Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 600 - Chương 599: Cơ Chế Tỉnh Dậy

Chương 599: Cơ Chế Tỉnh Dậy Chương 599: Cơ Chế Tỉnh DậyChương 599: Cơ Chế Tỉnh Dậy

Sự thật chứng minh, những gì một học giả thâm niên thực sự nghĩ đến khi nghĩ về vấn đề quả nhiên khác với người thường.

Vấn đề mà Morris nêu ra trong suy nghĩ, gần như ngay lập tức làm sáng tỏ mạch suy nghĩ của nhiều người.

"Tiền đề chính là 'sa mạc' mà Fanna nhìn thấy và 'khu rừng' mà những người khác nhìn thấy đều là một phần trong Giấc mơ của kẻ vô danh, cho nên theo tiền đề chính này, hai 'địa điểm này có hai khả năng,' Morris ngồi trên ghế sofa, chậm rãi nói vê những cân nhắc của mình: "Hoặc 'sa mạc' và 'khu rừng' là địa điểm khác nhau tại cùng một thời khắc, hoặc chúng cùng một địa điểm tại thời khắc khác nhau — Bất luận thế nào, chúng hẳn không phải là hai hệ thống hoàn toàn độc lập, thời gian và không gian, ít nhất có một hẳn là thông nhau."

Nina cố gắng đi theo mạch suy nghĩ của lão tiên sinh, lúc này đột nhiên tò mò hỏi một câu: "Tại sao không thể vừa không cùng địa điểm lại không cùng thời khắc chứ?"

"Bởi vì chúng ở trong cùng một 'giấc mơ'" Morris giải thích: "Trong một giấc mơ không thể xuất hiện hai hoặc nhiều hệ thống thời gian và không gian hoàn toàn độc lập, nếu không đó sẽ là hai giấc mơ không liên quan - ít nhất, hệ thống kiến thức hiện tại mà thầy nắm không ủng hộ giả thuyết này."

"Ồ..." Nina "ð" một tiếng thật dài, gật đầu nửa hiểu nửa không.

Duncan thì vẫn đang suy nghĩ hai tình huống Morris vừa mới đưa ra, trong đầu không ngừng suy luận cái nào đã biết manh mối tương ứng với hai loại "Khác thời khắc cùng địa điểm' và "Khác địa điểm cùng thời khắc". Một lúc lâu sau, anh mới tạm thời đặt vấn đề phức tạp này sang một bên và nói: "Ta nhắc nhở một câu, ngoài 'sa mạc' và 'khu rừng, thực ra còn có một 'nơi' thoát khỏi ranh giới của thực tế. Nó không nằm trong giấc mơ, nhưng rõ ràng cũng là một phần của Giấc mơ của kẻ vô danh."

"... Không gian tối tăm đầy sương mù, nơi hình ảnh phản chiếu của Thất Hương Hào hành hướng trong đó,' Morris lập tức nghiêm nghị nói: "Tôi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, bóng tối và sương mù dày đặc mà ngài nhìn thấy rốt cuộc tương ứng với phần nào trong Giấc mơ của kẻ vô danh?

"Trước mắt suy đoán có khả năng nhất là, nó nằm ở biên giới của 'sự thức tỉnh. Ngài có thể chạm vào tiếng vang của Celantis trên Thất Hương Hào, nhưng lại không thể trực tiếp nhìn thấy tình huống trong giấc mơ. Điều này rất phù hợp với đặc điểm của biên giới giấc mơ. Nhưng rất rõ ràng biên giới' của Giấc mơ của kẻ vô danh có quy mô tương đối lớn, đến mức thậm chí còn cho phép một con tàu trôi dạt vô mục đích trong đó...'

Duncan hồi tưởng lại "luồng sáng" mình nhìn thấy trên hình ảnh phản chiếu Thất Hương Hào, cùng với giọng nói của Celantis nghe được trong luồng ánh sáng, dần dần lộ ra vẻ mặt trầm ngâm. Hình ảnh phản chiếu Thất Hương Hào là giấc mơ của Đầu Sơn Dương. Nó di chuyển ở biên giới giấc mơ của Celantis. Celantis dường như vẫn luôn đợi Tát Tư Lạc Ca ở đó. Tuy nhiên, Đầu Sơn Dương trong giấc mơ lại nói với Duncan rằng, Tát Tư Lạc Ca đã chết, từ rất rất lâu về trước rồi...

Suy nghĩ một lát, Duncan lắc đầu, sau đó, anh phát hiện hiện trường có một điểm khác biệt nhỏ, đường nhìn không khỏi rơi vào người Lucrecia: "Rabbi đâu?"

"Người cuối cùng cũng chú ý tới,' Trên mặt Lucrecia lộ ra nụ cười mỉm: "Rabbi vẫn chưa trở lại, nó đã nhảy vào giấc mơ khác, lúc này hẳn vẫn đang truy đuổi những con mồi kia."

Duncan ngớ ra một lúc, mới nhận ra ý của Lucrecia.

Con thỏ búp bê quỷ dị đó lại thực sự truy theo dấu vết của những tín đồ tà giáo kia?

"Nó sẽ chui ra từ cơn ác mộng của những tín đồ tà giáo, sau đó để lại tọa độ đủ để kêu gọi người trong thế giới hiện thực. Con đã dặn dò Rabbi, phải giữ lại nhân chứng sống,' Lucrecia tiếp tục nói: "Xin hãy yên tâm, trên loại chuyện này nó vẫn đáng tin cậy."

Duncan chậm rãi gật đầu.

Mà tại lúc này, anh lại dường như đột nhiên nghe được gì, hơi nhíu mày, nhìn sang bàn trà một bên.

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng lướt bàn trà, ngọn lửa màu u lục lan rộng trên bàn như ảo ảnh, trong đường viền do ngọn lửa phác thảo ra đột nhiên hiện lên như một tấm gương - bóng dáng Agatha dần dần hiện ra từ trong gương.

"Agatha,' Duncan nhìn người phụ nữ xuất hiện trong gương: "Trên tàu có chuyện gì sao?"

"Tôi có thể đã tìm ra được nguyên nhân Giấc mơ của kẻ vô danh lần này 'tỉnh dậy, nằm ở đại phó,' Agatha gật đầu, nhanh chóng nói: "Nếu có thể, hy vọng ngài có thể trở về một chuyến...

Ở vùng hải vực xung quanh Lightwind Harbor, trên boong tàu Thất Hương Hào đang di chuyển trong sương mù bỗng nhiên có một cánh cửa lửa mở ra, sau đó bóng dáng của Duncan và Alice bước ra khỏi cảnh cửa.

Duncan quay đầu, liếc nhìn Alice theo mình trở vê.

Con rối này đi theo rất tự nhiên, lúc này nhìn thấy Duncan nhìn mình, nàng ta cũng chỉ lộ ra nụ cười hưng phấn đặc trưng: "Hì hì - tôi lại theo về nè!"

Duncan bất đắc dĩ thở dài, xua tay với con rối: "Cũng được, ta đến phòng thuyền trưởng xem tình hình ra sao, cô đến khoang cất trữ lương thực một chuyến nữa, kiểm tra những thùng gỗ có vấn đề trước đó."

"Vâng! Được thuyên trưởng!"

AIlice vui vẻ rời đi, tựa như mang cảm giác sứ mệnh to lớn. Duncan thì đưa mắt nhìn theo con rối rời đi, sau đó nhếch môi, cất bước đi về hướng phòng thuyền trưởng.

Mở cửa ra, anh liền nhìn thấy Đầu Sơn Dương ở mép bàn hàng hải nhanh chóng quay đầu qua, đôi mắt hắc diệu thạch đen kịt nhìn thẳng vào mình, còn trên bức tường cách đó không xa, trong tấm gương hình bầu dục mang phong cách cổ xưa là bóng dáng của Agatha - không hiểu sao,'người gác cổng" luôn điềm tĩnh và đáng tin cậy này lúc này lại tỏ ra mệt mỏi thậm chí là vô vọng.

Duncan sửng sốt một lát khi nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi sắp chết của Agatha. Nhưng chưa kịp lên tiếng hỏi tình hình, thì đã nghe thấy tiếng om sòm của Đầu Sơn Dương đột nhiên vang lên:

"Thuyền trưởng, cuối cùng ngài cũng đến rồi! Đại phó trung thành phần sau tĩnh lược của ngài đã chờ đợi rất lâu rồi! Lời Agatha nói đến cùng có phải là thật không? Đêm qua Giấc mơ của kẻ vô danh lại xuất hiện? Hơn nữa ngài lại nhìn thấy Đầu Sơn Dương giống hệt tôi? Cô ấy còn nói Thất Hương Hào có bầu không khí quỷ dị hiện ra từ giấc mơ của tôi; nhưng tôi hoàn toàn không biết mình có thể mơ; cô ấy còn nói bởi vì một cái giật mình của tôi dẫn đến Giấc mơ của kẻ vô danh bị đánh thức; hơn nữa điều này còn làm gián đoạn hành động của ngài; nhưng tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra; ngài phải tin tôi; tôi thực sự không muốn giấu diếm; ai biết được đêm qua..."

Trong khoảnh khắc này, Duncan gần như có cảm giác tiếng om sòm ong ong ầm ầm đó đã ngưng tụ thành một bức tường kiên cố, đổ ập xuống đè mình; tiếng lải nhải như khoan đùng đùng trong tai trong mắt, trong nháy mắt đầu óc bắt đầu ong ong. Mãi đến mấy phút sau anh mới chợt tỉnh hồn lại, vội vàng vung tay: "Dừng lại! Im miệng!"

Đầu Sơn Dương dừng lại ngay lập tức, nhưng nơi nối cổ với đế lại truyền tới tiếng "rắc" quỷ dị - Thật giống như một loạt ồn ào trước đó mạnh đến mức ngừng chủ đề đột ngột cũng có thể phát ra âm hưởng như thắng xe.

Sau đó thì Duncan nghe thấy tiếng thở dài như được đại xá của Agatha truyền ra từ trong gương bên cạnh: "Cuối cùng cũng kết thúc..."

Duncan liếc nhìn người phụ nữ trong gương với sắc mặt cổ quái.

"Theo phân phó của ngài, tôi không giấu diếm chuyện xảy ra đêm qua với đại phó,' Agatha báo cáo với thuyên trưởng với vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt: "Sau đó nó cứ như vậy - trước khi ngài đến nó luôn không ngừng lải nhải với tôi, tôi trốn đến đâu cũng nghe thấy mấy lời lải nhải này của nó... Trong nghĩa trang Hàn Sương, tôi gặp một vong linh bị người hãm hại tan nhà nát cửa chết oan ba ngày sau lại vì oán khí xác chết vùng dậy cũng không lải nhải như nó! Tiếng ôn trong mỗi phút của nó thậm chí còn hơn hai mươi mụ phàn nàn về việc tăng giá bánh mì ở trung tâm thành phốt"

Agatha nói đến đây lại vô cùng bi phẫn bổ sung thêm: "Hơn nữa tôi bảo nó im miệng cũng vô ích! Nó chỉ nghe lời ngài thôi!"

Duncan cuối cùng cũng hiểu ra biểu cảm của Agatha "Tôi thà rằng chết dưới lòng đất Hàn Sương hồi đó cho rồi" là chuyện thế nào.

Anh tốn rất nhiều công sức mới khống chế được biểu cảm của mình, cố gắng nghiêm mặt trấn an đối phương: "... Cô vất vả rồi." Agatha thở dài, bóng dáng trong gương trực tiếp phân thành mấy mảnh, tỏ ý cô ta đã rạn nứt, không còn muốn suy nghĩ hay phản hồi nữa.

Duncan: ”...'

Anh cảm thấy mình lẽ ra không nên truyền đạt quá nhiều khái niệm lạ lùng cho thuyền viên của mình, khi họ thực hiện một số từ trừu tượng, đơn giản là trừu tượng hơn cả từ trừu tượng.

Lờ đi Agatha đang trong trạng thái rạn nứt, Duncan lại hướng tâm nhìn về phía Đầu Sơn Dương.

Tượng gỗ đen kịt đang nhìn thẳng vào anh, có lẽ vì kìm nén quá nhiều chữ, nên khuôn mặt bằng gỗ cứng rắn của nó trông có chút méo mó.

"Đừng nói quá nhiều lời vô nghĩa," Duncan nhấn mạnh một câu trước, sau đó mới nói một cách nghiêm túc: "Thứ nhì, mọi điều Agatha nói đều là sự thật."

Đầu Sơn Dương cử động đầu và mở miệng vài lần, cuối cùng mới nói ra: "Tôi... tôi thực sự đã biến hình ảnh phản chiếu của Thất Hương Hào thành con tàu mà ngài nhìn thấy trong không gian tối tăm đó trong giấc mơ ư?”

"Hoặc nói cách khác,' Duncan bình tĩnh nhìn vào đôi mắt Đầu Sơn Dương: "Khi màn đêm buông xuống ở Lightwind Harbor, giấc mơ của ngươi sẽ di chuyển ở biên giới của Giấc mơ của kẻ vô danh."

Đầu của Đầu Sơn Dương lắc lư cót két, trông nó có vẻ vô cùng rối rắm: "Nhưng tôi thực sự không biết... Tôi câm lái một cách tỉnh táo, hải đồ cũng ghi lại tuyến đường tuần du của Thất Hương Hào, không chút sai lệch với trí nhớ của tôi..."

Giọng nói của Agatha đột nhiên truyền đến từ bên cạnh: "Vậy ngươi giải thích thế nào về 'cái giật mình của mình khi bình minh đến?"

Đầu Sơn Dương ngừng nói.

Duncan ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương bầu dục trên tường.

Vừa rồi Agatha còn đang rạn nứt, lúc này đã khôi phục, đồng thời đang nghiêm túc nhìn bên này.

"Sau khi thoát khỏi Giấc mơ của kẻ vô danh, tôi đã quay lại đây trước tiên,' Agatha nói: "Tôi đã nhìn thấy... cảnh đại phó tỉnh dậy trong trạng thái hốt hoảng. Nó nói nó đang thất thân, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, hình ảnh phản chiếu của Thất Hương Hào đã khôi phục vào thời điểm nó tỉnh dậy' - Nếu tôi đoán không lầm, đây hẳn cũng là nguyên nhân khiến Giấc mơ của kẻ vô danh lân này 'thức tỉnh.

"Vì vậy tôi đoán, bất kể là Celantis hay 'đại phó, chỉ cần một trong số họ thức tỉnh, Giấc mơ của kẻ vô danh sẽ kết thúc."
Bình Luận (0)
Comment