Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 634 - Chương 633: Mộng Cảnh Chìm Xuống

Chương 633: Mộng Cảnh Chìm Xuống Chương 633: Mộng Cảnh Chìm XuốngChương 633: Mộng Cảnh Chìm Xuống

Những sợi đó đang di chuyển.

Duncan nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Alice, ngay tức thì bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thế là cảnh tượng cả đời khó quên đập vào mắt —

Trên mặt biển nơi Lightwind Harbor từng tọa lạc, những sợi tơ vô hình dày đặc như tóc, đan xen như sương đang trải qua những thay đổi mạnh mẽ."Sương mù gạc" kéo dài đang dân giãn nở và co lại, xảy ra những thay đổi mạnh mẽ giữa hư và thực. Nó dần dần định hình lại thành một loại hình thái nào đó, các bộ phận của nó trên mặt biển co lại, ngưng tụ và dâng lên. Trong khi cấu trúc lơ lửng trên mây thì từ từ mở rộng, rồi lại phân hóa thành chi nhánh đan chéo nhau, đồng thời từ từ rũ xuống về phía cuối vùng hải vực giống như một tầng bầu trời khác.

Một cảm giác bị cự vật đè nén khó tả bằng lời truyền đến từ trong hư tượng không ngừng ngưng tụ và biến đổi. Toàn bộ vùng hải vực đều bắt đầu dân dần bị bao phủ bởi vương miện vô hình. Cuối cùng mãi đến lúc này, Duncan mới nhìn ra được manh mối - đó là một cái cây.

Những “sợi tơ" bồng bềnh trên mặt biển, đang đan xen như sợi tóc thành dáng vẻ một cái cây khổng lồ. Một cái "cây thế giới" đủ bao phủ toàn bộ vùng hải vực!

Rune vịn vào bàn, khó nhọc đứng lên. Ông lão Tinh linh dựa vào ý chí cá nhân chặn lại tiếng gọi của Celantis, giờ phút này dường như cũng sắp đạt đến cực hạn. Ông ta cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ - không có lực lượng của Alice, ông ta không nhìn thấy những sợi tơ vô hình đó, vùng hải vực đó đối với ông ta mà nói vẫn trống không không một bóng vật, nhưng đột nhiên, trên vùng hải vực trống không đó lại nổi lên một cái bóng to lớn - sợi vô hình ban đầu bắt đầu dần dần hiện ra đường nét mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Ông ta đã nhìn thấy cái cây đó, cái cây cao chót vót đó đang phát triển nhanh chóng và lan rộng ra từ trong mộng cảnh của chủng tộc Tinh linh.

"Đó là... Rune trợn tròn mắt trong giây lát, một loại ký ức và cảm xúc nào đó tưởng chừng như đang ngủ sâu trong linh hồn ông ta tuôn ra như thủy triều, khiến ông ta vô thức lẩm bẩm một mình: "Celantis... Celantis đến đón chúng ta...

Nhưng giây tiếp theo, đôi mắt của ông ta lại đột nhiên trong sáng trở lại, lực lượng của Lahem mạnh mẽ kéo thần trí của ông ta trở lại thế giới hiện thực, ông ta ấn mạnh vào trán: "Thuyền trưởng Duncan, sự thức tỉnh của Celantis đến giai đoạn tiếp theo rồi... Nàng ta đang nhớ lại hình dáng ban đầu của mình..."

Một hồi còi du dương lanh lảnh chợt vang lên từ gần đó. Đó là tàu hành hương cứu nạn đậu ở rìa vùng hải vực đang báo hiệu cảnh giới cho toàn bộ hạm đội. Trong tiếng còi dường như lại xen lẫn thúc giục. Những người ở lại trông coi con tàu cứu nạn dường như đang lo lắng cho an nguy của giáo hoàng.

Rune giơ tay lên, nhanh chóng phác họa ra vài ký tự tỏa ra ánh sáng nhạt trong không khí.

Duncan lập tức chú ý tới hành động của ông ta: "Ông đang làm gì vậy?" "Ta ra lệnh cho tàu cứu nạn và hạm đội hộ tống lập tức tránh xa Celantis,' Rune nhanh chóng nói: "Trên những con tàu đó còn có rất nhiều Tinh linh, mặc dù bây giờ họ vẫn chưa bị ảnh hưởng, nhưng họ không thể tiếp tục ở lại vùng hải vực này nữa."

Duncan lập tức hỏi: "Còn ông thì sao?"

"Đây chính là điều ta muốn... nói,' Rune dường như lại hoảng hốt trong giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thân: "Đưa ta vào mộng cảnh của Celantis - nơi sâu nhất của mộng cảnh, ta muốn trao đổi trực tiếp với 'Người bảo vệ' đó..."

"Trao đổi?" Duncan cau mày thật chặt: "Đừng nói với ta là ông dự định dựa vào tài ăn nói và sự chân thành của mình đi khuyên giải một 'Cổ thần đã rơi vào điên loạn tỉnh táo lại."

"Không, ta có cách khác, có lẽ có thể tác động đến nàng ta..."

Duncan lặng lẽ nhìn lão Tinh linh một lát, khi tiếng còi rút lui thứ hai của tàu cứu nạng giáo đường vang lên gân đó, anh rốt cuộc mới phá vỡ sự yên lặng: "Làm sao ông có thể chắc chắn rằng ta có thể đưa ông đi vào chỗ sâu trong mộng cảnh của Celantis?"

Rune bình tĩnh lại, nghênh đón ánh mắt của Duncan: "Bởi vì vào thời điểm thiết lập liên hệ với Celantis, ta đã nhìn thấy Thất Hương Hào - Mặc dù nó di chuyển trong bóng tối của biên giới, nhưng ta tin chắc rằng đó chính là bằng chứng cho thấy ngài có thể thiết lập liên lạc với Celantis.'

Nghe lão giáo hoàng miêu tả, vẻ mặt Ducan không hề thay đổi, nhưng trong lòng lại đột nhiên rung động.

Bên kia đang nói... chính là cảnh tượng thấy được dưới "góc nhìn" của Celantis?

Một kế hoạch trước đó vẫn chỉ mơ hồ đột nhiên có phương hướng, ánh mắt của Duncan sau đó nhìn sang bàn hàng hải bên cạnh, rơi vào mẫu long cốt trên bàn.

Rune lại có chút bất an trước sự im lặng đột ngột của Duncan, không khỏi lên tiếng xác nhận: ”... Ngài có cách, đúng chứ?”

"... Tình hình bây giờ có một số thay đổi so với trước đây, có điều..." Duncan vẫn nhìn mảnh gỗ vuông vức trên bàn, nhưng dần dần, trên khuôn mặt anh hiện lên một nụ cười: "Không sai, ta có một ý tưởng, hơn nữa còn đang định thử xem, quả thật có thể chở theo ông một đoạn. Vấn đề duy nhất là... chuyến hành trình tiếp theo có thể sẽ có chút kích thích."

Rune nghe vậy sửng sốt: "... Kích thích?"

"Ông đã bao giờ trải nghiệm qua việc cưỡi một con tàu ma và hành hướng trong cơn ác mộng của Cổ thần chưa?”"...

Khi tiếng gào thét từ đầu phố truyền tới, Lucrecia đang xác nhận với Taran AI khung cảnh quỷ dị mà đối phương nhìn thấy trong giây phút cuối cùng trong Giấc mơ của kẻ vô danh, cùng với những âm thanh đến từ Celantis mà đối phương nghe được trong trạng thái xuất thần.

Taran AI cho biết ông ta đã nhìn thấy cảnh tượng thế giới bị hủy diệt trước khi Giấc mơ của kẻ vô danh kết thúc. Đó rất có thể là cảnh tượng đã in sâu trong ký ức của chủng tộc Tinh linh, là ký ức liên quan đến Đại hủy diệt trước Thời đại Biển Sâu mà các học giả qua các thế hệ đang khổ sở tìm kiếm. Ông ta còn nói ông ta nghe thấy giọng nói nghi là của Celantis, sự giận dữ và hoảng sợ nhét đầy trong giọng nói đó dường như tiết lộ một bí mật - Lucrecia cảm thấy mình dường như đã chạm tới chân tướng nơi sâu xa nhất của giấc mơ này. Tuy nhiên ngay khi nàng ta muốn tiếp tục truy hỏi, một tiếng gào thét quái dị lập tức quét qua toàn bộ thành bang.

Nàng ta đột ngột đứng dậy và đi tới cửa sổ.

Cảnh tượng nàng ta nhìn thấy trước mắt khiến "nữ phù thủy biển" cũng lập tức nghẹt thở, choáng váng ngay tại chỗ trong thời gian ngắn.

"Bầu trời" phía trên thành phố đang bốc cháy, ngọn lửa reo hò vắt ngang bầu trời, quét qua các lớp tán cây cùng bầu trời hỗn độn và đục ngầu giữa tàng cây phía trên Lightwind Harbor như những cơn sóng khổng lồ cuốn tới từ sâu thẳm của cơn ác mộng vô tận. Ngọn lửa như tấm thảm, bao trùm vạn vật, rồi lại gào thét lao vào từng con đường dưới tán cây, lao tới như lũ lụt, nuốt chửng từng tấc đất trong tâm mắt.

Điều này mang lại cho nàng ta một cảm giác - như thể khu rừng kéo dài từ mộng cảnh bỗng "chuyển hóa" thành một thực thể lửa, rồi sau đó thực thể lửa lại bắt đầu thiêu rụi thành bang.

Mà tại thời khắc ngọn lửa bất ngờ phủ xuống, những tiếng nổ, tiếng la hét, tiếng động lớn của máy đi bộ địa hình bằng hơi nước mất lái đâm vào tòa nhà, đủ loại tiếng ồn ào và tiếng động cực lớn cũng gân như ngay lập tức tràn ngập toàn bộ thành bang!

Sự thay đổi đáng kinh ngạc này xảy ra quá đột ngột, khiến Lucrecia có một cảm giác không thực như muốn xé nát trong giây lát. Nàng ta ngây người đứng ở cửa sổ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. Lại hai giây trôi qua, ánh mắt của nàng ta mới bất giác hướng lên, như bị thu hút bởi thứ gì đó, nhìn vào bầu trời đang bùng cháy hừng hực.

Trong ngọn lửa bao trùm toàn bộ bầu trời đó, nàng ta nhìn thấy một loại cấu trúc khổng lồ nào đó đang dần hiện ra, giống như một “mặt trời hủy diệt" được vật chất hóa không ngừng từ trên trời đè ép xuống, giáng xuống đỉnh đầu mọi người từng tấc. ... Đó là gì?

Câu hỏi này vô thức hiện lên trong đầu Lucrecia, rồi giây tiếp theo, tiếng kêu hoảng hốt từ phía sau truyền tới cuối cùng đánh thức nàng ta khỏi trạng thái ngây ngốc nhất thời.

"Nhân danh Laheml" Một người bảo vệ tri thức nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ và kêu lên thất thanh: "Đó là thứ gì vậy!?"

Ngay cả Taran AI, trạng thái vẫn luôn không được tốt, trong đầu từ đầu đến cuối luôn quanh quẩn tiếng ồn và nỗi đau, cũng đứng dậy khỏi ghế, loạng choạng đi đến bên cạnh Lucrecia và nhìn bầu trời chìm trong biển lửa bên ngoài và đường phố hỗn loạn.

Sự bối rối và sợ hãi hiện lên trong mắt học giả, ông ta dường như không thể tưởng tượng được rằng Lightwind Harbor lại đột nhiên rơi vào cảnh tượng kinh hoàng như vậy - ngay cả khi khu rừng lan tràn từ Giấc mơ của kẻ vô danh trước đó đã nuốt chửng toàn bộ thành phố, cảnh tượng ngoài cửa sổ giờ phút này vẫn khiến ông ta sinh ra cảm giác không chân thật như thể lại rơi vào một cơn ác mộng cấp độ khác, khiến ông ta không khỏi lẩm bẩm: "Tưởng chừng như một cơn ác mộng...'

"Không, bậc thây Taran AI," Giọng nói của Lucrecia đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, đánh thức Taran AI khỏi cơn hoảng hốt, ông ta nhìn thấy quý cô phù thủy đang quay đầu sang, ánh mắt thâm trâm như biển cả: "Đây đúng là một cơn ác mộng."

Trên mặt Taran AI lộ ra vẻ hoang mang. Trong mắt Lucrecia, ngọn lửa sáng ngời dân dần phản chiếu ra.

Nàng ta nhìn thấy căn phòng đang sụp đổ, từng bóng người trong phòng đang dần dần cuộn tròn và biến dạng trong ngọn lửa. Nàng ta nhìn thấy ánh lửa trên bầu trời xuyên qua mái nhà, hóa thành những vệt nắng lạnh lẽo quét qua không trung. Nàng ta nhìn thấy phương xa hiện ra một cây đại thụ - nó mọc lên từ biển, như một phần thành bang lan tràn.

Nàng ta bước tới và đặt tay lên vai Taran AI.

"Cha tôi nói, Lightwind Harbor đã biến mất khỏi thế giới hiện thực, hiện tại trên vùng hải vực đó chỉ còn một khoảng trống.

"Ông Taran AI, ngay từ đầu chúng ta vẫn chưa tỉnh lại - cả thành phố vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

"Nhưng Celantis sắp tỉnh dậy khỏi giấc mơ..."

Nàng ta hơi dùng lực đẩy Taran AI không biết từ lúc nào đã đứng im như tượng đá đi về phía trước.

"Đi nào, chúng ta đi xem xem Celantis rốt cuộc đã mơ thấy thứ gì."

Giây tiếp theo, dưới sự bao phủ của ngọn lửa rực cháy và bầu trời sụp đổ không ngừng, Lightwind Harbor từ từ và lặng lẽ tan rã.

Tại giây phút cuối cùng khi ngọn lửa quét qua, nó đã hóa thành bong bóng, lưu quang, khói mù, gió và những lời thì thâm. Cái bóng cuối cùng của nó phản chiếu trên mặt biển tĩnh lặng, ánh lửa còn sót lại trong hình phản chiếu và cảnh tượng vặn vẹo, rách nát giống như ảo giác dần bị nuốt chửng bởi những đợt sóng võ.

Mà giữa những con sóng nhấp nhô, một cái bóng khổng lồ dần dần sinh trưởng nhô lên từ đáy biển - Đó dường như là một cái cây khổng lồ.

Tại rìa của cái cây khổng lồ không ngừng mọc lên từ đáy biển này, lại có một cái bóng khác vừa thực vừa hư ảo đang chậm rãi di chuyển.

Đó là một con tàu ma đang dần hiện lên.
Bình Luận (0)
Comment