Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 624 - Chương 623: Bắt Đầu Sụp Đổ

Chương 623: Bắt Đầu Sụp Đổ Chương 623: Bắt Đầu Sụp ĐổChương 623: Bắt Đầu Sụp Đổ

Taran AI cảm thấy tiếng hét non nớt lại the thé đó gần như xuyên thấu linh hồn mình.

Tựa như có một lực lượng vô hình lôi xé suy nghĩ mình, một tâm trí khổng lồ tác động lên trí nhớ của ông ta, tiếng hét xuyên qua thời không và khái niệm, vang vọng lặp đi lặp lại ở mỗi giai đoạn mà ông ta có thể nhớ ra trong đời mình. Mặc dù chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, nhưng vẫn gấp mười lần, gấp trăm lần cảm giác đau đớn và hỗn loạn mà ông ta cảm thấy khi uống hỗn hợp Huyết Nha.

Sau đó, ông ta cảm thấy toàn bộ Giấc mơ của kẻ vô danh bắt đầu sụp đổ, gió đang gào thét, mặt đất đang nứt ra, hài cốt của cây thế giới ở phía xa đang nhanh chóng sụp đổ, đường nét khu rừng ở nơi xa hơn cũng phồng lên và cuộn tròn tựa như trọng lực cuốn ngược, rồi tất cả những điều này lại chìm vào bóng tối trong vài giây. Ông ta ý thức được sự tan rã của giấc mơ, tiếp đó lại ý thức được sự tồn tại của thế giới hiện thực, ánh sáng xuất hiện ở cuối bóng tối, lưu chuyển xoay tròn như một vòng xoáy trên bức tường đối diện, đồng thời dân dần ổn định. Rồi sau đó, ông ta nghe thấy giọng nói của những người khác ở xung quanh —

Ông ta đã thức dậy, trong thế giới hiện thực vào lúc sáng sớm.

Tất cả mọi người đều đang thức dậy.

"Đã xảy ra chuyện gì rồi... tại sao Giấc mơ của kẻ vô danh lại đột nhiên sụp để?"

"Không biết, hình như có một cơn gió mạnh nổi lên... Tôi chỉ nhớ rằng mặt đất đằng xa đang cuốn ngược..."

"Có ai bị thương không? Mọi người đều ở đây ư? Bây giờ là lúc nào rôi?"

Một số người đang nói chuyện gần đó, có vẻ bối rối và tình hình có vẻ hỗn loạn.

Taran AI cố gắng chống chọi cơn đau như dao đâm trong đầu óc - ảnh hưởng tiếng hét trước đó tạo thành đã đến với thế giới hiện thực theo ông ta tỉnh dậy, bây giờ ông ta cảm thấy đầu mình đau như sắp chết đột ngột thực sự - sau đó, cảnh tượng quay cuồng trước mặt ông ta cuối cùng mới dần ổn định lại.

Ông ta thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế thấp trong góc tường, xung quanh là những người bảo vệ tri thức đang nhanh chóng thức dậy và cố gắng làm rõ tình hình.

Tấm rèm cách đó không xa đã được vén lên, ánh nắng sớm mai đang trải dài trên mái nhà của khu phố trong thành phố, đường phố bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy được một vài âm thanh.

Taran AI ôm trán từ từ đứng dậy từ trong góc, suy nghĩ của ông ta vẫn còn rất mơ hồ, nhưng sau khi nghe được cuộc trò chuyện của những người bảo vệ tri thức xung quanh, ông ta vẫn cố gắng vực dậy chút ít tinh thần: "Có thể có liên quan đến giọng nói tôi nghe được sau cuối..."

Cuối cùng cũng có người chú ý tới trạng thái không tốt của học giả đại học, một người bảo vệ tri thức bên cạnh nhanh chóng bước tới, kịp thời đỡ lấy Taran AI mắt thấy đang sắp ngã nhào: "Ngài nói gì cơ?"

"Tôi nghĩ có thể mình đã tiếp xúc với ý thức của Celantis, nhưng..." Taran AI cau mày nói, nhưng đột nhiên dừng lại giữa chừng, sau đó cau mày nhìn về một vị trí nào đó trong phòng: "... Ngài Ted Leal vẫn chưa quay lại sao?!"

Những người khác trong phòng dường như lúc này mới phản ứng lại, mấy ánh mắt lập tức tập trung vào chiếc ghế bành ở giữa.

Đó là chiếc ghế mà người coi giữ bí mật của Chân Lý Ted Leal đã ngồi lúc "vào giấc mơ" - hiện giờ tất cả những người vào giấc mơ hành động đều đã quay trở về thế giới hiện thực, nhưng trên chiếc ghế đó vẫn trống không.

Im lặng một lúc sau, có người bất an phá vỡ sự im lặng: "... Có thể nào người coi giữ bí mật thức dậy sớm hơn chúng ta, nên rời đi trước rôi không?"

"Không thể, điều đó không phù hợp với tính cách của người coi giữ bí mật, hơn nữa cửa phòng có để lại ấn ký, sau khi mở ra sẽ để lại dấu vết - bất kể là mở từ bên ngoài hay từ bên trong.

Taran AI cau mày, nghe cuộc nói chuyện truyền tới từ bên cạnh, ông ta nhẹ nhàng đẩy người dìu đỡ một bên ra, bước tới ghế.

Trên chiếc bàn nhỏ cạnh ghế vẫn đang đặt hộp từng dùng đựng thuốc, bảy ống nhỏ giọt và một chai bia lớn nằm lặng lẽ ở đó, phản chiếu những tia nắng ban mai chiếu vào từ cửa sổ.

Mơ hồ, ông ta lại nghe thấy một số âm thanh từ bên ngoài cửa sổ truyền tới — đó hình như là sự hỗn loạn truyên đến từ một hướng không xác định.

Một số người la hét trên đường phố và một số khác chạy băng băng trong hành lang.

Bóng cây ngoài cửa sổ đang quay cuồng. ...

Nina tỉnh dậy khỏi Giấc mơ của kẻ vô danh không ngừng sụp đổ, sau khi ý thức được mình đã trở lại thế giới hiện thực, cô không khỏi cảm thấy choáng váng.

Quá trình kết thúc của Giấc mơ của kẻ vô danh lần này... có vẻ khác nhiều so với trước.

Lần này đột ngột và kịch liệt hơn, mang theo cảm giác hỗn loạn và sụp đổ, như thể nó không phải "tỉnh giấc", mà đang bị một lực lượng nào đó xé nát từ trong ra ngoài.

Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy thây Morris ở phía bên kia bàn cũng đang lộ ra vẻ trâm ngâm suy tư, rõ ràng thầy giáo của mình cũng cảm thấy sự kết của Giấc mơ của kẻ vô danh lần này có chút bất thường.

Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói của Shirley từ phía cửa sổ truyền đến: "Này này này, mọi người mau nhìn ra ngoài! Đù mát"

Không để ý đến việc lần này đối phương dùng ngôn ngữ thô tục, Nina vô thức đứng dậy, quay đầu nhìn về phía bên kia cửa sổ.

Bóng của những tán cây tươi tốt đung đưa ngoài cửa sổ, thu hút ánh nhìn của cô. Cây cối, cây cối ở khắp mọi nơi, giống như đại thụ che trời cao lớn, tươi tốt, không biết tên nhìn thấy trong rừng trong Giấc mơ của kẻ vô danh, mọc đầy đường phố, chen đầy thành phố, lấp đây từng tấc không gian trong tâm mắt. Màu xanh ngắt mênh mông dường như là một "biển vô biên" khác, vô số tán cây hợp thành những làn sóng xanh cuồn cuộn, che phủ bầu trời giữa các tòa nhà, thậm chí hòa quyện làm một thể với những tòa tháp và tháp đồng hồ cao nhất, phơi bày ra tư thế cộng sinh quỷ dị và quái đản.

Cảnh tượng này giống như một khu rừng "chồng chập” trực tiếp lên thành bang, như thể giấc mơ và hiện thực đang hòa làm một, ăn mòn lẫn nhau thành dáng điệu không thể tưởng tượng nổi.

Fanna, Morris và Nina đi đến trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng khách, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng bên ngoài đường phố, mấy người không nói nên lời một lúc lâu.

Shirley thì nhìn thấy trên đường phố ở phía xa đã bắt đầu xuất hiện sự hỗn loạn.

Cư dân của thành bang đã thức dậy vào sáng sớm, những thay đổi đáng kinh ngạc trên đường phố rõ ràng đã phá vỡ "ranh giới nhận thức" trước đó, khung cảnh khu rừng gân như bao trùm toàn bộ thành phố đã mang đến sự hoảng loạn to lớn, mà những thực vật dung hợp làm một với những tòa nhà thì đã trực tiếp làm gián đoạn hoạt động của thành phố từ cấp độ vật lý - một số người đang kêu lên, một số bị mắc kẹt trong nhà mình, một số tòa nhà gần như bị nuốt chứng toàn bộ, giữa cây cối sum xuê vướng víu chỉ có thể nhìn thấy một số ít bức tường và mái nhà vỡ vụn, rồi những người vốn cư ngụ trong những tòa nhà đó sợ e đã khó liệu được sống chết.

Tiếng nổ vang dội từ bầu trời khu phố gân đó truyền tới, đường ống dẫn hơi nước bị rò rỉ, chất khí nhiệt độ cao và áp suất cao phun ra từ van và bốc hơi thành màn sương trắng lớn giữa các tán cây, rồi lại có đường ống dẫn nước không biết vỡ tại điểm nút nào, một cột nước khổng lồ chọc thủng mặt đất giữa đường phố, tạo thành "suối phun" quy mô kinh người giữa những cây đại thụ che trời.

Tiếng còi chói tai của xe đi bộ địa hình bằng hơi nước vang lên từ xa. Những người thủ vệ thành bang dường như đang cố gắng áp dụng một số hành động nào đó. Những người bảo vệ tri thức của học viện dường như đã phản ứng lại. Nina nghe thấy tiếng còi quen thuộc phát ra từ trên đường —

Mặc dù vẫn còn hỗn loạn, mặc dù tất cả mọi người đều vội vã tỉnh dậy khỏi giấc mơ, nhưng nhiều năm huấn luyện và hàng loạt quy trình ứng phó khẩn cấp nghiêm ngặt phức tạp vẫn phát huy tác dụng - những lực lượng duy trì trật tự đã không chùn bước lao vào trong khu trừng bao trùm thành bang.

Tuy nhiên, vào lúc này, họ phải đối mặt với những thử thách vượt xa sức tưởng tượng của họ.

Đó là một khu rừng tươi tốt, thực vật có sức sống dồi dào.

Đó là điều chỉ được ghi lại trong những truyền thuyết hoang đường cổ xưa và những cuốn sách bị ô nhiễm. Những Tỉnh linh sống trong Thời đại Biển Sâu đã đón nhận quê hương của tổ tiên họ — địa ngục xanh vô tận — theo cách mà không ai có thể tưởng tượng được.

Trong thoáng chốc, có một cơn gió thổi qua thành bang. Gió thổi tung cành lá trong rừng, vô số chiếc lá cuốn lên làn sóng xanh trong gió. Giữa đợt sóng dường như vang lên tiếng rì rào của rừng cây —

"... Các ngươi không phải là Tinh linh..."

Những mảnh giấy màu rực rỡ cuộn tròn, bay lượn uyển chuyển trong khu rừng rậm, xuyên qua những tòa nhà vặn vẹo biến dạng và những cây đại thụ che trời cao thấp chằng chịt. Gió trong rừng cuốn theo sóng lá, mang theo từng tâng âm thanh xào xạc, cùng những lời thì thâm mơ hồ.

Bóng dáng của Lucrecia ngưng tụ ra từ trong cơn lốc được hình thành bởi những mảnh giấy màu và đáp xuống ngọn một cái cây khổng lồ gần khu học viện.

Nàng ta vịn một tay lên cành cây bên cạnh, cẩn thận bước trên ngọn cây, nhìn đường phố đã bị rừng bao phủ và bị giấc mơ bóp méo.

Nàng ta nghe thấy tiếng thì thầm tràn ngập trong gió, thậm chí có thể cảm nhận được sự thất vọng và tức giận khó tả lẫn lộn trong lời thì thâm đó.

"Rabbi." Nàng ta nhẹ giọng phát ra tiếng gọi nơi đáy lòng.

Giọng nói của Thỏ Ác Mộng rất nhanh vang lên nơi đáy lòng nàng ta: "Rabbi đang nghe đây

"Tình hình của đám tín đồ tà giáo đó thế nào rồi? Do bọn họ làm ra sao?"

"Rabbi không chắc chắn - Nhưng bọn họ có vẻ cũng khá hỗn loạn, giấc mơ dường như sụp đổ với tốc độ vượt ngoài dự liệu của bọn họ... Ngay cả tên Thánh đồ kia cũng bị kinh động đến, những người vào giấc mơ bị gọi đến để thẩm vấn, Rabbi suýt nữa bị lộ... May là Rabbi đã tự phân tán và ẩn mình trong cơ thể của bọn họ trước rồi..."

Lucrecia cau mày.

"Ngươi vẫn lăn hết bọn họ rồi à? Ta nhớ là ta đã nhắc nhở ngươi, phải kiềm chế cơn thèm ăn của mình."

"Không không, chỉ là những tín đồ tà giáo tiến vào giấc mơ kia, Rabbi để lại trên người bọn họ một ít bông, đây là để an toàn hoàn thành ổn thỏa nhiệm vụ do cô chủ giao phó,' Rabbi nhanh chóng giải thích: "Trên tàu vẫn còn rất nhiều tín đồ tà giáo, Rabbi không có động đến bọn họ..."

Lucrecia trầm lặng vài giây, sau khi cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi dần dần truyền tới theo kết nối linh hôn nơi đáy lòng, nàng ta mới chậm rãi nói: "Ghi nhớ kỹ mệnh lệnh của ta, điều này là vì tốt cho ngươi — Đừng quên rằng con tàu đó và mỗi một người trên con tàu đó đều là con mồi của cha ta."

Giọng nói của Thỏ Ác Mộng lập tức vang lên, lần này mang theo sự hoảng sợ và căng thẳng không giấu giếm: "Rõ, Rabbi hiểu rồi, Rabbi tuyệt đối... Lucrecia trực tiếp cắt đứt liên lạc với con thỏ. Sau đó nàng ta trấn tĩnh lại, lúc này mới gọi ra một cái tên khác nơi đáy lòng có chút xa lạ. Nàng ta rất nhanh nghe thấy phản hồi từ phương xa — "Luci, ta nghe đây.' "Cha, trong thành bang xảy ra chuyện rồi,' "Nữ phù thủy biển" trịnh trọng nói: "Thế giới hiện thực, chuyện lớn - Cha vẫn nên nhanh chóng trở về thôi."
Bình Luận (0)
Comment