy... thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn sa mạc mà tôi thấy...' Fanna không khỏi lẩm bẩm.

A Cẩu ở bên cạnh cũng lẩm bẩm buồn bực khó chịu: "Nói thế nào nhỉ... quả đúng là thuyền trưởng..."

Duncan liếc nhìn con chó săn biển sâu, không để ý tới cảm khái của nó, mà lại bổ sung thêm một câu: "Đầu Sơn Dương' đó cuối cùng đã nhắc đến Celantis, điều này khiến ta vô cùng lưu tâm.

"Nếu tôi nhớ không nhầm... đây là tên của 'cây thế giới' trong truyên thuyết cổ xưa của Tinh linh,' Fanna khẽ gật đầu: "Nó còn được gọi là cây sinh mệnh, cây khổng lồ khởi nguồn, là sinh mệnh đầu tiên do Đại ma thần 'Tát Tư Lạc Ca trong tín ngưỡng của Tinh linh sáng tạo ra trên thế giới..."

Mọi người ở hiện trường đều chìm trong suy nghĩ riêng. Thậm chí ngay cả Alice luôn không theo kịp tiết tấu cũng lộ ra dáng vẻ cố gắng suy tư. Mà sau một hồi im lặng chốc lát, Lucrecia cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn Duncan, trong ánh mắt mang chút do dự: "Ba, liên quan đến đại phớ hiện giờ của Thất Hương Hào... hình như người chưa từng nói rõ lai lịch của nó với con. Đầu Sơn Dương đó rốt cuộc là..."

"Nó đến từ không gian thứ, ta chỉ có thể nói với con bấy nhiêu thôi,' Duncan mở miệng nói, sau đó lại đổi chủ đề: "Nhưng lần này... ta có thể phải đi tìm nó để xác nhận một số chuyện."

Hiện tại, tất cả manh mối cuối cùng đã bày ra, những người bị phân tán đến hiện thực và giấc mơ đêm qua đều đã tập hợp thông tin mình có đến trước Duncan.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Duncan nhẹ nhàng thở ra, tạm thời gác lại những vấn đề lộn xộn trong đầu, quét mắt mọi người trong phòng khách.

"Bây giờ, chúng ta có thể chắc chắn một số điêu — "Thứ nhất, quy mô của Giấc mơ của kẻ vô danh đang mở rộng, sức ảnh hưởng đang tăng lên, thậm chí đã phát triển đến mức có thể can thiệp vào thế giới hiện thực. Hiện vẫn chưa rõ nguyên nhân của sự thay đổi này là gì, nhưng phần nhiều có liên quan đến cái gọi là 'Đêm dài thứ tư' đến gần cùng những thay đổi của mặt trời.

"Thứ hai, những người bình thường trong thành bang dường như hoàn toàn không biết đến sự ảnh hưởng của Giấc mơ của kẻ vô danh. Khi dị biến xảy ra, những người trong tâm ảnh hưởng của giấc mơ sẽ biến mất, rồi khi giấc mơ kết thúc, họ sẽ quay trở lại thế giới hiện thực và duy trì cuộc sống thường ngày. Chúng ta vẫn chưa chắc chắn họ đã đi những đâu khi giấc mơ xảy ra, cũng như không chắc liệu loại hiện tượng này có giới hạn ở 'Tinh linh hay không - trong Lightwind Harbor còn có rất nhiều thương nhân và nhà mạo hiểm thuộc các chủng tộc khác, tiếp theo đây chúng ta phải nghĩ cách xác nhận tình huống của bộ phận người này vào đêm qua.

"Thứ ba, khi dị biến xảy ra, chúng ta sẽ bị phân tán đến những nơi khác nhau - ở lại thế giới hiện thực, vào rừng trong giấc mơ, hoặc đi vào một "sa mạc" bí ẩn, hiện tại vẫn chưa thể xác định loại phân tán này là ngẫu nhiên hay theo quy luật.

"Thứ tư, giáo đồ Nhân Diệt và giáo đồ Mặt Trời, cùng với Chung Yên truyền đạo sĩ cung cấp thông tin tình báo đằng sau bọn họ, những tín đồ tà giáo này hiển nhiên biết nhiều thông tin hơn..."

Anh lần lượt tổng hợp những thông tin đã biết, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn những người khác: "Còn điều gì muốn bổ sung thêm không?”

"Con tạm thời nghĩ không ra,' Lucrecia lắc đầu: "Điêu con quan tâm bây giờ là liệu 'dị biến đêm qua sẽ còn xuất hiện hay không, nếu như xuất hiện lần nữa thì nên ứng đối thế nào."

"Phần nhiều sẽ còn xuất hiện,' Morris thở dài: "Sức ảnh hưởng của Giấc mơ của kẻ vô danh rõ ràng vẫn đang tăng cường, những dị biến mà nó đưa đến sẽ chỉ tăng lên theo, nhưng hãy nghĩ theo hướng tích cực - Nó càng xuất hiện nhiều hơn, chúng ta sẽ càng có nhiều cơ hội tổng kết ra nhiều quy luật của nó hơn. Hiện tại chúng ta có rất nhiêu phỏng đoán không thể chắc chắn, mà rất nhiêu câu hỏi trong đó chỉ cần xuất hiện dị biến quy mô lớn lần hai thì sẽ có được câu trả lời."

Nghe phân tích của lão học giả, Duncan gật đầu tán thành: "Đây không phải là lạc quan mù quáng, chúng ta thật sự cần phải tổng kết ra quy luật của Giấc mơ của kẻ vô danh từ nhiều dị biến hơn."

"Nhưng Giấc mơ của kẻ vô danh sẽ phân tán chúng ta và cắt đứt mối liên hệ giữa chúng ta và thuyên trưởng,' Fanna ở bên nói thêm: "Đây là một vấn đề rất lớn."

"Liên quan đến điều này, trước mắt ta đã có mạch suy nghĩ đại khái rồi," Duncan nhớ lại trải nghiệm đêm qua, đặc biệt là sau khi thiết lập liên lạc với dây leo khổng lồ và đặt chân lên "Thất Hương Hào" quỷ dị cảm nhận được một số thông tin mơ hồ, anh trâm tư nói: "Nếu như Giấc mơ của kẻ vô danh lại mở rộng lần nữa, ta hẳn sẽ có cơ hội nghiệm chứng mạch suy nghĩ này."

Shirley ngẩng đầu nhìn qua Duncan, rồi lại nhìn qua những người xung quanh: "Vậy... khoảng thời gian này thì sao? Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"

"Không biết khi nào thì Giấc mơ của kẻ vô danh sẽ lại thay đổi,' Duncan nói rồi, ánh mắt rơi vào Lucrecia: "Bây giờ chúng ta phải xác định xem đêm qua những nơi khác của thành bang có bị ảnh hưởng hay không, cách nhanh nhất là liên lạc với quan chấp chính của Lightwind Harbor.'

"Hãy giao cho con,' Lucrecia lập tức nói: "Một lát con sẽ đi tìm Sarah Meyer để xem ông ta có nhận thấy chuyện đêm qua không."

Duncan ừm một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Morris và Fanna: "Cũng cần phải đến những khu phố lân cận để điều tra, xem xem ngoài Tinh linh ra, những cư dân dị tộc khác sống quanh phố Crown có bị giấc mơ ảnh hưởng không, xem đêm qua họ có trải qua chuyện gì đặc biệt không.'

"Đã hiểu,' Fanna lập tức gật đầu đồng ý: "Đây là chuyện sở trường của tôi."

Morris cũng gật đầu theo đó: "Tôi có quen biết một số người bạn cũ bên phía Học viện Chân Lý, lúc điều tra có thể nhờ họ giúp đỡ và tạo điều kiện thuận lợi."

Duncan cuối cùng cũng hướng ánh mắt về phía Nina và Shirley.

"Hai đứa tạm thời ở nhà" Duncan nói ra sau một lúc suy tính ngắn ngủi: "Tạm thời không cần hai đứa phải làm gì, nhưng nếu phát hiện manh mối của giáo đồ Mặt Trời hoặc giáo đồ Nhân Diệt, có thể sẽ cần sự giúp đỡ của hai đứa."

Nina nhất thời lộ ra chút thất vọng, nhưng vẫn thành thật đồng ý: 'Ồ..."

Shirley ở một bên thì tò mò hỏi một cậu: "Còn ngài thì sao?"

"Ta phải quay lại tàu một chuyến," Duncan nói rồi, đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Đi ngay bây giờ luôn.”

AIice theo bản năng đứng dậy nói: "Vậy tôi cũng đi!"

Duncan dừng lại, khó hiểu liếc nhìn con rối: "Cô đi theo làm gì?"

AIlice suy nghĩ một chút, sau đó lại nhìn những người khác trong phòng khách, giơ tay gãi tóc, tự tin nói: "Tôi cũng không biết!"

Duncan: ”...'

Sau một lúc im lặng, anh chợt mỉm cười thở dài.

"Được rồi, cô muốn theo thì theo, đúng lúc để cô ở lại trong thành ta cũng không yên tâm."

AIlice bỗng nhiên vui vẻ: "Hì hì..."

Chỉ chốc lát sau, mọi người đều triển khai hành động theo kế hoạch.
Bình Luận (0)
Comment